Nói tới đây mọi chuyện đã hai năm rõ mười, Soái Lãng nhìn Cố Thanh Trì đầy kỳ vọng, mong ông ta khảng khái như ở công viên, cho mình 1 vạn để tiêu. Mà lão già cứ như quên mất chuyện đó vậy, cứ ngồi im như thể đang theo đuổi suy tính nào đó, Soái Lãng chịu không nổi nữa rồi, nhắc khéo:” Bác ơi, không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi.” “ Xong ngay đây.” Cố Thanh Trì ra hiệu cho y bình tĩnh, cực kỳ nghiêm túc hỏi Soái Lãng:” Cậu tin chắc vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.