Mãi lâu sau Phương Hủy Đình quay sang, thấy Tiểu Mộc nhìn mình không chớp thì cau mày, Tiểu Mộc giật mình, vội vàng che giấu:” Chị Phương, cứ thế mà thả người sao?” “ Không thả thì làm gì được? Anh ta nói còn hay hơn hát, tới giờ chẳng bới móc được chút sơ hở nào, giữ lại thêm nữa cũng làm được gì?” Phương Hủy Đình gắp một sợi mì lên, nhưng nước đã nguội, mì đã trương, lại chẳng mấy tâm trạng mà ăn, đẩy bát đi: Tiểu Mộc không hiểu, cảm giác lúc hai người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.