Mục lục
Đối Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ giận dữ tới đề phòng, từ nghi ngờ tới cười nói, từ cười nói tới thả lỏng, chỉ vẻn vẹn khoảng cách mười mấy bước chân, vì học cùng trường mà khoảng cách hai người thu hẹp, lại vì Soái Lãng nói chuyện dí dỏm mà thu được chút thiện cảm, bất tri bất giác đi cũng gần nhau hơn.

Soái Lãng nhìn rõ hơn tiểu học muội này, vui buồn lộ ra mặt, cười chẳng lộ răng, trên người mang theo vị non nớt của sinh viên, mà chắc chắn là loại sinh viên ngoan lại học giỏi, không am hiểu chuyện xã hội. Ánh mắt rụt rè lẫn tò mò như mèo con kia tám phần là lần đầu tới thị trường nhân tài thử vận may.

Tích tắc hai người nhìn nhau cười, bản năng muốn che chở của nam nhân bùng nổ, Soái Lãng hận mình không phải là ông chủ, tuyển ngay cô bé này về bồi dưỡng làm thư ký riêng.

Đương nhiên đó là lý tưởng, mà lý tưởng thì đại đa số chẳng thành hiện thực.

Soái Lãng thì đang tính toán làm sao để lừa được số điện thoại của tiểu học muội, Vương Tuyết Na chẳng có tâm tư méo mó như thế, cô gái đơn thuần vui vẻ vì gặp được đồng môn. Vừa nghe Soái Lãng ba hoa vừa chú ý tới những chỗ tuyển dụng, sau đó có chút ngại ngùng giơ đống lý lịch lên, ý bảo phải chia tay rồi, còn việc chính phải làm.

Ra hiệu cho Soái Lãng xong, Vương Tuyết Na hai tay ôm hồ sơ vai hơi co lại, hết sức thục nữ xếp hàng ở đội ngũ nhốn nháo, nhìn trái nhìn phải không biết bao giờ mới tới lượt.

Biển người bao la như vậy, gặp được một cô gái như thế chẳng phải dễ dàng, chớp mắt một cái không thấy đâu, nói không chừng cả đời này chẳng gặp lại nữa.

Soái Lãng vốn định đi rồi, hiện giờ công ăn việc làm chưa ổn định, yêu đương là thứ xa xỉ, đi được vài bước không hiểu sao cứ như đánh mất cái gì.

Đang đi trong trạng thái mất hồn đó, bỗng dưng va phải một người, cũng lại là tiếng "á" nho nhỏ. Là mỹ nữ, hôm nay gặp vận hay sao, cô gái này cao ráo xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng, vắn ngắn cũn cỡn, khoe đôi chân dài nõn nà đều tăm tắp. Còn chưa đợi Soái Lãng có bất kỳ phản ứng gì cô gái đã cho một tràng: " %, mẹ thằng điên, mày ra đường không mang mắt à, đi chết đi.”

Sau đó ném cho Soái Lang ánh mắt ghét bỏ lẫn khinh bỉ rồi bỏ đi.

Đấy, nữ nhân ở chỗ này toàn vậy đấy, không ai vừa hết.

Cô bé kia sống sao nổi.

Soái Lãng tựa hồ như bị chửi tỉnh người vậy, không nghĩ bất kỳ điều gì nữa, quay lại chỗ Vương Tuyết Na đang xếp hàng, cô ngốc đáng thương đó vẫn đang nhón chân hết cỡ mong tới lượt mình. Y liền đi tới thần bí ra hiệu cho Vương Tuyết Na rời hàng theo mình, tới gần tường mới nghiêm túc cùng chút trách mắng:” Em là người mới, phải thỉnh giáo học trưởng, đỡ đi vào ngã rẽ ... Em xem đi, nơi này bao nhiêu người như thế, em thấy cả ngày có nhận hết hồ sơ không? Còn chen lấn, vóc sức vóc của em thì chen lấn được không?”

Đúng vậy, còn cả đống người, tiểu học muội mặt ỉu xìu, Vương Tuyết Na khẽ cắn môi dưới, mặt sầu lo, cô chưa bao giờ tưởng tượng được, chỉ riêng việc nộp lý lịch thôi đã gian nan như thế.

“ Để anh dạy em làm thế nào, việc này chẳng những mặt phải dày, hơn nữa còn cần một ít kỹ xảo ... Đi nào, anh sẽ dẫn em bước đầu tiên vào xã hội ...” Soái Lãng nói xong làm một động tác rất lớn gan, không hỏi ý kiến gì đã nắm tay Vương Tuyết Na kéo đi:

Tiểu học muội không kịp đề phòng, bị nắm tay mà mặt đỏ bừng bừng, xem ra không quen với động tác thân mật như thế, vừa định giật tay ra thì Soái Lãng đã buông tay trước rồi, chỉ vào đám đông, nhắc nhở:” Em chú ý chỗ kia nhé, hàng ngũ của họ sắp bắt đầu lơi lỏng rồi, anh đẩy một cái là em phải vào ngay đấy.”

“ Thật á?” Vương Tuyết Na còn chưa hết sốc về chuyện bị nắm tay vừa rồi thì đã bị chuyển đề tài, nhìn vẻ mặt vô tư của Soái Lãng xem ra vừa rồi chỉ là hành động vô ý của anh ấy, quay sang đám đông, hàng ngũ chật ních thế kia, chen vào thế nào:

“ Anh nói là sắp, em chuẩn bị sẵn sàng đấy.” Soái Lãng cười rất kỳ quái, cười khiến cho Vương Tuyết Na không hiểu gì cả, thế rồi đột nhiên y vươn cổ ra, hô ầm lên như thật:” Này ... Ai rơi di động thế ... Di động, di động, làm rơi rồi kìa.”

Giọng y rất lớn, mục tiêu rất rõ ràng, hiệu quả tức thì, thế là cả một đám người theo bản năng nghiêng người nhìn trái phải, một đám khác thì sờ tay vào túi. Vương Tuyết Na đã ngạc nhiên thì chỉ thấy một bàn tay đẩy lưng mình một cái, thế là thân hình nhỏ nhắn bất giác đi tới vài bước, vừa vặn chui ngay vào hàng ngũ xộc xệch kia, vì cô nhỏ người, nên kiếm một chỗ không quá khó, chưa định thần thì nhìn thấy cái chân Soái Lãng từ sau lưng mình thò ra đá một phát.

Người phía trước quay ngoắt người lại, hùng hổ quát:” Ai đá tôi thế?”

Vương Tuyết Na sợ tái mặt, không ngờ Soái Lãng còn to tiếng hơn:” Đúng đấy, ai đá vậy? Tìm di động thì cứ tìm di động đi, đá cái gì mà đá? Không có tí văn minh nào.”

Nhỏ nhắn cũng có cái hay của nhỏ nhắn, bị nhấn chìm trong đám đông, chẳng ai thấy y giở trò, Vương Tuyết Na tức thì hiểu được ý đồ của học trường, thừa lúc hỗn loạn đưa cô chen hàng, người kia vừa mới quay đầu quát, khe hở xuất hiện, cô lại bị đẩy một cái qua ba bốn người. Mặt nóng ran, một mặt là xấu hổ vì chen hàng, mặt khác chen lấn không khỏi va chạm với người khác giới ...

Cứ như thế Vương Tuyết Na mơ mơ hồi hồ thấy người tuyển dụng đưa tay ra:” Đưa hồ sơ đây.”

Vậy là cô tới trước quầy tuyển dụng lúc nào không hay.

Bước đầu tiên vào xã hội mà cô học được, chính là phải biết vô sỉ chen ngang.

Một phút sau ... Hai phút sau ... Đợi gần ba phút, đợi gần ba phút, hàng ngũ có chút lỏng lẻo mới thấy Vương Tuyết Na gian nan chen lấn thoát thân. Nét ưu sầu trên khuôn mặt xinh xắn tiêu tán phần nào, vừa ra ngoài tới lối đi chung, ngó nghiêng bốn phía tựa như tìm kiếm gì đó, có vài phần hớn hở, vài phần trông đợi .... Hành vi vừa rồi thực sự là không hay lắm, bất kể thế nào lần đầu tiên luôn khiến người ta thấy kích thích, cô thực sự nộp được hồ sơ xin việc rồi.

“ Này, tìm anh hả?”

Một tiếng gọi nhỏ làm Vương Tuyết Na hơi giật mình quay đầu, thấy ngay vị học trưởng mặt thành thật kia không biết từ khi nào đã đứng sau lưng mình, nụ cười có vài phần ranh mãnh. Vương Tuyết Na cười ngượng ngập, coi như ngầm thừa nhận, còn tiếng cám ơn, hình như rất khó nói ra, mãi một lúc mới lí nhí nói một câu "cám ơn", vẫn thẹn thẹn thò thò như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK