Mục lục
Đối Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Đuổi kịp.” Soái Lãng nuốt hết thức ăn trong miệng, làm thêm ngụm rượu cho xuôi rồi mới kể tiếp:” Tôi cố ý thả cho cô ta chạy, thực ra là vì thích nhìn vẻ hoảng hốt bỏ trốn của cô ta, cái mông tròn tròn đó đúng là chết người ...”

“Ài, đuổi từ đại lộ Trung Châu, đuổi tới đường Kinh Bát, cô ta không dám tới chỗ đông người, toàn chạy vào ngõ tối quanh co, làm tôi mệt phờ ... Chặc chậc, mọi người không biết em gái đó ngọt nước thế nào ... Tôi nghĩ, nếu đuổi kịp cô ta, mọi người nói xem, tôi thông minh như thế, có thể bóc trần màn lừa đảo của cô ta, nói không chừng cô ta nhất kiến chung tình, hai người đi thuê phòng gì đó, không thì chia cho tôi ít USD cũng được, vì tôi cũng tổn thất mà, chưa được ăn no.”

Kỳ thực bốc phét thôi, chuyện có thật, song vài chi tiết khó tránh khỏi dát vàng lên mặt một chút, ba hoa nửa ngày trời trừ lão đại còn bình thản ra thì lão tam Điền Viên, lão tứ Bình Quả đều nghe tới chảy nước dãi.

Soái Lãng không vui vỗ bàn:” Đừng chỉ biết dựng tên lừa lên nghe như thế, rót rượu đi chứ.”

“ À vâng vâng ...” Điền Viên và Bình Quả bị Soái Lãng quát, đồng thời đứng dậy, một rót nước một rót rượu đưa tới trước mặt y, vì câu chuyện ướt át này mà phục vụ một lần:

Trọng điểm câu chuyện không phải là quá trình truy đuổi hay đấu trí, mà là khi mỹ nữ lừa đỏ đó bỏ chạy, sải chân thế nào, mông cong lên ra sao, cùng với thân hình mơn mởn rung lắc, đó mới là trọng điểm mà hai người truy hỏi.

Soái Lãng uống một ngụm rượu, rất biết chiều lòng fan hâm mộ, chấm nước vẽ đường cong hình chữ S lên bàn, mô tả hai bờ mông tròn lẳn tỉ lệ hoàng kim ra sao, nhất là chạy tới giữa chừng nữ nhân đó vứt áo khoác, mồ hôi thấm vào áo trong mùa thu dán lên da thịt, nào eo, nào sống lưng gợi cảm thế nào ...

Về cơ bản nói tới đây thì lạc đề rồi, mấy anh em cũng đã uống tới ngà ngà say, Tiểu Bình Quả nghe thôi mà mắt dập dờn, Điền Viên môi dưới bất tri bất giác hội tụ nước giãi thành giọt.

Lão đại Hàn Đồng Cảng thi thoảng ném một hạt lạc vào mồm nhai, nghe như kể chuyện vui, không bình luận. Có điều thấy ba tên kia ngày một quá đà, không nghe nổi nữa, phất tay:” Được rồi Lão Nhị, đừng miêu tả nữa, nói kết quả đi.”

Đúng đúng, lão tam và lão tứ hiểu lầm câu nói, cho rằng xem múa thoát y không thể chỉ thoát y không làm việc chính được, Bình Quả tí tởn:” Nhị ca thân thủ tốt như thế, đến nam còn đánh gục được, nói gì tới nữ, đúng không?”

“ Đương nhiên rồi .. Phì.” Soái Lãng nhổ xương gà đi, liếm mỡ trên môi, tới phần quan trọng rồi, vỗ đùi nói:” Tới cửa ngõ rồi, cô ta vẫn chưa phục, dừng lại nghỉ, khi đó tôi biết cô ta không dễ từ bỏ đâu, quả nhiên cô ta thừa lúc tôi không chú ý nhặt viên gạch ném bốp một cái rồi bỏ chạy, tôi lập tức đuổi theo ... Cách cung thiếu niên vài mét thôi, cô ta dừng lại. Nữ nhân này vô cùng thông minh, quay đầu nói một câu nói đúng tâm tư của tôi.”

“ Tâm tư gì?” Hàn Đồng Cảng không hiểu:

“ Yêu mỹ nhân không yêu đô la chứ sao, hỏi tôi có phải muốn cưỡi cô ta không, còn phải hỏi à, nếu không muốn thì đuổi xa thế làm gì, ha ha ha ha ...”

“ Đúng, anh hùng bản sắc mà.” Bình Quả và Điền Viên giơ ngón cái lên ca ngợi:

“ Đúng lúc này trò hay diễn ra, cô ta làm một việc mà tôi không ngờ đến, roẹt một cái, xé rách cổ áo, oa, trắng phau phau luôn ... Cái áo lót đó không biết chất liệu gì chắc hàng cao cấp, mỏng cực, nhưng độ nâng đầy đủ, không phải là thứ có đệm mút đâu, vì sao? Vì tôi nhìn thấy rõ cả núm, cô ta còn kéo xuống một chút, từng bước đi tới ... Khi đó tôi sững sờ.” Soái Lãng còn diễn lại bộ mặt mất hồn của mình khi đó:” Đợi tới lúc tỉnh ra thì cô ta đã tới trước mặt, cách vài cm thôi, nhìn thấy cả hoa văn trên áo lót …”

“ Oa, sao anh không nhảy vào luôn?” Điền Viên nuốt nước dãi chảy ra, mắt tròn hết cỡ:

“ Mày nghĩ tao không muốn à? Nhưng mà khi đó hai chân tao nhũn cả ra, không nhúc nhích được.” Soái Lãng vạn phần tiếc nuối:

Ba thằng bạn bất lương cười lăn cười bò, Bình Quả hưng phấn:” Vậy cô ta nhảy vào anh à? Sướng chết nhé, nữ cưỡng nam, mười năm khó gặp, trăm năm khó cầu.”

Lão đại nghe say sưa, chỉ một câu chuyện nhỏ cũng có thể được Soái Lãng thêm dầu thêm mỡ kể sinh động, huống hồ là một màn nóng bỏng này.

“ Khửa, khửa, chân tướng ba người không ngờ được đâu.” Suất Lãng thu lại nụ cười, thần sắc vô cùng trang trọng:” Cô ta đi tới, đi mỗi bước lại xé áo rách thêm một ít, bra màu đen, viền ren, lớn cỡ này này ... Trắng mịn vô cùng luôn, tôi lúc đó như được mở thiên nhãn vậy, nhìn không sót chút nào, rốt cuộc hiểu cảnh giới vĩ đại chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu là thế nào ... Ngực em ấy còn to hơn ngực Lão Điền ...”

Bình Quả đưa tay bóp ngực tên béo Điền Viên cho dễ tưởng tượng, đến lão đại nhìn cảnh đó cũng cười phun cả rượu, Điền Viên nhảy tránh kêu quang quác.

“ Khi đó tôi cảm thấy hô hấp khó khăn, tim đập tăng tốc, ít nhất nhanh hơn 120%, cảm giác như sắp chết tới nơi vậy ... Vậy mà cô ta còn kéo áo lót xuống, oa, trên đỉnh Tuyết Sơn thuần một màu trắng đó lộ ra quầng hồng hồng, tôi nín thở, chính thức chết rồi.”

Ba người anh em bị miêu tả cực kỳ sống động của Soái Lãng làm hơi thở cũng nặng thêm, lão tứ Bình Quả đầu óc đen tối trái tim non nớt không chịu đựng nổi, giọng run lên:” Dã chiến giữa đường à?”

Lão đại hơi ngoài nghi:” Hơi quá rồi, cô ta dám làm thế à?”

Lão tam chỉ biết ngồi nghe.

Đề tài nữ nhân luôn hot nhất trong phòng này, Soái Lãng và Lão tam Điền Viên thuộc loại ít có duyên phận với nữ nhân nhất, bình thường hay nghe Tiểu Bình Quả bốc phét đi bar tán gái ra sao, mãi được một lần Soái Lãng kể chuyện nam nữ, thật giả không quan trọng, nhưng mà nếu kể tới tiếp xúc thật sự thì phải kể thật chi tiết ... Đó là ước định của mấy anh em, tên nào dám khoe khoang, thì tên đó phải kể từ cảm giác tới thị giác, nếu không là phạt.

Thấy phản ứng của đám anh em là Soái Lãng biết họ đa phần không tin, nếu là người nghe, y cũng chẳng tin, nhưng nó lại xảy ra thật, hơn nữa còn xìu vào lúc cao trào nhất.

“ Mọi người đừng nghi ngờ, tôi thực sự gặp một người như thế ...bây giờ tôi mới hiểu, đó là kế hõa binh, chứ lúc đấy tôi nhìn tới choáng rồi, ai còn nghĩ gì được? Cô ta tới gần lắm rồi, tôi đưa tay ra, ai ngờ cô ta đẩy mạnh một cái rồi chạy, tôi phản ứng hơi chậm ngã lăn ra đất, biết bị mắc lừa ...”

“ Cô ả đó chạy thằng vào đám bà cô đang múa, vừa chạy vừa gào khóc ... Thế là đám bà già đó hô hào không ít nam nhân bao vây. Xong rồi, thất bại trong gang tấc, truy đuổi cả chục km thành uổng phí ... Tôi đáng chết, nếu sớm nhìn ra cô ta là người không dễ thỏa hiệp như thế thì đã chơi ngay trong ngõ rồi ... Ôi, miếng ăn tới miệng còn bay mất, mẹ nó, biết thế xử ngay trong ngõ ...”

Soái Lãng thở dài thất vọng cùng cực, tay đầy mỡ vỗ bồm bộp lên đầu, công nhận nữ nhân đó nói đúng, mình vẫn còn hơi non một chút.

....

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK