Xích sắt kêu loảng xoảng, Đoan Mộc Giới Bình lau nước mắt, chuyện đã qua rồi, dù rơi lệ cũng không nghẹn ngào, nói tiếp: “ Kỳ thực nói ra đó là một sai sót, bạn tù của cha tôi nói, vì cha tôi liên tục kháng nghị, khi đó ủy ban cách mạng cực kỳ chú ý tới ông, bảo ông viết thư nhận tội, ông ấy không viết, thế là họ treo ông một đêm, không ngờ cứ thế mà đi ...” “Khi cha tôi chết, tôi không biết mẹ tôi ở đâu, tới năm 76 tôi mới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.