Soái Lãng biết thừa, cái gì mà anh không lấy chúng tôi tự nghĩ cách, e rằng người ngồi đây sợ nhất là mình nói ra câu đó, mấy món hàng đó làm phục vụ cho khu phong cảnh, rời khu phong cảnh chỉ là đòng nát, vứt đi không ai lấy. Tất cả đều nhìn chằm chằm bộ dạng lấc cấc chướng mắt của Soái Lãng, cả đám không dám làm quá, hư trương thanh thế vậy thôi, người ta mời mình tới đây không phải chỉ chơi. Nếu người ta không lấy, chơi trò biến mất, ai làm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.