Không ngờ nghe Vương Tuyết Na lạc quan chia sẻ, Soái Lãng ngậm kem lắc đầu: “ Không phải anh đả kích em đâu, lúc mới gặp em thì em bi quan thái quá, không biết làm gì. Bây giờ à, em lại lạc quan thái quá rồi.”
“ Như vừa xong em nộp hồ sơ vào chuỗi siêu thị Gia Hòa, nơi đó sau Tết sắp tới Hè là lại tuyển lực lượng lao động giá rẻ với số lượng lớn, chỉ cần em dám tới nộp hồ sơ, bề ngoài nhìn không quá kém là đều được nhận.”
“Cái công việc đó một ngày em phải đứng bảy tám tiếng, lương một ngày tối đa là 100, hơn nữa đừng mong luật bảo hộ lao động bảo vệ em, nghỉ phép không có lương, mất đồ là phải đền, còn chưa nói tới ông chủ thấy em chướng mắt là trừ tiền mồ hôi công sức của em. Cuối cùng tiền nhận vào tay chẳng là mấy, em chịu được không?”
Tiểu học muội lúc này vẫn rụt rè liếm từng thìa kem nhỏ, nhìn rất vui mắt, thi thoảng lộ ra hàm răng trắng đều đặn, gương mặt tinh xảo, bím tóc dầy đung đưa, vóc dáng cân đối, đường cong không tệ. Khiếm khuyết duy nhất chỉ là hơi thấp, với cặp mắt sắc bén của Soái Lãng có thể đo ra cô bé này cao chưa tới 1m60, thấp hơn y đến nửa cái đầu.
Trong lòng Soái Lãng không khỏi sinh ra suy nghĩ, anh đây không cao, phối hợp với em gái nhỏ nhắn xinh xắn, không phải là một đôi trời sinh hay sao?
Không phát hiện ra học trưởng đang nhìn mình với tâm tư ám muội xấu xa, Vương Tuyết Na vẫn rất vui vẻ:” Thì anh đã nói rồi mà, thế nào cũng phải có lần đầu tiên, hơn nữa em còn một thời gian nữa mới tốt nghiệp, vừa vặn ra ngoài rèn luyện tiếp xúc với thực tế ... Dù sao em cũng không định làm lâu dài mà.”
“ À, đúng vậy thật ...” Soái Lãng thu hồi ánh mắt, đưa tay chỉ tầng hai thị trường nhân tài vẫn còn huyên náo như cũ:” ... Chúng ta ở tầng một đều là tuyển dụng công việc thu nhập thấp, bên trên chính là nơi tuyển dụng nhân tài cao cấp, chuyên nghiệp, lương cao tất nhiên đi kèm điều kiện cũng hà khắc, ít nhất là thời gian tốt nghiệp phải trên hai năm.”
“ Người học quản lý thị trường như em, bọn họ sẽ nhìn vào kinh nghiệm công tác cùng với thành tích cụ thể trước tiên, thế nên em muốn lên đó, phải lựa chọn công việc cho tốt, như thế mới có lý lịch đẹp, khi nào em được công ty trên đó nhận là bước vào giai tầng cổ cồn trắng rồi.”
“ Nếu em không thi công vụ viên, cũng không vào xí nghiệp nhà nước, vậy thì cơ bản em sẽ phải tới đây lăn lộn, mắt mở to một chút, bây giờ đám tuyển dụng lừa người ghê lắm, thích nhất là lừa sinh viên tốt nghiệp làm công miễn phí cho họ. Người lần đầu nộp hồ sơ như em, nói không chừng có mấy công ty gọi điện phỏng vấn. Em phải nhớ, phàm là công ty bắt em nộp tiền báo danh, tiền trang phục, tiền huấn luyện hay tiền tài liệu gì đó, tất cả đều là bọn lửa đảo không cần để ý, giờ mấy công ty kiếm tiền bẩn như vậy không ít. “
“ Đúng rồi, để lại số điện thoại đi, có chuyện gì em tìm anh, số di động của em là bao nhiêu, anh gọi qua.”
Lúc này hai người họ đã rời khỏi đại sảnh thị trường nhân tài, không khí mát lạnh ập vào mặt làm tinh thần phấn chấn. Soái Lãng hết sức tự nhiên nói tới điểm mấu chốt nhất, mặc dù đây là sự thực, có điều lại che giấu động cô u ám của y, chính là ở câu cuối cùng, vừa nói vừa lấy di động ra làm động tác bấm số.
Tiểu học muội đơn thuần tất nhiên không suy nghĩ gì báo số điện thoại của mình:” 139****.”
Vậy là xong, số di động vào tay rồi, bộ mặt thật thà của Soái Lang che đậy vô cùng tốt.
Chỉ giây lát, tiếng chuông êm tai vang lên, chỉ thấy Vương Tuyết Na rút sợ dây đeo móc vào nút cổ áo rút ra, té ra trong khe ngực giấu di động à? Soái Lãng vừa nhìn vừa ước chừng kích cỡ, độ sâu, cái áo thun hơi rộng chê lấp phần nào, nhưng quy mô chắc không nhỏ, hiện giờ tỏ ra quân tử đường đường.
Vương Tuyết Na tắt chuông, ngẩng đầu lên:” Anh còn chưa nói với em tên anh là gì?”
“ Soái Lãng, Soái trong soái ca, Lãng trong tuấn lãng.” Soái Lãng mặt đầy đắc ý báo tên của mình, giới thiệu như thế, lại chẳng ăn nhập gì với bản thân, chắc chắn là để lại ấn tượng sâu sắc:
Quả nhiên Vương Tuyết ngạc nhiên nhìn lại vị học trưởng chẳng soái ca cũng chẳng tuấn lãng này, lại còn mút kém hơi bất nhã, nụ cười tràn ra từ ánh mắt cô, lan tới khóe miệng, vì phép lịch sự mà cô cố nhịn lại.
Nhập tên xong cô lại nhét di động vào trong khe cổ áo, trực giác mẫn cảm của nữ nhân làm cô phát hiện khóe mắt học trưởng đang nhìn mình chằm chằm, miệng có giọt nước chẳng biết có phải do kem chảy ra không. Cô hơi cúi đầu nhìn động tác vô tình của mình khiến lộ ra non nửa bầu ngực trắng hồng có quy mô không mấy xuất chúng, Vương Tuyết Na nơi đỏ mặt không vui, bình thản hỏi:” Sao thế anh?”
“ Ừm, em dùng Iphone cơ à?” Soái Lãng có chút kinh ngạc hỏi:
Vương Tuyết Na đỏ mặt lần nữa, thì ra mình hiểu lầm anh ấy, cái điện thoại đắt tiền như vậy xuất hiện ở một sinh viên nghèo không thích hợp, cười nhẹ giống như ngại ngùng:” Hàng nhái ạ, trên taobao nhiều lắm, em mua trên đó.”
“ À, ra là vậy, ra ngoài đùng điện thoại đắt quá, trộm nhòm ngó.” Soái Lãng nói xong cắn miếng kem cuối cùng, đi nhanh thêm mấy bước, ném que kem vào thùng rác, vừa rồi nguy quá, suýt mất điểm:
Nghĩ tới chuyện bọn họ cả sáng hô "ai rơi điện thoại", Vương Tuyết Na cắn môi cười, đi một lúc lại thành hai người sóng vai bên nhau rồi, cách thị trường nhân tài không xa có bến xe bus.
Soái Lãng đột nhiên nhận ra, mình hồ đồ ngớ ngẩn thế nào đi nhầm nhướng, cứ theo bước chân Vương Tuyết Na, giờ tỉnh rồi, gãi gãi đầu, mấy lần định mời tiểu học muội ăn cơm, nhưng nhìn ánh mắt tựa nai con thơ ngây, nụ cười thuần khiết của cô, mặt dày như y lại ngại không dám nói ra. Cô bé này nhút nhát như thế, hôm nay mới quen, chẳng may bị người ta từ chối thì không còn sau này nữa rồi.
“ Anh ...” Đã tới bến xe, Soái Lãng lấy hết dũng khí nói được một chữ vẫn bị vẻ đẹp thanh thuần của tiểu học muội đánh bại, biến thành một câu thiếu dinh dưỡng:” Hay anh đưa em về?”
“ Không cần, chỉ vài bến thôi, nơi này cách Đh Trung Châu không xa, em ở trong trường mà.” Vương Tuyết Na lắc đầu, thầm nghĩ vị học trưởng này không phải lúc nào cũng mặt dày:
“ Thật ra ... Thật ra anh định mời em đi ăn cơm, có điều hình như mới quen nhau không thích hợp lắm ... Hay là chúng ta ăn cơm xong hẵng về ...” Soái Lãng biểu đạt thật uyển chuyển, sợ cô bé phản cảm:
Vương Tuyết Na lại cười khanh khách rất thoải mái:” Đáng lẽ em phải mời anh ăn cơm mới đúng, có điều hôm nay em hẹn chị em cùng phòng rồi, họ đang đợi em trở về báo cáo kết quả. Thế này đi, hôm khác em mời anh ... Cám ơn anh mua kem cho em, rất ngon.”
Rồi giơ hộp kem lên, cô ăn rất nhỏ nhẹ, nên tới giờ vẫn chưa ăn hết hộp kem.
Bị từ chối rồi, nhưng Soái Lãng vẫn vui vẻ:” Ừ, không thành vấn đề, anh đợi em.”