Soái Lãng say rồi, hôm nay uống quá khá năng của y, mặc dù nói chuyện vẫn rành rọt đáy nhưng hai mắt mơ hồ, dưới ảnh đèn đủ màu loáng thoáng nhìn Phương Hủy Đình đứng đó, tựa hồ trùng hợp hình ảnh nào đó trong đầu, muốn nhìn cho rõ, nhắm mắt lại lắc mạnh đầu, khi mở mắt ra tới gần một chút nhìn rõ hơn, kết quả hết sức thất vong. Không phải cô ấy. Tất nhiên là không phải, Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng sán tới gần thì ghét bỏ đẩy mạnh một cái:”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.