Mục lục
Đối Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải rồi, cảnh sát ... Soái Lãng mắt như lóe sáng, quay sang nhìn tên cảnh sát đang chuyên tâm ăn mỳ, không có sơ hở nào cả, như một cảnh sát đi vào ăn mỳ bình thường. Nếu mình không sai thì trò đánh lạc hướng ở đây, tên cảnh sát này có vấn đề, vấn đề ở đâu? Mắt y như rada quét qua quét lại trên người viên cảnh sát đó, đến khi tới số hiệu cảnh sát ở trên ngực thì ....

Xong rồi, con mẹ nó, sập bẫy rỗi, Soái Lãng hối hận đã muộn, chỉ trách mình háo sắc tới hồ đồ, nhục ơi là nhục.

“ Phục vụ, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?”

Soái Lãng đưa ra quyết định chỉ trong tích tắc, vẫy tay gọi phục vụ viên tới, phục vụ viên chỉ hướng, hai nam nhân kia lập tức quay đầu nhìn. Soái Lãng gật đầu mỉm cười rất thành thật, chỉ chỉ tay về phía nhà vệ sinh, cứ như không yên tâm về bạn gái vậy, hai nam nhân kia biết y theo dõi bạn gái, cũng mỉm cười lại.

Bình tĩnh, đi chậm thôi, thật chậm, đừng để người ta sinh nghi, mẹ nó, hình như hơi chậm thì phải. Soái Lãng cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể, đi qua quầy, tới hành lang khuất khỏi tầm nhìn hai người kia thì toàn thân thoát lực dựa vào tường, tay đặt lên tim mà thở.

“ Thưa anh, có chuyện gì thế ạ?”

Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng người hỏi, Soái Lãng giật bắn mình, són đái, hình như són ra một ít thật ra, nhưng hơi đâu mà quan tâm nữa, một phục vụ viên đưa thức ăn đang nhìn mình lo lắng, mắt đảo một cái rút ví lấy ra tờ 10 đồng nhét vào tay hắn:” Người anh em cửa sau ở đâu?”

“ Dạ?” Phục vụ viên ngạc nhiên nhìn thanh niên mặt tái mét mồ hôi ròng ròng kia, không nhận tiền vội:

Soái Lãng khẩn khoản:” Người anh em, giúp tôi cái, đi ăn cơm với bạn gái cũ, gặp phải bạn gái hiện giờ, anh mà không giúp tôi là tôi xong đời đấy, cô ấy điên lắm.”

À, ra thế, phục vụ viên bật cười, không biết cô bạn gái kia ghê gớm thế nào dọa bạn trai sợ tới mức này, dù sao ở đây trả tiền trước không sợ khách ăn quịt:” Anh đi thẳng rẽ vào bếp, xuyên qua bếp ra ngõ phía sau, cách mặt đường không xa.”

“ Cám ơn, cám ơn người anh em, anh cứu tôi một mạng rồi.”

Soái Lãng đút tiền vào túi áo phục vụ viên, sau đó đi như chạy vào bếp, mặc kệ đám đầu bếp lớn nhỏ nhìn mình cùng quát tháo, đi thẳng tới cửa, xuyên qua hành lang tới cánh cửa sắt nhỏ, cánh cửa khép hờ. Phía sau là cái ngõ, chưa kịp định thần thì có một bóng hình mạn diệu lướt qua ở đầu ngõ, y đuổi theo tức thì.

Đây là một vụ lừa đảo, chắc chắn là một vụ lừa đảo, trừ lúc hôn là thật, còn lại toàn là giả hết, mình thiếu chút nữa ngã xuống cống, điều này làm Soái Lãng bất kể thế nào cũng không tha thứ cho bản thân được.

Giống tâm trình của tất cả những người bị lừa, bây giờ Soái Lãng không phải nghĩ tới chuyện lên giường, mà hận không thể tóm lấy nữ nhân kia cho tát cho mười tám phát.

.................... ......................

Không ai dự liệu được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, thậm chí hiện giờ còn chưa biết xảy ra chuyện gì.

Hai nam tử thân ở trong cuộc đang ăn mỳ say sưa, kỳ thực ngay khi Soái Lãng vừa khuất sau hành lang, hai người kia cũng đồng loạt ngừng ăn, tim đập mạnh, đưa mắt nhìn nhau, tâm ý trong tích tắc tương thông rồi.

Mỹ nữ để túi xách chứa tiền ở đây, đi hơi lâu một chút tên bạn trai hay ghen bám theo rồi, giờ tiền trước mắt không ai trông coi, người ta sẽ nghĩ tới chuyện gì?

Đương nhiên là nảy ra ý đồ xấu, hai người trao đối ánh mắt với nhau, không cần phải nói, lòng tham nổi lên, ông trời cho cơ hội lớn thế này, làm sao bỏ qua được? Thời gian suy nghĩ không nhiều, đôi nam nữ kia có thể trở về bất kỳ lúc nào, nam tử họ Lưu cắn răng đưa tay ra lấy cái túi xách kẹp vào nách giấu dưới áo vest, trong này có những hơn 2 vạn nhân dân tệ, chính hắn là người đếm tiền.

Thấy không ai chú ý tới mình, cả hai đứng dậy, mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, sợ chủ cái túi đi ra, bước chân mỗi lúc một nhanh, ra tới cửa ... Không ai gọi lại hết, cả niềm vui lẫn hồi hộp cùng lúc dâng lên trong lòng, tim đập quát công suất ... Bọn họ đi nhanh, nhanh hơn nữa, cuối cùng là chạy, chạy hết tốc lực.

Hai vạn, những hai vạn từ trên trời rơi xuống, sao không mừng phát cuồng cho được.

Quán mỳ sau lưng, viên cảnh sát từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu ăn mỳ không làm bất kỳ chuyện gì mỉm cười, cười quỷ dị, cười thần bí ...

Không ai chú ý tới hai cô gái trước sau biến mất, cũng không ai chú ý Soái Lãng biến mất, hai nam tử vội vội vàng vàng bỏ đi thì người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ người ta có việc gấp mà thôi.

Viên cảnh sát đã ãn xong, giống rất nhiều vị khách ngả người ra sau thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng đã no căng.

Một lát sau viên cảnh sát lấy giấy ăn lau miệng rồi đứng dậy rời quán mỳ, đi tới cửa còn không quên chào nhân viên đón khách, thuận tay vẫy một cái taxi, bấm điện thoại.

“ Chị Tang, không có chuyện gì chứ, hai thằng ngốc cầm túi xách của chị chạy mất rồi ... Vâng, hẹn gặp chị ở chỗ cũ.”

Taxi đỗ lại ở bên đường, viên cảnh sát đi lên, chiếc xe hòa vào dòng xe cổ hối hả.

Vậy là người cuối cùng trong vụ lừa đảo đã biến mất, thậm chí còn chẳng ai biết vừa mới xảy ra một vụ lừa đảo, quán mỳ vẫn đông đúc, cô gái đón khách đứng nửa ngày trời vẫn nở nụ cười niềm nở.

............. ..............

“ Về sớm đi, chị về sau ... Ừ, biết rồi ...”

Cách chỗ viên cảnh sát lên xe chưa tới một nghìn mét, chính xác mà nói là ở đầu ngõ phía sau quán mỳ. Đây là nơi giao cắt giữa đại lộ Trung Châu và đường Văn Minh, một cô gái đứng đó nhận điện thoại, chính là mỹ nữ đã mất tích trong quán mỳ, vừa nói chuyện tay vừa đưa lên đầu, lột ra bộ tóc giả hai màu đen vàng, cúp điện thoại xong thuận tay ném luôn vào đống rác nhỏ ở góc. Tiếp đó cởi áo khoác ngoài ra, động tác ưu nhã lộn áo từ trong ra ngoài, tức thì biến thành loại màu sắc khác, cúi người xuống, sắn quần đông xuân lên, để lộ ra giày bốt ...

Chỉ thoáng cái thôi, nữ nhân thành thục thời thượng tóc vàng, áo đỏ, quần dài, lau đi son phấn mi giả liền biến thành thiếu nữ hoạt bát thanh thuần tóc đen, áo khoác bạc, quần cộc giày bốt, khí chất hoàn toàn khác biệt. Động tác thong thả, không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã, giống đang thay quần áo trong phòng ngủ nhà mình vậy.

Bằng vào dáng vẻ mới này, cho dù là quay lại quán mỳ e rằng không ai tin là người vừa đi ra khỏi quán.

Mỹ nữ bởi thế rất tự tin, không vội rời đi, ở ngoài cửa ngõ, đợi xác nhận người của mình toàn bộ đã rút lui an toàn, mới khẽ ngâm nga một bài hát chân có chút nhún nhảy đi trên hè phố đông đúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK