Minh tranh ám đấu suốt mười ngày, cuối cùng cũng mặt đối mặt đứng cùng một chỗ, Tần Nhiễm khi nhìn thấy người không xa lạ này, chớt nhớ ra hôm đó cùng tổng giám đốc đi chuộc lại hàng của mình, người này lẫn lộn trong đám công nhân vận chuyển. Sở dĩ cô nhớ ra được vì làn da đen thui nhưng đôi mắt rất sáng của y, đúng rồi khi đó y đứng cười, cười rất ngốc, té ra là cười nhạo mình. Có điều y không phải người cười cuối cùng, mà bây giờ cũng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.