“ Muốn cho anh nhớ đời.” Phương Hủy Đình chát một cái tát vào đầu Soái Lãng: Ngón tay cô lướt qua, không đau chút nào cả, Soái Lãng nhìn Phương Hủy Đình gần trong gang tấc, mím chặt môi như kiềm nén cảm xúc, chuyện này e là thực sự giận rồi, thành khẩn nói:” Tôi nhớ rồi, nhất định nhớ kỹ, tôi đảm bảo lần này nhất định ghi nhờ thật lâu.” “ Cứ vậy đảm bảo là nghĩ tôi bỏ qua cho anh à?” Phương Hủy Đình nghiến răng: “ Vậy còn muốn tôi làm sao? Được,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.