Té ra là chuyên môn tới đưa áo, tuy chẳng biết nói cho người ta vừa lòng, nhưng việc làm được Soái Lãng ghi nhận, mặc vào mới biết là áo trong của cảnh sát, hơi rộng, áo len cũng bị dính màu rồi, đành khoác thêm áo ngoài. Phương Hủy Đình chỉ hộp cơm trên bàn:” Ăn đi, điều kiện chỉ có thế thôi, đừng chê.” Soái Lãng ừ một tiếng, vất vả cả buổi sáng, đúng là đói rồi, mở một cơm, lập tức rút đũa ăn như chết đói chết khát. Phương Hủy Đình vốn định đi,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.