Hai người lặng lẽ lui ra, Soái Lãng thi thoảng quay đầu nhìn có chút không đành lòng, Trâu Hiểu Lộ lại không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa, thi thoảng kéo Soái Lãng. Đi ra ngoài cổng viện tử, khép cửa lại, Trâu Hiểu Lộ đi thật nhanh, kéo Soái Lãng loạng choạng, rối rít nói:” Chậm thôi, chậm thôi, làm gì có sói đuổi.” “ Không có sói đuổi nhưng em thấy ông già đó ghê ghê thế nào.” Trâu Hiểu Lộ hưng phấn tới lưỡi líu lại: “ Đó là ông già bất đắc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.