"Liễu đạo hữu, việc hôm nay đã quấy rầy nhiều, xin phép được cáo từ." Phu nhân Hộc Cốt nhàn nhạt mở miệng, lập tức xoay người hoá thành một đạo bóng đen, hướng phía xa xa nhanh chóng rời đi.
"Liễu đạo hữu, sau này còn gặp lại!" Lão tổ Lục Khôn hướng Hàn Lập cùng Hàn Khâu phân biệt chắp tay, cũng quay người bay đi.
Trong nháy mắt, phía trước Hàn Lập chỉ còn một mình Hàn Khâu, y đứng nguyên tại chỗ, còn chưa ly khai.
"Hàn đạo hữu, chẳng lẽ các hạ còn có chuyện gì?" Hàn Lập thấy vậy, thanh âm hơi trầm xuống hỏi.
"Liễu đạo hữu, lúc trước Hàn mỗ có nhiều mạo phạm, kính xin Liễu đạo hữu thứ lỗi." Hàn Khâu đột nhiên hướng Hàn Lập liền ôm quyền nói.
Hàn Lập nhíu mày, trong mắt xuất hiện một tia khác thường, im lặng không nói gì.
"Đạo hữu nói không sai, kỳ thật Hàn mỗ quả thật có một chút chuyện, muốn trao đổi cùng với Liễu đạo hữu." Hàn Khâu chần chờ một chút liền nói
"Hàn đạo hữu, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi." Hàn Lập bình tĩnh nói.
"Theo tại hạ biết được, Lạc Mông đạo hữu năm đó đã ngẫu nhiên nhận được một cây Đản Hồn Hoa. Hôm nay, có lẽ hoa này đã rơi vào tay của Liễu đạo hữu. Nếu Liễu đạo hữu đã đi trên con đường của Huyền Tiên, chắc hẳn sẽ không dùng đến hoa này. Không biết Liễu đạo hữu có thể đem hoa này chuyển nhượng lại cho tại hạ được hay không? Về phần giá cả, Liễu đạo hữu không cần phải lo lắng, tất nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng." Hàn Khâu lúc nói đến đây, trên mặt lộ ra vài phần hy vọng.
"Thật có lỗi vô cùng, Liễu mỗ không có tìm được hoa đó trên đảo này, phải khiến cho Hàn đạo hữu thất vọng rồi." Hàn Lập nghe vậy, thần sắc như thường trả lời.
Bộ dạng tươi cười của Hàn Khâu trở nên cứng đờ, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Hặc hặc, thì ra là thế, vậy Hàn mỗ đành cáo từ trước." Hàn Khâu hặc hặc cười cười, hướng Hàn Lập nhẹ gật đầu, hóa thành một đạo bạch hồng, hướng phía xa xa bay đi, lóe lên biến mất ở phía chân trời.
Hàn Lập đưa mắt nhìn Hàn Khâu biến mất ở phía xa, lúc này mới quay người hướng phía Ô Mông Đảo, hạ xuống.
Màn nước bao xung quanh hòn đảo, chẳng biết từ lúc nào đã biến mất vô tung. Mặt biển xung quanh trăm dặm đã trở nên tĩnh lặng như trước, tựa như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
"Liễu tiền bối!"
Lạc Phong đi đầu, dẫn theo mấy tên tu sĩ Hợp thể Kỳ của Lạc gia vẻ mặt kích động, chạy ra chào đón hắn, xung quang cũng không thiếu các tu sĩ từ Luyện Hư trở xuống.
"Hôm nay may mắn mà có Liễu tiền bối, nếu không, Lạc gia chúng ta sợ sẽ không tránh khỏi kết cục diệt tộc." Sắc mặt Lạc Phong nghiêm nghị, cung kính nói với Hàn Lập rồi hành một đại lễ.
"Đa tạ đại ân của Liễu tiền bối!"
Những tộc nhân khác của Lạc gia cũng ngay ngắn khom mình, hướng về Hàn Lập hành lễ.
"Lạc tộc trưởng khách khí, lúc đầu ta đã đáp ứng với ngươi che chở Ô Mông đảo, chống cự kẻ thù bên ngoài thì tự nhiên sẽ không nuốt lời." Ánh mắt Hàn Lập ánh mắt chớp lên, rồi nhàn nhạt nói.
Xem ra, những người ở đây cải biến cách xưng hô đối với hắn, chắc hẳn đối với thân phận của hắn, Lạc Phong đã giải thích qua.
Như vậy cũng tốt, dù sao việc này vốn giấu giếm cũng không được bao lâu, bản thân hắn cũng không thể không tăng thêm chút lực che chở cho tộc nhân.
Đám người Lạc Phong còn muốn tiếp tục cảm tạ nhưng Hàn Lập lại lấy cớ cần phải nghỉ ngơi sau trận đại chiến, lập tức ly khai, rất nhanh đã trở về tứ hợp tiểu viện.
. . .
Mấy tháng sau,
Cạnh ngôi nhà gỗ bên trong bí cảnh, Hàn Lập trong bộ thanh y, cúi người đứng bên cạnh gốc Đản Hồn Hoa, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, ngắm nghía bông hoa.
Kim văn ở trên Đản Hồn Hoa so với trước đây lại nhiều hơn một đạo, đã biến thành ba đạo viền xung quanh mặt tất cả các cánh hoa từ ngoài vào trong.
Sau ba vạn năm, mỗi năm hoa này từ màu tím dần dần đổi sang màu vàng. Lúc trước, hoa làm cho người ta có một loại cảm giác diêm dúa, lẳng lơ. Hiện tại thì khí tức lại trở nên vài phần tôn quý hơn trước.
Ánh mắt Hàn Lập di chuyển xung quanh cánh hoa, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghĩ đến tình cảnh giao thủ với hoá thân Địa Chích của ba đại Tổ thần lúc trước.
Tuy rằng lần đó khiến ba người kia bị thua phải rời đi, nhưng đã làm cho hắn có thêm nhận thức đối với lực lượng pháp tắc. Hơn nữa, việc nắm giữ một lực lượng thần kì như vậy cũng khiến hắn sinh ra rất nhiều hứng thú.
Một lát sau, hắn chậm rãi thu tay về, đứng lên.
Đang muốn quay người đi vào bên trong, khoé mắt hắn thoáng liếc qua, bỗng nhiên hào quang sáng ngời phát ra từ phần mộ của Lạc Mông bên cạnh ngôi nhà gỗ, lặng lẽ bay ra một vật.
Hắn tập trung nhìn vào, phát hiện là đầu của pho tượng Địa Chính của Lạc Mông loé ra ánh sáng màu xanh, đang lơ lửng giữa không trung
Lúc trước, mỗi lần hắn thử tìm hiểu về Tín niệm lực bên trong đầu pho tượng. Trong các lần xuất hiện dị tượng lớn nhỏ thì mãnh liệt nhất chính là lần khiến cho bức tường xung quanh tiểu viện của hắn chấn động, xuất hiện một vết nứt.
Để thuận lợi dò xét, hắn liền sửa chữa lại nhà gỗ bên trong bí cảnh. Trong một tháng gần đây, ngoại trừ buổi tối phải ra ngoài để cho tiểu bình ngưng tụ lục dịch ra, phần lớn thời gian hắn đều ở đấy.
Đầu của pho tượng dĩ nhiên cũng do hắn mang theo từ mật thất đến đây.
Trong quá khứ, chỉ cần hắn không dựa theo phương pháp ghi lại trong ngọc giản để tìm hiểu Tín niệm lực bên trong cái đầu thì nó sẽ nằm im như một vật chết.
Còn việc cái đầu chủ động bay ra như trước mắt hắn, đây là tình huống xuất hiện lần đầu.
Hàn Lập lông mày cau lại, đang muốn tiến lên xem xét, nhưng nội tâm đột nhiên xuất hiện cảm giác vô cùng nguy hiểm, vô thức nhảy lùi về phía sau né tránh.
Chỉ nghe một tiếng "rầm" rất lớn!
Một chùm ánh sáng xanh ở giữa không trung ầm ầm nổ ra, một luồng sóng khí vô cùng cuồng bạo lập tức lan ra quét sạch xung quanh, trùng kích bốn phương tám hướng.
Hàn Lập thoáng liếc nhìn vị trí phát nổ, thấy nó cách không xa đoá hoa lớn màu tím, thầm kêu một tiếng "Không tốt", thân hình bỗng nhiên lóe lên, liền phóng tới phía trước Đản Hồn Hoa.
Hắn khoát hai tay trước người, pháp lực quanh thân bắt đầu xuất hiện, trước người hắn xuất hiện một màn sáng màu xanh, ngăn cản sóng khí trùng kích lại.
Oanh oanh oanh!
Từng trận sóng khí trùng kích liên tiếp không ngừng lên trên màn sáng màu xanh, rồi chấn động sang hai bên, lập tức bụi mù mãnh liệt bao quanh khu rừng. Những cây cổ thụ nằm gần trong phạm vi mười khoả nhao nhao đứt gãy, không thì đều đổ sụp xuống.
Chỉ nghe một âm thanh "Oanh" vang lên.
Ngôi nhà gỗ vừa mới được sửa lại cũng không chịu được sóng khí trùng kích, lần nữa ầm ầm sụp xuống, so với lúc trước càng thêm rách nát không tả nổi.
Đầu pho tượng nổ tung, trùng kích chấn động không ngừng, qua một hồi lâu, mới dần dần trở nên suy yếu. Chỗ ánh sáng màu xanh bên trong cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Đúng lúc này, một mặt nạ đầu trâu to cỡ đầu người xuất hiện thình lình từ trong lam quang, trực tiếp lao đến Hàn Lập.
Mặt nạ màu xanh đen, phía trên trải rộng một loại hoa văn cổ quái mà Hàn Lập chưa bao giờ nhìn thấy qua. Từng trận chấn động kì dị không ngừng truyền ra từ đám hoa văn. Ngay chỗ mi tâm của mặt nạ còn có một loại ký tự cổ quái, theo như cách viết mơ hồ giống như hai chữ "Nhất" và "Ngũ"
Hàn Lập vô thức đánh ra một quyền hướng về mặt nạ cổ quái.
Mặt nạ bỗng hư hóa để nắm đấm cùng cánh tay xuyên qua rồi tiếp tục bay tới, sau đó lơ lửng trước gốc Đản Hồn Hoa
Hàn Lập hơi ngẩn ra, lập tức quay người, chỉ thấy trên mặt nạ đầu trâu đột nhiên ánh sáng màu xanh lóe lên, từ đó truyền ra từng đợt chấn động màu xanh nhạt mà mắt thường có thể thấy được.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Trên mặt nạ, cái miệng với đường nét cứng nhắc lại đột nhiên hơi hơi rung động, rồi phát ra tiếng người:
"Giao Thập Ngũ, trong mấy ngàn năm ngươi chưa từng chấp hành nhiệm vụ liên minh, trước đó lần thứ nhất ngươi giao nạp cung phụng để được miễn thì nay đã hết hiệu lực. Trong một tháng tới, ngươi nhất định phải lập tức đến Hải Dong Đảo tụ hợp cùng Giao Tam. Đến lúc đó, y sẽ dẫn ngươi đi thực hiện nhiệm vụ lần này. Nếu như quá hạn không đến sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Vô Thường Minh. Tất cả hậu quả, một mình ngươi tự gánh chịu."
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, chấn động trên mặt nạ đã biến mất. Tuy nhiên, nó không có rơi xuống đất, mà vẫn loé ra hào quang như trước, lơ lửng giữa không trung.
Hàn Lập nét mặt không thay đổi, bỗng nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn về gốc Đản Hồn Hoa.
Trong miệng hừ lạnh một tiếng, hai tay khẽ động, xuất hiện một pháp quyết kì dị. Bỗng nhiên, hắn thò bàn tay ra đưa về phía trước, một đám tinh ti lập tức từ đầu ngón tay bắn ra, trực tiếp đâm vào nhuỵ hoa giống mào gà của Đản Hồn Hoa.
Theo bàn tay của hắn chậm rãi thu hồi, tinh ti rung rung, rồi lôi từ trong Đản Hồn Hoa ra một đám sương mù màu đen đang điên cuồng vặn vẹo.
Khi sợi khí đen vừa rời khỏi nhuỵ hoa, liền kịch liệt vặn vẹo giữa không trung một hồi, cuối cùng ngưng tụ lại thành một tiểu nhân cao cỡ vài tấc.
Tiểu nhân màu đen kia có mặt mày, bộ dạng cùng thân thể vậy mà giống pho tượng Lạc Mông y như đúc. Còn khí tức Hàn Lập xem trên thân tiểu nhân cùng khí tức còn sót lại của đầu pho tượng thì cơ bản là giống nhau.
"Ngươi là. . . Lạc Mông..."
Hàn Lập quét mắt qua một cái, lông mày không khỏi nhíu lên, có chút ngoài ý muốn lẩm bẩm nói.
Tiểu nhân màu đen lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, miệng không ngừng khép mở nhưng không có chút âm thanh nào truyền ra. Thân hình mới vừa ngưng tụ được lại xuất hiện từng sợi khí đen nhè nhẹ tản ra trong không khí, thoạt nhìn có chút dấu hiệu muốn tán loạn tiêu tán.
Hàn Lập thấy thế, lông mày hơi hơi nhăn lại.
Tiểu nhân màu đen trước mắt tựa hồ chỉ là một đám thần hồn khí tức của Lạc Mông biến thành, không phải là thần hồn chính thức, thậm chí còn không bằng cả tàn hồn. Dưới tình hình trước mắt như vậy, có lẽ nó sẽ chống đỡ không được bao lâu, lần nữa sẽ tiêu tán.
Hàn Lập lưỡng lự một lát, hai tay trước người nhanh chóng bấm niệm. Mấy đạo pháp quyết màu xanh từ trong tay hắn bắn ra, trực tiếp đánh vào đám thần hồn khí tức của Lạc Mông.
Bên ngoài thân tiểu nhân màu đen lóe lên ánh sáng màu xanh, lập tức hiện ra một màn sáng màu xanh, giống như một tầng quang mang bình thường, bao bọc xung quanh tiểu nhân màu đen.
Những sợi tơ đen sắp tiêu tán kia bị tầng quang mang ngăn cản lại, không cách nào thoát ra được, thân hình tiểu nhân màu đen mới miễn cưỡng ổn định lại.
Chỉ thấy bờ môi tiểu nhân rung rung một hồi, sau đó âm thanh khàn khàn yếu ớt như tiếng muỗi truyền ra: "Đa tạ đạo hữu..."
"Không vội nói lời cảm tạ, đám thần hồn khí tức của ngươi ẩn núp bên trong Đản Hồn Hoa rốt cuộc có mục đích gì?" Mặt Hàn Lập không chút biểu tình, lạnh giọng hỏi.
"Đạo hữu không phải là tộc nhân của ta... Lại có thể trực tiếp kêu được tục danh của ta, tự nguyện ra tay giúp ta củng cố âm hồn, nghĩ đến chắc hẳn không phải là kẻ địch của Ô Mông Đảo ta. Chẳng qua là vì sao... đạo hữu lại xuất hiện ở bên trong tiểu bí cảnh của ta?" Tiểu nhân màu đen không đáp, ngược lại mở miệng hỏi.
"Ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua nơi này, cứu Ô Mông đảo nhất mạch các ngươi từ trong tay Hàn Tinh Tộc, hiện tại bởi vì có chút nguyên nhân nên tạm thời ở tại chỗ này mà thôi." Hàn Lập cũng không giấu giếm, thản nhiên đáp.
"Nói như vậy là Ô Mông Đảo ta thiếu nợ đạo hữu một phần ân tình rồi... Nhưng không biết... Bọn người Lạc Phong hôm nay ở chỗ nào?" Âm hồn Lạc Mông chần chờ một chút, mở miệng nói ra.
"Mặc kệ ngươi có tin hay không tin lời ta vừa nói nhưng trước tiên, thành thật trả lời vấn đề của ta, bàn việc khác sau." Hai tròng mắt Hàn Lập bỗng nhiên toát lên hai đạo hàn quang lạnh thấu xương, thanh âm lạnh lẽo.