Cổ Hoặc Kim nghe lời này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, không nói gì.
Nhìn thấy Cổ Hoặc Kim không phản bác, mọi người tại đây lại rối loạn tưng bừng.
"Luân Hồi điện chủ, ngươi vừa mới nói Tam Thiên Đạo Thần đại trận là loại trận pháp nào?" Một thanh âm vang lên, lại là lão giả áo đỏ Chân Sĩ Âm bên cạnh Thương Ngô Chân Quân kia.
Những người khác nghe thấy thế, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chân Sĩ Âm.
Thiên Đình mặc dù không được ưa thích, rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng với Thiên Đình, nhưng Cổ Hoặc Kim tọa trấn ở nơi đó, nhiều năm xây dựng ảnh hưởng, ai cũng không dám có chỗ mạo phạm. Vậy mà Chân Sĩ Âm trước mắt dám công nhiên nói chuyện với Luân Hồi điện chủ.
Trong mắt Thương Ngô Chân Quân và Đạo Tổ họ Phong cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Đó là một loại đại trận có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng có thể khai thiên tích địa." Luân Hồi điện chủ nhìn Chân Sĩ Âm một chút, chậm rãi nói.
"Hủy thiên diệt địa? Khai thiên tích địa? Luân Hồi điện chủ có thể nói rõ một chút hay không?" Chân Sĩ Âm nhăn lông mày hoa râm lại, hiển nhiên không hiểu rõ cho lắm lời nói của Luân Hồi điện chủ.
"Nếu ta đoán không lầm, Tam Thiên Đạo Thần đại trận là đại trận nghịch thiên có thể đồng thời vận chuyển ba ngàn pháp tắc thế gian. Trận này có thể tái diễn Địa Hỏa Thủy Phong, hủy diệt hết thảy thế giới, làm thế gian này quay về Hỗn Độn. Người thi pháp mượn nhờ đại trận chi lực đột phá Thiên Đạo trói buộc, khống chế Hỗn Độn pháp tắc trong truyền thuyết, là đầu nguồn hết thảy pháp tắc, tiến giai đến tồn tại vượt qua Thiên Đạo, khai thiên tích địa, lại lần nữa diễn hóa vạn vật, có khả năng trở thành Cộng chủ thế giới mới." Luân Hồi điện chủ tiếp tục nói.
Lúc này trong Dao Trì hoàn toàn yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả mọi người lẳng lặng nghe Luân Hồi điện chủ kể rõ, lúc đầu sắc mặt khác nhau, sau chuyển thành mặt mũi tràn đầy vẻ chấn kinh.
Cái này cũng khó trách, Luân Hồi điện chủ nói quá mức khó tin, vượt qua con người tưởng tượng, thực sự làm cho người ta không thể không sợ hãi.
Các Đạo Tổ Thiên Đình như Bạch Vân Đạo Tổ cũng đều kinh ngạc không thôi, nhưng bọn họ chính là Đạo Tổ, tâm trí kiên định hơn xa so với những người khác, rất nhanh đã khôi phục lại.
Thần sắc Cổ Hoặc Kim vẫn như cũ bình tĩnh không gì sánh được, không có một tia gợn sóng.
Sắc mặt Chân Sĩ Âm biến đổi, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Bất quá lập tức thân thể của lão đột nhiên chấn động, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía Cổ Hoặc Kim hỏi: "Chí Tôn, trong lời nói của ngài vừa rồi cùng Luân Hồi điện chủ đề cập đến chuyện muốn đột phá Thiên Đạo, chẳng lẽ là dùng Tam Thiên Đạo Thần đại trận này?"
"Rẹt" một tiếng, rất nhiều người cùng quay đầu nhìn về phía Cổ Hoặc Kim.
Đại đa số những người này là tu sĩ các đại Tiên Vực, đến đây tham gia Bồ Đề yến.
"Muốn đột phá Thiên Đạo, thế gian chỉ có một phương pháp như thế. Cổ đạo hữu, ta vừa mới nói có đúng không?" Không đợi Cổ Hoặc Kim mở miệng, Luân Hồi điện chủ đã mở miệng nói trước.
"Ngươi nói là thật?" Cổ Hoặc Kim không mở miệng, ánh mắt Chân Sĩ Âm gắt gao nhìn chằm chằm Luân Hồi điện chủ, lại hỏi.
"Muốn thôi động Tam Thiên Đạo Thần đại trận, cần thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất là cần cung cấp nguyên khí cực kỳ to lớn, nên Thiên Đình những năm qua điên cuồng vơ vét linh tài các đại Tiên Vực, mục đích chính là vì chuyện đó." Luân Hồi điện chủ nói tiếp.
"Vậy điều kiện thứ hai là gì?" Chân Sĩ Âm tiếp tục hỏi.
"Tự nhiên là vơ vét ba ngàn đại đạo thế gian, việc này Thiên Đình cũng bí mật làm, Tiên Ngục bắt được tù phạm, cuối cùng sẽ như thế nào, tin tưởng mọi người đều biết. . . Ngoài ra, Thiên Đình cũng chưa từng đình chỉ thu thập bảo vật ẩn chứa lực lượng pháp tắc đặc thù, mục đích vì sao, cũng không cần ta nhiều lời nữa." Luân Hồi điện chủ tiếp tục nói.
Thần sắc đám người trong Dao Trì liên tục biến đổi, cuối cùng từ từ trở nên bình tĩnh, tựa hồ tin tưởng lời nói Luân Hồi điện chủ, trong ánh mắt nhìn về phía đám người Thiên Đình mang theo một tia phức tạp.
"Nói bậy nói bạ! Cái gì Tam Thiên Đạo Thần đại trận, hủy thiên diệt địa chứ, đơn thuần giả dối không thật! Thiên Đình rút ra lực lượng pháp tắc những tù phạm Tiên Ngục kia, một mặt là trừng phạt bọn hắn, mặt khác là lợi dụng những lực lượng pháp tắc kia, luyện chế một ít Tiên khí thôi. Mà Thiên Đình thu thập vật liệu ẩn chứa lực lượng pháp tắc đặc thù, cũng là vì luyện chế một ít bảo vật đặc thù, để chống lại Luân Hồi điện. Các vị đạo hữu, đây là Luân Hồi điện chủ âm mưu phân hoá chúng ta, không nên để hắn ly gián!" Bạch Vân Đạo Tổ nhìn thấy tình huống không ổn, vội vàng quát.
Mong các MTQ ủng hộ nhóm dịch bns để nhóm có thêm động lực dịch. Thông tin nhận ủng hộ cho nhóm dịch PNTT2:
Số tài khoản: 7301 8358
Chủ tài khoản: Nguyễn Hải Quân
Ngân hàng: VPBank - CN Gò Vấp, TP. HCM.
"Đúng vậy! Luân Hồi điện ngày thường lúc nào cũng trong bóng tối cản trở, quấy loạn các nơi, lần này lại dùng yêu ngôn dụ hoặc dân chúng!" Mấy người lão giả lùn cũng vội vàng kêu lên đáp lời.
"Bạch Vân đạo hữu, ta cũng đã sớm hoài nghi Thiên Đình các ngươi vì sao muốn rút ra lực lượng pháp tắc trong cơ thể những tù phạm kia, đã từng âm thầm điều tra qua. Theo ta được biết, những pháp tắc rút ra kia, cũng không vận chuyển đến Bách Luyện Phong luyện chế tiên khí cho Thiên Đình, mà là đưa qua địa phương khác." Chân Sĩ Âm mở miệng nói.
Bạch Vân Đạo Tổ bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.
"Bạch Vân đạo hữu, việc đã đến nước này, xin thứ cho ta khó mà tin tưởng Thiên Đình, Chân mỗ vô ý tham dự gút mắc thị phi các ngươi, các ngươi cứ tự nhiên." Chân Sĩ Âm chắp tay với đám người Thiên Đình, bay ra phía bên ngoài Dao Trì.
Luân Hồi điện chủ nhìn Ma Chủ một chút, Ma Chủ vung tay lên. Đại quân Ma Vực thối lui hai bên, lộ ra một đầu thông đạo, để Chân Sĩ Âm bình yên bay ra ngoài.
Chân Sĩ Âm cũng không rời đi thật, mà tìm một chỗ an toàn phụ cận dừng lại.
Có Chân Sĩ Âm mở đầu, những người khác tới tham gia Bồ Đề yến hai mặt nhìn nhau, rất nhanh có người bay ra, theo sát Chân Sĩ Âm đi ra bên ngoài.
Thương Ngô Chân Quân và Đạo Tổ họ Phong liếc nhau, cũng bay đi.
Trong nháy mắt, tu sĩ các phái trong Dao Trì rời đi hơn phân nửa.
Những người còn lại rất ít, vậy mà không đến một phần ba.
"Các ngươi. . ." Bạch Vân Đạo Tổ thấy cảnh này, vừa sợ vừa giận, nhưng nhìn Cổ Hoặc Kim vẫn như cũ một mặt điềm nhiên, nhìn không thấu, nhưng cũng không dám cưỡng ép ngăn cản những người khác rời đi.
Đôi mắt đẹp Trần Như Yên lóe lên, nhưng không rời đi.
Ẩn Minh Đạo Tổ cũng không rời đi, thân hình không nhúc nhích, như cũ ngăn trước đại quân Ma Vực.
Số lượng tu sĩ trong Dao Trì vốn cũng không nhiều, hiện tại người đi hơn phân nửa, so sánh với liên quân Ma Vực và Man Hoang giới vực chung quanh, chênh lệch càng cách xa.
"Ha ha, điện chủ, bội phục. Chỉ vài câu đơn giản, đã phân hoá hơn phân nửa chiến lực đối phương ra ngoài!" Ma Chủ mỉm cười, truyền âm nói với Luân Hồi điện chủ.
"Ma Chủ quá khen, đều là do Cổ Hoặc Kim làm điều ngang ngược, không hiểu đạo lý thì không được ủng hộ, nếu không ta dù nói thế nào cũng không được." Luân Hồi điện chủ truyền âm trả lời.
"Điện chủ vất vả, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng ta đi." Ma Chủ truyền âm nói, sau đó vung tay về phía trước một cái.
Ầm ầm!
Đại quân Ma Vực lập tức tiến lên, phát ra tiếng bước chân chỉnh tề, rung động thiên địa.
Đại quân Man Hoang giới vực cũng đồng dạng tiến về phía trước, thu nhỏ vòng vây.
Nương theo tiếng bước chân to lớn chỉnh tề, vô cùng vô tận áp lực trong đại quân tuôn ra, ép tới đám người Thiên Đình trong Dao Trì.
. . .
Theo lòng bàn tay Hàn Lập dâng trào lôi quang, "Ầm" thanh âm đại tác, từng sợi khói xanh lập tức từ trong đầu lâu và thất khiếu Minh Uyên xông ra.
Mặc kệ Minh Uyên cuối cùng nguyền rủa, hay là tức giận chửi mắng, hay dùng tiên tri thuật pháp, Hàn Lập cũng không hứng thú nghe tiếp.
Sau một lát, khí tức trên thân Minh Uyên triệt để trở nên yên lặng, Tử Sam và Đông Ly Hổ nhìn nhau một chút, thần sắc trên mặt càng trở nên ngưng trọng.
Hàn Lập nâng đầu lâu đã bị Đô Thiên Thần Lôi phách địa trong ngoài cháy kia, vẫn có chút không yên lòng, trong lòng bàn tay hiện lên một đạo ngân quang, một Ngân diễm tiểu nhân hiện ra chui vào trong đầu lâu.
"Trả lại ngươi toàn thây đấy . . ." Hàn Lập tiện tay ném đầu lâu Minh Uyên trở về trên thân bộ tàn thi này.
Chỉ nghe "Vù" một thanh âm vang lên, trên bộ thi thể kia cũng lập tức bốc cháy lên hừng hực ngân diễm.
"Tiếp đó, đến phiên các ngươi." Hàn Lập nhìn về phía Đông Ly Hổ và Tử Sam, chậm rãi nói.
"Không còn cách nào khác, chỉ có thể cường công. Một hồi nếu vẫn không địch lại, ngươi không cần chú ý đến ta, đốt hết thảy toàn bộ trong Thập Phương Vạn Tiên Trận này là được." Đông Ly Hổ thở dài một tiếng, nói.
Tử Sam nghe vậy, trầm mặc một lát, vẫn gật đầu.
Trong đôi mắt Đông Ly Hổ lóe lên tinh quang, hai tay huy động một trận trong hư không, trên thân lập tức nhộn nhạo lên trận trận gợn sóng ba động pháp tắc mãnh liệt, trong hư không phía sau, từng toà hư ảnh đại sơn nguy nga trống rỗng nổi lên.
"Hàn Lập, có dám đón đỡ Băng Sơn Nhất Quyền này của ta không?" Đông Ly Hổ cao giọng quát to.
"Có gì không dám?"
Hàn Lập cười to, tiện tay bỏ qua Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay, mặc kệ chúng hóa thành Kiếm Linh đồng tử bay qua một bên.
Sau một khắc, thân hình hắn lướt cực nhanh ra, một tầng Linh Vực màu vàng trong nháy mắt trải rộng ra, bao phủ Đông Ly Hổ đang tiến đến.
Chỉ thấy quanh thân Hàn Lập lấp loé kim quang, vô số gợn sóng màu vàng dập dờn trong toàn bộ Linh Vực, nguyên bản Đông Ly Hổ hăm hở tiến lên không ngừng lập tức cảm thấy như hãm vũng lầy, mỗi bước tiến lên đều bị cản trở cực lớn, thập phần gian nan.
Nhưng trong miệng gã vẫn không ngừng quát lớn, nắm chặt một quyền đánh tới phía Hàn Lập.
Theo cánh tay kia vọt tới trước, từng toà hư ảnh sơn phong sau người gã bắt đầu tiêu tán, hóa thành từng đạo lưu quang bay vào trong cánh tay của gã, lại xông vào nắm đấm của gã, khiến cho nắm đấm trong nháy mắt toả ra kim quang loá mắt.
Mà cùng lúc đó, trong mấy nơi Tiên vực ở toàn bộ Chân Tiên giới, có từng tòa cao phong vạn trượng linh khí khô kiệt, chân núi đoạn tuyệt, không chút dấu hiệu nào sụp đổ.
Uy lực một quyền này, có thể đè ép bách sơn.
Hàn Lập nhìn một màn này, trong mắt không sợ mà còn lấy làm mừng, trong lòng cũng tuôn ra một cỗ hào hứng.
"Tới đi. . ."
Trong miệng hắn chợt quát một tiếng, các loại cụ tượng sau lưng như Chân Ngôn Bảo Luân nhao nhao dũng mãnh toả ra một đạo quang mang, bay vào trong cơ thể của hắn, khiến cho trên đầu quyền ngưng tụ ra một cỗ Ngũ Hành diệt tuyệt chi lực.
Ánh mắt Hàn Lập lạnh thấu xương, đấm ra một quyền.
"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng!
Năm cỗ Thời Gian Pháp Tắc chi lực cường đại vô cùng ngưng tụ một chỗ, hóa thành một nắm đấm màu vàng to lớn vô cùng, va chạm cùng sơn nhạc cự quyền của Đông Ly Hổ. Hai cỗ đều là sức mạnh vô địch thế gian hiếm thấy mạnh mẽ va chạm vào nhau, trong nháy mắt vỡ ra.
Chỉ một thoáng, một cỗ lực lượng cuồng bạo kinh khủng không gì sánh được trong nháy mắt quét ra bốn phía, ép thẳng làm hư không lui lại tầng tầng, trong nháy mắt xuất hiện từng tia từng sợi kẽ nứt không gian.
Chỉ tiếc những kẽ nứt không gian kia thực sự quá mức nhỏ bé, chỉ xuất hiện một thoáng rồi biến mất không thấy.
Ba động bạo tạc khổng lồ, đồng thời chấn lui Hàn Lập và Đông Ly Hổ mấy vạn dặm. Chân Hàn Lập đạp hư không, phát ra một tiếng nổ đùng, lại lần nữa ép người tiến lên.
"Làm sao có thể?" Trong lòng Đông Ly Hổ căng thẳng, nắm tay còn tại vẫn khẽ run.
Chỉ so đấu lực lượng, vậy mà gã lại bại bởi Hàn Lập.
Bất quá, vào lúc này, một tiếng rít phá không bỗng nhiên vang lên.
Một bóng người từ sau lưng Đông Ly Hổ đột nhiên vọt lên, một tay cầm cung, một tay kéo dây, dựng lấy một mũi tên do tử viêm ngưng tụ ra, buông lỏng tay, mũi tên hóa thành một đạo tử quang, dùng tốc độ khó tin bắn nhanh đến phía Hàn Lập.
Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng Hàn Lập cấp tốc xoay tròn, hai tay trước người vòng một cái, từng tầng từng tầng gợn sóng Thời Gian Pháp Tắc ngưng tụ ra, tựa như tấm chắn ngăn trước người hắn.
Nhưng mà mũi tên tử viêm kia phá không vọt tới, khi tiến vào trong ba động Thời Gian Pháp Tắc, đúng là không bị ngăn trở trì trệ chút nào, bắn thẳng đến trái tim Hàn Lập!