"Lệ huynh, ngươi lấy thú hạch này để làm gì vậy? Vật này không thể luyện hóa thành linh lực được, lại không có giá trị luyện khí gì." Thạch Xuyên Không thấy vậy, có chút nghi ngờ hỏi.
"Trước tiên ngươi nhìn đi rồi hãy nói." Hàn Lập cười cười, rồi quăng thú thạch cho Thạch Xuyên Không, nói ra.
Thạch Xuyên Không tiếp nó vào trong tay mình, quan sát cẩn thận, trên mặt hiện ra một tia ngoài ý muốn.
"Thật không ngờ, trong thú thạch này lại ẩn chứa khí tức huyết nhục mạnh mẽ như vậy, nếu người bình thường ăn vào sẽ có khả năng tăng cường lực lượng thân thể của mình." Thạch Xuyên Không mở miệng nói ra.
"Đúng vậy. Mặc dù mảnh thiên địa này ngăn cấm hoàn toàn linh khí, ma khí, nhưng cuối cùng bản thân nó cũng vẫn có pháp tắc thiên địa của riêng mình." Hàn Lập chỉ một cái, nói ra.
"Bởi vì hoàn cảnh như thế này, mới có thể làm những dị thú kia có thân thể mạnh mẽ như vậy." Thạch Xuyên Không ngẫm nghĩ nói ra.
"Những di dân kia sống ở đây cũng đã trải qua nhiều năm thích ứng, chắc chắn sẽ biết tác dụng của những thú hạch này. Hay là chúng ta thu lấy các thú hạch này lại, xem như là một loại tài nguyên tu luyện thân thể. Chúng ta mới tới đây lần đầu, nếu đã thấy nó thì thuận tay thu lấy một ít cũng được, có lẽ sau này còn cần đến nó cũng không chừng a." Hàn Lập nói ra.
"Vẫn là Lệ huynh nghĩ chu toàn. Thế nhưng dù sao nơi này cũng đã hoang phế từ lâu, cũng không biết những người bị trục xuất vào đây đã lâu như vậy, hiện giờ có bộ dáng gì nữa." Thạch Xuyên Không gật đầu nói ra.
"So với Tiên vực, các tộc ở Thánh vực càng có thiên phú tu luyện thân thể, vốn tôn sùng con đường tu luyện thân thể. Những kẻ bị lưu đày ở đây, một thân tu vi không cách nào vận dụng, mà muốn sống sót nơi này, chắc chắn bọn hắn sẽ chuyên tâm tu luyện thân thể." Hàn Lập nói ra suy nghĩ của mình.
Dứt lời, chợt trong lòng của hắn khẽ động, hai mắt sáng lên, hắn liền thả lực lượng thần thức ra bốn phương tám hướng.
Hắn thử vận dùng lực lượng thần thức, thì phát hiện, tuy lực lượng thần thức của mình ở nơi này vẫn còn có thể sử dụng được, nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình trong thiên địa áp chế, khiến cho phạm vi thần thức của hắn bị thu nhỏ lại khoảng chừng trăm dặm.
Kiểm tra chốt lát, bỗng nhiên hắn đưa tay vào trong ngực mình, rồi lấy ra một tấm da thú được gấp lại. Ngay khi hắn mở nó ra, thì bên trong đó hiện ra một tấm địa đồ.
Thạch Xuyên Không cùng Giải Đạo Nhân thấy vậy, cũng xúm lại, bắt đầu dò xét.
"Vừa rồi ta vận dụng lực lượng thần thức dò xét khắp nơi, rồi so sánh với tấm địa đồ này, dường như chúng ta đang ở trong khu vực này." Hàn Lập chỉ chỉ vào rìa của một vùng quần đảo phân bố rải rác, nói ra
"Hôi Lân quần đảo... Xem ra chúng ta đang ở nơi khá xa" Giải Đạo Nhân nói một câu.
Lúc này, đột nhiên trong lòng Giải Đạo Nhân vang lên tiếng của Hàn Lập: "Sao rồi, Giải đạo hữu ở trong Tích Lân Không Cảnh này đã nhớ được cái gì chưa?"
"Trong lòng ta đã mơ hồ cảm ứng một chút gì đó, chỉ là không biết có phải do nguyên nhân xa quá hay không, mà cảm ứng này vô cùng mơ hồ, cũng không biết là tốt hay xấu nữa." Giải Đạo Nhân truyền âm trả lời.
"Vậy xem ra, khả năng nơi này có liên quan tới ký ức mà ngươi đã mất. Vậy ngươi có thể cảm ứng được phương hướng hay không?" Hàn Lập truyền âm hỏi.
"Căn cứ theo tấm địa đồ này, có lẽ phương hướng mà tấm địa đồ chỉ ra là khu vùng đất trung tâm, nhưng cụ thể như thế nào, bây giờ còn chưa thể nào xác định được." Giải Đạo Nhân nghĩ một chút, liền trả lời.
"Trước mắt Tử Linh đang ở đâu, chúng ta còn chưa biết, trước hết hãy coi đây là hướng đi đã. Nếu những di dân kia còn sống đến bây giờ, chắc chắn sẽ tập trung ở vùng đất trung tâm." Hàn Lập truyền âm nói.
"Lệ đạo hữu, cả thiên địa này cấm hoàn toàn linh khí, tuy là trong thể nội ta có Tiên Nguyên Thạch làm động lực, nhưng cũng chỉ có thể giống như các ngươi, thi triển vài đòn công kích bình thường, còn một thân lôi pháp thì lại không thi triển được nửa phần. Một khi Tiên Linh Lực trong Tiên Nguyên Thạch hao hết, đến lúc đó ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say." Bỗng nhiên Giải Đạo Nhân mở miệng nói ra.
"Quả nhiên đúng như ta dự đoán, ngay cả ngươi cũng bị quy tắc áp chế của thiên địa này. Cho dù xảy ra tình huống nào, ngươi hãy tận lực không tham dự giao chiến, để tránh tiêu hao Tiên Linh Lực. Tuy là ta không cách nào sử dụng được nhẫn trữ vật, nhưng trên người của ta cũng có mang vài viên trung phẩm Tiên Nguyên Thạch." Hàn Lập nói ra.
"Cũng chỉ có thể như vậy, có những Tiên Nguyên Thạch này, cũng đã đủ cho ta chèo chống một đoạn thời gian." Giải Đạo Nhân gật đầu nói.
"Chú ý! Có thứ gì đó đang tới. . . " Đúng lúc đó, sắc mặt Hàn Lập chợt hơi đổi, mở miệng quát.
Giải Đạo Nhân cùng Thạch Xuyên Không nghe vậy, sắc mặt đều căng thẳng.
"Sàn sạt..."
Rất nhanh liền có một hồi âm thanh huyên náo từ đằng xa truyền tới.
Ba người bọn hắn đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy trên mặt đất từ phía xa, chẳng biết lúc nào đã nổi lên một tia sáng trắng, từng chút từng chút tiến tới gần bọn hắn.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, thì đường chỉ màu trắng kia dần dần rộng ra, bắt đầu bao trùm cả mặt đất.
"Đây là thứ quỷ gì, sao mà nhiều như vậy!" Thạch Xuyên Không lẩm bẩm một tiếng nói.
Hàn Lập không nói gì, ngưng thần nhìn tới, liền phát hiện trên đường chỉ kia, không ngờ là từng con cua màu trắng lớn chừng nắm đấm, chen chúc chi chít cùng một chỗ, tranh nhau chen lấn bò về phía thi thể con Cự Tích kia.
Nếu mà từ những con cua này, lấy ra một con, thì bản thân của nó rất xinh xắn nhỏ nhắn, bộ dáng làm cho người ta ưa thích, nhưng khi hàng ngàn vạn con này tụ tập một chỗ với nhau, thì thực sự tình cảnh này lại làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ thấy đàn cua đông đúc leo lên người con Cự Tích, rất nhanh giống như một tấm thảm màu trắng, bao phủ cả con Cự Tích lại.
Trong đó có vài con cua, thuận theo lỗ thủng trên đầu con Cự Tích, rối rít chui vào trong cơ thể của nó.
Trải qua mười mấy hơi thở, từ đó lộ ra một màn khiến cho mấy người Hàn Lập đều cảm thấy kinh ngạc.
Đại quân cua giống như thủy triều, từ trên thi thể con Cự Tích quay cuồng lướt qua. Vừa rồi huyết nhục lân giáp của con Cự Tích còn đầy đủ, vậy mà bây giờ chỉ còn mỗi một bộ khung xương trắng hếu, phía trên sạch sẽ không gì sánh bằng, ngay cả da thịt cũng không còn.
Nếu không phải mặt đất phía dưới bộ khung xương kia còn thấm vài vết máu màu vàng nâu, thì có khả năng ba người bọn hắn sẽ xem bộ khung xương này đã sớm có ở đây, và cũng không biết nó đã phơi nắng bao nhiêu năm rồi.
Vẻ mặt Thạch Xuyên Không ngưng trọng vô cùng, theo bản năng nhảy lên, định bay lên không trung. Nhưng kết quả vừa mới nhảy lên, y liền bị hút bởi trọng lực không gian ở dưới mặt đất, một lần nữa rớt xuống dưới.
Hiển nhiên, việc không thể sử dụng được Tiên Linh Lực cùng Ma Khí, y vẫn còn chưa thích ứng kịp.
"Thạch đạo hữu không cần kinh hoảng, dường như những Bạch Giáp Giải này chỉ ăn thịt thối, chứ không uy hiếp gì đến chúng ta." Bỗng nhiên Giải Đạo Nhân mở miệng nói ra.
Thạch Xuyên Không nghe vậy nhìn qua, chỉ thấy những con cua màu trắng kia, quả nhiên đều nhao nhao lượn vòng qua chân ba người bọn hắn, lao đến thi thể con óc sên kia.
Cũng đồng dạng trải qua mười mấy hơi thở, đầu ốc sên kia cũng bị xơi tái không còn gì, biến thành một bãi xương vụn.
"Giải đạo hữu, sao ngươi lại biết đám sinh vật này là Bạch Giáp Giải?" Thạch Xuyên Không kinh ngạc, có chút nghi ngờ hỏi.
"Chỉ là vừa nghĩ ra, thuận miệng nói." Giải Đạo Nhân nghe vậy đờ người, cũng không muốn nói gì nhiều.
Thạch Xuyên Không trợn mắt, không còn gì để nói.
"Đi thôi, nơi này không phải chỗ chúng ta ở lại, trước tiên chúng ta đi đã, coi thử ở đây còn tù nhân sống sót hay không, với lại tìm một vài tin tức của Tử Linh nữa." Hàn Lập mở miệng nói ra.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, đang muốn mở miệng, thì nhìn thấy trên mặt Hàn Lập ẩn ẩn lộ vẻ lo âu, không khỏi khẽ thở dài một hơi, an ủi nói: "Lệ huynh, ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều, Tử Linh đạo hữu cũng giống như ngươi, là tu sĩ từ giới diện thất lạc phi thăng lên Tiên Giới, điều đó cũng đã chứng minh năng lực của mình. Cho dù có lưu lạc ở Tích Lân Không Cảnh này, cũng không có việc gì xảy ra."
"Đa tạ Thạch đạo hữu, lần này may mà có ngươi, nếu không chỉ sợ ta vào trong này, cũng phải tốn một phen công phu." Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nhẹ, nhưng vẻ lo âu trong ánh mắt của hắn thì lại không giảm bao nhiêu.
"Ngươi với ta còn phải khách khí như thế sao, nếu tính ra, cái mạng này của ta cũng là do ngươi cứu mà có! Nói về chuyện cũ, trong Hôi Giới lúc ngươi gặp nguy hiểm, ta còn chưa từng thấy vẻ mặt ngươi như bây giờ, xem ra vị Tử Linh đạo hữu này vô cùng quan trọng với ngươi. Thôi thôi, ta cũng không cần phải nghỉ chân nữa, chúng ta lên đường thôi." Thạch Xuyên Không khoát khoát tay, thở dài một cái nói ra.
"Hiện giờ chúng ta cần phải tranh thủ thời gian. Lúc này Đề Hồn đang nằm bất tỉnh bên trong trúc lâu ở Động Thiên của ta, tuy là trước đó ta đã đặt rất nhiều Tử Dương Noãn Ngọc, và an bài khôi lỗi chiếu cố, nhưng chỉ cần ta ở trong Tích Lân Không Cảnh này quá lâu, không vào bên trong Động Thiên, chắc chắc sẽ xảy ra biến cố phiền toái." Lông mày Hàn Lập nhíu chặt nói.
"Lệ huynh, càng như vậy, thì ngươi cần phải bình tĩnh, Tích Lân Không Cảnh này không thể so với nơi khác được, tuy ngươi có rất nhiều thần thông, nhưng trong này phần lớn không cách nào sử dụng được, cho nên chặng đường sau này, ngươi cần phải cẩn thận hơn mới được." Thạch Xuyên Không nghiêm mặt nói ra.
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường." Sắc mặt Hàn Lập cứng lại, nhưng hắn không nghĩ nhiều nữa, mà gật đầu nhẹ, nói.
Dứt lời, ba người bọn hắn liền tìm một hướng an toàn, rồi bắt đầu lên đường.
Khắp nơi đi qua đều là sườn núi, chợt phía trước xuất hiện một dãy bình nguyên hơi nghiêng về phía dưới, địa thế cũng coi như bằng phẳng, một mực kéo dài mấy trăm dặm.
Chỉ là những nơi nhìn đến, trên mặt đấy phủ đầy từng vết rạn nứt thấy mà giật mình, khắp nơi không có một cọng cỏ màu xanh nào, mà chỉ có những cơn gió thổi qua làm cho cát bụi bay lên, nhưng rất nhanh lại bị áp lực không gian đè xuống mặt đất.
Ba người Hàn Lập từ trên sườn núi trượt xuống, rồi đi dọc theo mảnh đất giống như là một lòng sông khô cạn, tiến về phía trước, trên mặt đất lưu lại ba vệt dấu chân một mực kéo dài về phía rìa của hòn đảo.
Tuy ba người bọn hắn không cách nào phi hành được, nhưng bước chân của bọn hắn cũng không có chậm.
Mặc dù dọc theo con đường này, bọn hắn có thể thấy được một vài con dị thú lân giáp hình thù kỳ quái, nhưng do chúng nó không chủ động tập kích, vì vậy trên đường đi, ba người bọn hắn cũng không có chủ động trêu chọc gì.
Rồi mặt trời cũng đến lúc hoàng hôn, vừa hay ba người bọn hắn cũng đã đi tới rìa của hòn đảo này.
Giờ phút này, mặt trời cũng đã lặn hơn phân nửa, chỉ còn sót lại ánh chiều tà của nửa vòng mặt trời đỏ từ cuối chân trời, nhuộm cả mặt đất thành một màu cam. Còn trên vùng bình nguyên đã bắt đầu vang lên từng âm thanh gào thét của dị thú, to to nhỏ nhỏ không ngừng.
Hàn Lập quay người nhìn bình nguyên phía xa, rồi nhíu mày nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bên ngoài rìa đảo, trên mặt đất tràn ngập một tầng sương mù màu đen mông lung, giống như cơn sóng khói mù lan tràn khắp nơi trên mặt hồ, cách trở hòn đảo bọn hắn cùng một hòn đảo khác gần xung quanh đó.