Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô Sào Quỷ Vương vẫn duy trì bộ dáng thư sinh, một tay nắm hờ thành trảo, trong lòng bàn tay vừa vặn hiện ra một cái lồng giam đen kịt, bên trong lập loè điện quang, rung động tách tách.

Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lúc này bị giam cầm bên trong lồng giam, điên cuồng giãy giụa công kích bốn phía, nhưng dù chúng có nỗ lực thế nào cũng không thể đột phá lồng giam.

"Các hạ quả thật rất kiên nhẫn, mời nửa ngày mới chịu hiện thân." Hàn Lập không nhìn đám phi kiếm của mình, mà đột nhiên mở miệng.

"Lúc trước một mực cảm giác được sự tồn tại của một loại khí tức khiến bổn vương vừa kiêng kị một chút, lại vừa chán ghét mười phần, nhưng thủy chung vẫn không thể nào xác định cụ thể là vật gì. Ta vốn nghĩ rằng nó thuộc về hai người các ngươi. Hiện giờ, xem ra nó nằm trên người ngươi, đúng chứ? Không tệ, không tệ!" Ô Sào Quỷ Vương nhìn Hàn Lập một chút, cười hắc hắc.

"Các hạ hẳn là đang ám chỉ Tịch Tà Thần Lôi, nhưng chẳng phải chúng đều đang nằm trong tay ngươi hay sao?" Hàn Lập ra vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại một câu.

"Chút uy lực lôi điện ấy quả thực khó giải quyết… nhưng vẫn chưa đáng để bổn vương kiêng kị. Từ lúc bắt đầu tu luyện đến nay, có sóng to gió lớn nào bổn vương chưa từng gặp. Số lượng giám sát tiên sứ bị bổn vương giết chết nhiều không đếm xuể." Ô Sào Quỷ Vương nhíu mày nói.

Quỷ Vương vừa dứt lời, sau lưng Hàn Lập liền xuất hiện dị tượng.

Chỉ thấy hư không sau lưng hắn đột nhiên nứt ra thành một cái khe dài hẹp, từ bên trong tuôn ra sương mù đen kịt nồng nặc quỷ khí, vô số xúc tu ác quỷ và quỷ trảo dữ tợn chen chúc nhau chui ra, trong khoảnh khắc đã phong tỏa tất cả đường lui của Hàn Lập, bắt đầu bám lên người hắn.

Nhưng Hàn Lập vẫn không mảy may nhúc nhích, toàn thân chợt có tiếng nổ vang “ầm… ầm…”, lôi điện kim sắc tuôn ra như thác lũ, cả người hắn như khoác lên một lớp áo giáp chói lọi ánh vàng.

Đám xúc tu ác quỷ chỉ cần chạm nhẹ vào áo giáp vàng thì sẽ lập tức biến thành khói đen, nhao nhao co rụt lại về phía sau.

Hàn Lập xoay người lại rồi tung ra một quyền nhắm vào tầng sương mù đen kịt.

Chỉ thấy huyền khiếu toàn thân hắn đồng loạt sáng lên, nắm đấm nở rộ tinh quang xán lạn, lớp sương mù đen kịt dưới hào quang chiếu rọi biến thành một mảnh trắng xóa như tuyết, đám xúc tu dày đặc dường như bị tinh quang làm tổn thương, nhao nhao rút lui trốn vào trong sương mù.

Ô Sào Quỷ Vương thấy vậy nhưng vẫn cười cợt tỏ vẻ khinh thường, một tay khống chế Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đang không ngừng giãy giụa, tay kia giương ngũ chỉ uốn cong thành trảo, nắm chặt hư không.

Khe nứt đen sì sau lưng Hàn Lập đột nhiên vỡ toang, khói đen mù mịt như thủy triều từ bên trong khuếch tán ra. Đồng thời, thân ảnh Ô Sào Quỷ Vương đột nhiên hư hóa, biến mất tại chỗ.

Trận khói đen nồng đậm tan vào màn trời, Hàn Lập liền cảm thấy bốn phía tối sầm lại, tựa như trong nháy mắt từ ngày biến thành đêm, không còn nhìn thấy cảnh vật xung quanh, ngay cả thanh âm chém giết của đám người Thiên Thủy Tông và mười tên Quỷ Tướng hồng bào cũng không thể nghe thấy.

Lông mày Hàn lập nhíu chặt, vội vàng khởi động Luyện Thần Thuật, phóng thích thần thức ra xung quanh dò xét.

"Ồ, quái lạ! Tiểu tử ngươi thân mang Thần Lôi, rõ ràng còn kiêm tu cả Luyện Thần Thuật, hơn nữa đẳng cấp không thấp, tiếc là chúng đều vô dụng trước bổn vương… Còn nữa, bổn vương càng ngày càng cảm thấy hứng thú với nhà ngươi đấy." Thanh âm của Ô Sào Quỷ Vương tựa như gió thoảng mây bay, hư ảo mờ mịt.

"Tại sao có thể như vậy?" Hàn Lập khẽ quát, vô cùng kinh ngạc.

Với năng lực của Luyện Thần Thuật hiện giờ của hắn vậy mà cũng không tài nào định vị chính xác Ô Sào Quỷ Vương.

Đúng lúc này, không gian xung quanh Hàn Lập xuất hiện một luồng ba động kỳ quái, phát ra tầng tầng huyết quang yêu dị, mỗi đạo huyết quang lại ngưng tụ thành một thân ảnh thư sinh, thình lình đều là Ô Sào Quỷ Vương.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng, đảo mắt nhìn một lượt đám Ô Sào Quỷ Vương mới xuất hiện, phát hiện khí tức bọn chúng tỏa ra giống nhau như đúc, ngay cả ba động tu vi chúng xuất ra toàn bộ đều là cấp bậc Đại La.

Chỉ thấy hơn mười tên Ô Sào Quỷ Vương đồng loạt động thân, lao về bốn phía như là Thiên Nữ Tán Hoa, vây Hàn Lập vào chính giữa, phong tỏa toàn bộ đường lui của hắn.

Thân thể bầy quỷ chớp động huyết quang, tay nhao nhao kết pháp quyết, miệng lầm rầm ngâm tụng.

Tiếng niệm pháp quyết vừa vang lên, không gian xung quanh hàn lập bắt đầu vặn vẹo, hiện ra từng vệt từng vệt ánh sáng đỏ như máu, tổ hợp với nhau tạo thành những hình dạng cổ quái, vừa giống đồ án lại vừa giống văn tự phù văn.

Những phù văn đồ án này vừa xuất hiện đã nhanh chóng liên kết với nhau bao vây Hàn Lập.

Huyết quang trào ra từ đám phù văn đồ án, hóa thành một con ác quỷ đầu lâu, quỷ vật này há to cái miệng như chậu máu, hướng về Hàn Lập mà gào thét liên hồi.

Từ trong miệng ác quỷ chợt phun ra một luồng huyết quang, từ bốn phương tám hướng lao tới, bao trùm thân thể Hàn Lập.

Toàn thân hắn lập tức cứng đờ, huyết dịch trong cơ thể vậy mà đột nhiên ngưng kết, tiên linh lực và lực lượng tinh thần trong thể nội vốn đang vận chuyển lập tức đình trệ.

Đồng thời, trong thức hải Hàn Lập bỗng xuất hiện một trận huyết lãng, có một thân ảnh thư sinh ngưng tụ từ huyết quang đang cưỡi sóng mà đi, hướng về chỗ sâu trong thức hải của hắn.

Gã thư sinh đi đến đâu, thức hải Hàn Lập bị huyết thủy xâm nhiễm đến đó, biến thành màu huyết hồng.

Nội tâm Hàn Lập không ngớt khiếp sợ, từ khi tu luyện Luyện Thần Thuật thành công, hắn đã khi nào bị kẻ khác dễ dàng đột phá phòng tuyến, xâm nhập vào thức hải sâu đến vậy?

Thần hồn Hàn Lập hiện ra giữa thức hải, toàn lực vận chuyển Luyện Thần Thuật, đối chọi với huyết ảnh thư sinh ở phía xa kia, tạo nên một bức tường thành trấn thủ nơi cửa ải hiểm yếu, ngăn cản sự ăn mòn.

"Đừng chống cự vô vị, phương pháp Tác Hồn này của bổn vương, ngay cả tu sĩ Đại La cảnh bình thường cũng cản không nổi, ngươi cần gì phải khổ như vậy? Nếu như trái phải đều là cái chết, chi bằng nhẹ nhõm thống khoái mà làm quỷ, chẳng phải rất tốt hay sao?" Huyết ảnh thư sinh mở miệng khuyên nhủ, thanh âm khàn khàn của nó quanh quẩn không ngớt trong thức hải Hàn Lập.

"Ô Sào Quỷ Vương, ta còn chưa rõ một chuyện, có thể nào cho biết một hai, để ta có thành quỷ cũng là một con quỷ minh bạch?" thần hồn Hàn Lập không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại.

"Nếu là người khác, bổn vương tất nhiên không thèm đáp, nhưng niệm tình ngươi có thần hồn cường đại bực này, có thể trợ giúp bổn vương đột phá tu vi, ta liền phá lệ một lần, cho phép ngươi làm quỷ minh bạch." Huyết ảnh thư sinh dừng bước, đáp.

"Trong truyền thuyết, Ô Sào Quỷ Vương vốn một mực bị trấn áp trong Tiên Ngục Thiên Đình, các hạ sao lại xuất hiện ở nơi đây?" Hàn Lập hỏi.

"Bổn vương tưởng rằng ngươi sẽ hỏi, vì sao Luyện Thần Thuật của ngươi không thể ngăn cản Tác Hồn chi thuật của bổn vương, không nghĩ tới ngươi lại đi hỏi cái này, thật sự kỳ quái... Thôi, cho ngươi biết cũng không sao. Năm đó người chưởng quản Tiên Ngục chính là Thái Tuế Tiên Tôn, trấn thủ Tiên Ngục đã ngàn vạn năm. Sau đó y phản bội Thiên Đình, tại thời điểm đào tẩu, y dùng tự do lừa gạt bổn vương đi ra, nhốt ở chỗ này." Ô Sào Quỷ Vương có chút hồi tưởng.

"Hóa ra các hạ còn có một đoạn thời gian như thế, chẳng trách trong Tuế Nguyệt Tháp này nguy cơ trùng trùng, xem ra chúng ta không phải đi tầm bảo, mà ngược lại là chui đầu vào rọ…" Hàn Lập nghe vậy bèn cười khổ một tiếng, nhưng hai tay giấu trong tay áo đang không ngừng bấm niệm pháp quyết.

"Các ngươi chỉ biết đến bí cảnh tầm bảo, mà không biết nơi mình xâm nhập vốn là tử địa, nếu không bổn vương há lại cam tâm chiếm giữ nơi đây nhiều năm như vậy? Coi như bổn vương không giết ngươi, ngươi có dùng cả đời cũng vô vọng thoát khỏi tháp này, chi bằng để bổn vương giúp ngươi giải thoát, ít ra vẫn còn cơ hội tiến vào luân hồi. Còn nữa, bổn vương vốn dĩ vô cùng nhân từ, từng đọc qua không ít sách thánh hiền, lương tâm vẫn chưa mất a." Ô Sào Quỷ Vương than nhẹ một tiếng.

"Tại hạ còn một câu hỏi, không biết với thần hồn củng cố của các hạ, liệu có tiếp được Tịch Tà Thần Lôi này không?" Hàn Lập bỗng nhoẻn miệng cười.

Vừa dứt lời, toàn bộ thức hải Hàn Lập bỗng nhiên cuồn cuộn kim quang, vô số kim lôi từ bốn phía tuôn trào, trong nháy đã bao phủ toàn bộ thức hải hắn.

"Ầm… ầm..."

Tiếng lôi điện phát nổ đùng đùng vang vọng trong thức hải Hàn Lập, thân hình huyết ảnh thư sinh bị lôi điện như thủy triều nhấn chìm, biến mất trong nháy mắt, huyết thủy xung quanh cũng lập tức rút đi, không còn dấu vết.

Tiếp đó, thức hải Hàn Lập kịch liệt chấn động, sôi trào. Thức hải bị một số lượng lớn Tịch Tà Thần Lôi đánh trúnh như vậy, bản thân hắn cũng cảm thấy ăn không tiêu. Thần hồn đang phải chịu một trận đau đớn tê liệt bén nhọn, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.

"Tạch tạch tạch "

Thân hình đám ác quỷ đầu lâu đang bao vây xung quanh nhao nhao rạn nứt, sụp đổ.

Hàn Lập cố nén cơn đau đầu kịch liệt, ánh mắt quét qua phía trước, liền phát hiện ở giữa hơn mười gã Ô Sào Quỷ Vương có một tên mà trong lòng bàn tay đang sáng lên đạo đạo kim quang.

Hắn lập tức vung tay về phía đó, một đạo ngân quang lóe lên, thân hình Đề Hồn từ bên trong lao vọt ra, hướng về đám quỷ vật.

Thân hình Đề Hồn cấp tốc lưu chuyển, không chút chần chừ, hắc quang vặn vẹo quanh thân, trực tiếp hiện lộ chân thân Hình Thú.

Cặp mắt Đề Hồn biến thành một màu huyết hồng, thân thể cuồng trướng, nhanh chóng biến thành cự viên màu đen cao hơn trăm trượng.

Bộ lông đen nhánh như cương châm đồng loạt dựng đứng, đỉnh đầu có quái giác nhú lên, răng nanh dài ra, da thịt chỗ mi tâm tách ra, để lộ yêu mục huyết hồng, sống lưng nó trồi lên ba đoạn xương nhọn hoắt, âm khí bức người.

Thần thức Quỷ Vương trúng phải trọng kích Tịch Tà Thần Lôi của Hàn Lập, làm gã kinh sợ không thôi. Gã hoàn toàn không lường trước Hàn Lập vẫn còn có huy động được Tịch Tà Thần Lôi cường đại như thế, càng không lường trước hắn lại không hề cố kỵ, thích thần lôi uy năng ngay trong thức hải của chính mình.

Thần thức gã vừa ổn định lại một chút, sắc mặt cũng vừa mới khởi sắc thì đã thấy mệnh trung khắc tinh lù lù xuất hiện. Quỷ Vương nhất thời kinh hoảng, có chút bối rối.

Hàn Lập nhân cơ hội này, hai tay kết thành kiếm quyết, toàn lực xuất một chiêu.

Chỉ nghe tiếng sấm ầm ầm nổ vang, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị Ô Sào Quỷ Vương giam cầm lúc trước giờ này đang phát ra tiếng kiếm minh tựa như reo mừng, cấp tốc phá vây lao ra, vạch lên không trung một vệt kim quang xán lạn, trở vê bên cạnh Hàn Lập.

Hàn Lập quan sát đám phi kiếm vừa bay đến bên người, nhận thấy kim quang có chút ảm đạm, vội vàng thu chúng vào trong Huyền Thiên Hồ Lô hảo sinh uẩn dưỡng.

Hắn liếc nhìn phía xa nơi Quỷ Vương đang chém giết cùng Đề Hồn, chợt thấy cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, thân hình lảo đảo một trận, vội vã khoanh chân ngồi xuống.

"Xem ra tổn thương còn nghiêm trọng hơn ta tưởng…"

Hàn Lập thở dài một tiếng, lật tay lấy ra một viên đan dược đặc trị tổn thương thần hồn rồi nuốt vào, tay kết pháp quyết nhanh chóng điều tức.

Trước mắt thực lực Đề Hồn không thể hồi phục như cũ, hiện phải chống chọi với Quỷ Vương cấp bậc Đại La, tuy là trời sinh đã có khả năng áp chế, nhưng thực lực cách biệt quá xa, thắng bại thật khó dự liệu.

Hơn nữa, mảnh không gian này hẳn là Linh Vực của gã Ô Sào Quỷ Vương kia, đối phương đang chiếm hữu địa lợi, hắn phải mau chóng ổn định thần hồn rồi đến giúp Đề Hồn một tay, vậy mới có thêm bửa phần thắng.

Nghĩ đến đây, Hàn Lập toàn lực luyện hóa đan dược, ổn định tâm tình, chuyên tâm điều tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK