Hai con ngươi rực ánh kim sắc, miệng thở khẽ một hơi, Hàn Lập thúc dục Luyện thần thuật. Thần thức bàng bạc được thả ra, xuyên thấu màn sáng rồi phân thành bảy mươi hai phần. Chúng đâm thẳng vào bên trong lôi điện kim sắc, toàn lực thao túng bảy mươi hai thanh Thanh trúc phong vân kiếm.
Dưới sự thao túng của tâm niệm, bảy mươi hai thanh phi kiếm đồng loạt rung rung, hào quang dần dần thu liễm. Từng tia kim sắc hồ quang điện lần lượt thu lại, từng chút một sáp nhập vào trong phi kiếm, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Hai tay Hàn Lập kết pháp quyết. Đám lửa trên pháp trận bùng lên vài lần, cột sáng kim sắc từ đó bắn ra dần biến mất. Chỉ còn lại những phi kiếm lơ lửng trong ngọn lửa.
Hắn há miệng hút mạnh, Anh hỏa trong ngân sắc hỏa diễm bị cuốn ngược lại, chui vào trong bụng hắn.
Khi Anh hỏa mất đi, nhiệt độ tỏa ra giảm đi vài phần, chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong suốt như thủy tinh bắt đầu nổi lên thanh quang, màu xanh tươi tắn lan dọc theo thanh kiếm.
Ở mũi kiếm ẩn ẩn dần dần hiện lên rồi tản mát phóng ra hoa quang kim sắc, các hoa văn hình dạng lôi vân từng chút từng chút hình thành. Thoạt nhìn toát ra một phong cách rất cổ xưa.
Song thủ lại điểm động một hồi, đạo đạo tàn ảnh kim quang hiển hiện, tất cả phi kiếm như có linh tính bốc lên ngân diễm, từ từ bay tới cạnh hắn.
Hắn bắt song chỉ trên lòng bàn tay, xoay một cái. Một đám tinh huyết màu vàng nhạt trào ra rồi ngưng thành hình một quả trứng gà. Một chưởng đánh ra phá quả trứng thành bảy mươi hai phần bằng nhau, bắn tới từng thanh kiếm.
Tinh huyết dính lên kiếm, nhập vào bên trong không còn tăm tích.
Lúc này, Hàn Lập thấy liên hệ với phi kiếm càng được củng cố thêm. Trước đó khí tức của phi kiếm phát ra khiến cảm giác khó chịu đã tan thành mây khói.
Hắn huy động song thủ, bảy mươi hai thanh phi kiếm lóe lên thanh quang, như đóm đóm gom lại, từ từ bay vào trong hỏa diễm, tiếp tục rừng rực cháy.
…
Nửa năm sau
Thanh quang đại trận bên ngoài Phù Sơn bị triệt hồi. Hàn Lập bước ra khỏi đại môn phủ đệ, khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc nhưng trong lòng ẩn ẩn sự vui vẻ.
Tới lúc này, bảy mươi hai thanh Thanh trúc phong vân kiếm đã được tế luyện hoàn toàn. Khí tức và ngoại hình đã rực rỡ hẳn lên. Kiếm nguyên hỗn tạp trước đây đã hoàn toàn bị luyện hóa hấp thu. Phẩm chất từng thanh kiếm được tăng lên không ít.
Làm hắn thích thú chính là sau lần tế luyện này, các thanh phi kiếm nhận được tinh huyết nên liên hệ chặt chẽ hơn nhiều, khiến hắn cảm nhận được linh tính kinh người ẩn chứa bên trong.
Cảm giác rằng bảy mươi hai thanh phi kiếm không phải là pháp bảo nữa mà là một thứ có tương thông huyết mạch vậy.
Thân đang ở trong bí cảnh, hắn không có cách nào thử uy lực của phi kiếm, nhưng tất nhiên so với trước đây là một trời một vực.
Ở quảng trường bên ngoài tòa phủ đệ, bọn Hồ Chẩm đã chờ một lúc lâu, sau khi hỏi han tình hình bí cảnh rồi thưởng cho ít linh thạch, hắn dặn dò bọn họ tiếp tục làm việc cho tốt.
Sau đó Hàn Lập giả bộ vô tình hỏi han về một số vấn đề nội bộ Chúc Long Đạo, tuy nhiên những người này đa số đều vốn chỉ sống ở bí cảnh này nên cũng không có nhiều thông tin.
Chỉ có một vài đệ tử mới tới là biết được vài thông tin vụn vặt của Chúc Long Đạo, tuy nhiên cơ bản là tông môn không có biến gì lớn.
Việc này khiến trong lòng Hàn Lập cũng nhẹ nhõm đôi phần.
Thời gian cứ như vậy trôi qua êm đềm.
Mấy năm sau, vô tình Hàn Lập thu được tin tức chính xác từ Vô Thường Minh: Năm đó Cổ Kiệt bị một thành viên cao cấp của Vô Thường Minh chặn lại nên buộc phải rút, lúc này hắn mới chính thức thở ra nhẹ nhõm.
Sau đó không lâu,một đại trận Phong Cấm xuất hiện ngăn cách chỗ ở của hắn với ngoại giới ở Phù Sơn.
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ nháy mắt đã trôi qua hai trăm năm.
Bên trong bí cảnh Phù Sơn, bên ngoài một đỉnh núi bị bao phủ bởi một tầng thanh quang, bảy, tám tên thanh niên nam tử mặc trang phục đệ tử Chúc Long Đạo đều có vẻ mặt căng thẳng, đứng lơ lửng trên không, lộ rõ vẻ lo lắng.
"Làm sao giờ? Hồ sư huynh...Đám sương mù bốc lên lần này có nhiều điểm bất thường, theo thông lệ những năm trước thì tối đa một tháng sẽ lui, vậy mà lần này hơn ba tháng rồi vẫn chưa hề tiêu tán, thậm chí còn đang có xu thế ngày càng lan rộng ra, cái này..." Một thanh niên mặt tròn mở miệng hỏi thanh niên da đen là Hồ Chẩm.
"Trước khi bế quan, Lệ trưởng lão đã dặn dò rồi, lần bế quan này của ngài vô cùng quan trọng nên không gặp đại biến thì chúng ta tuyệt không được quấy rầy. Nếu chúng ta mạo muội đưa tin mà làm ảnh hưởng tới tu luyện của ngài thì ai gánh hậu quả?" Hồ Chẩm nghe xong, mở miệng trả lời.
"Nhưng mà lần bế quan này của Lệ trưởng lão đã hai trăm năm, không ai biết khi nào ngài ấy mới xuất quan, nếu chẳng may thực sự xảy ra dị biến làm ảnh hưởng tới thu hoạch Linh dược thì chúng ta cũng không có cách nào bàn giao được!" Thanh niên mặt tròn nói bằng giọng điệu lo lắng.
Mọi người xung quanh đều nhao nhao gật đầu đồng ý.
Thanh niên da đen nhíu mày, sau khi xem xét lại một hồi, hắn mới nói:
"Tình hình hiện nay mà vội vàng đưa tin cho Lệ trưởng lão là không ổn, phải nắm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài biển mới đưa ra quyết định được. Tạm thời trước mắt theo dõi sát sao biến hóa của sương mù, toàn bộ lực lượng tập trung cao độ phòng ngừa bọn Bạch quỷ xâm nhập với quy mô lớn, chúng ta cùng nghĩ biện pháp để dò xét bên trong, nếu vẫn không được thì mới phải quấy rầy Lệ trưởng lão."
"Chỉ còn cách như vậy thôi..." Thanh niên mặt tròn gật đầu đáp lời.
Lời chưa dứt, sắc mặt hắn bỗng biến đổi, hắn vội quay đầu nhìn về phía ngọn núi được bao phủ trong màn thanh quang.
Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một phễu lố xoáy cực lớn, toàn bộ những đám mây xung quanh đang không ngừng tụ lại, rất nhanh sau đó tạo thành một đám mây lớn màu xám kéo dài hàng trăm dặm.
Ẩn ẩn bên trong đám mây là những điểm lưu quang, lúc đầu chỉ sáng như sao băng lấp lánh, sau đó hào quang ngày càng thịnh, cuối cùng ổn định tạo thành đạo hào quang ngũ sắc tuyệt đẹp.
"Đây là...Lệ trưởng lão chuẩn bị đột phá cảnh giới hay sao?" Thanh niên mặt tròn khẽ thì thào.
"Hẳn là như vậy..." Thanh niên da đen đồng tình.
Lời hắn còn chưa dứt, đám mây khổng lồ trên không trung cấp tốc xoay tròn, một chùm sáng ngũ sắc được ngưng tụ thành bởi thiên địa linh khí chọc thẳng từ trên trời xuống, phủ kín toàn bộ ngọn núi.
Mọi người đều có cảm giác ngộp thở, phảng phất như toàn bộ không gian đang chịu một lực cấm chế vô hình làm cho tất cả cảm thấy không được khỏe.
Đúng lúc này, những tiếng động ầm ầm dồn dập truyền tới từ bên trong thâm uyên.
"Không hay rồi! Có biến! Đi mau!"
Thanh niên da đen nghe thấy những âm thanh kia thì biến sắc, vội kêu lên.
Dứt lời, thân ảnh lóe lên, hắn bay vút về phía dưới biển.
Nhìn thấy vậy, bọn thanh niên mặt tròn cũng không chần chờ, những đạo độn quang đồng thời lóe lên theo sát thanh niên da đen.
Cả bọn phi thẳng xuống dưới, lướt qua mấy trăm ngọn núi lơ lửng, trên đường đi liên tục có thêm những đệ tử Chúc Long Đạo nhập hội, dần dần quân số đã tăng lên hơn ngàn tu sĩ.
Trong số những người này, trừ vài người cầm đầu có tu vi Luyện Hư đỉnh phong thì đa số là Luyện Hư sơ kỳ, thời gian đóng quân ở đây cũng khác biệt nhau, nhưng chí ít cũng là vài trăm năm.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, những âm thanh ầm ầm liên tục kia có nghĩa là phạm vi đám sương mù đã phá kỉ mọi kỷ lục được ghi nhận trước đó, ít nhất có thêm hơn chục tòa núi sẽ nằm trong phạm vi bao phủ của sương mù, tất cả Linh dược quý hiếm ở trên đó sẽ bị bọn Bạch quỷ chén sạch sẽ.
Sau khi bay vùn vụt qua ngàn dặm, cuối cùng đám người thanh niên da đen đã thấy được đám sương mù dày đặc như mây đen.
Những ngọn núi trong nhiều năm qua gần như không bị sương mù xâm phạm thì lúc này đã bị nuốt hết hơn nửa, nhìn mờ mờ từ xa có thể thấy được một lượng lớn các sinh vật sống đang hoạt động, thỉnh thoảng những thanh âm gào rú lại phát ra.
"Sao lại như vậy được?" Thanh niên mặt tròn lúc này đang có vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, hắn khẽ thì thào.
"La sư đệ, bí phù của Lệ trưởng lão đưa cho đang ở trên người ngươi, hãy mau chóng về chờ ở bên ngoài phủ, một khi bọn ta chống đỡ không nổi thì lập tức phóng bí phù đưa tin cho Lệ trưởng lão!" Hồ Chẩm nhíu mày lại và nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Được!" Thanh niên mặt tròn đáp lời ngay.
"Hãy nhớ kỹ, Lệ trưởng lão đang ở giai đoạn phá cảnh mấu chốt, vì vậy trước khi ở đây chúng ta bại lui thì nhất định không được dùng bí phù!" Thanh niên da đen dặn dò thêm.
"Sư huynh yên tâm, ta đã nhớ kỹ!" Thanh niên mặt tròn gật đầu với thái độ cực kỳ trịnh trọng.
Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, lướt thẳng lên phía trên.
"Chúng đệ tử nghe lệnh: Lập tức phát động Thanh Quang Tuyệt Không Trận!" Hồ Chẩm lộ vẻ lo lắng, hắn quay đầu nhìn những người khác rồi cất tiếng thét lớn.
"Dạ!" Mọi người cùng đáp lời, âm thanh vang vọng khắp biển khơi.
Những tu sĩ Luyện Hư đỉnh phong bên cạnh hắn lập tức thân ảnh lóe lên, mỗi người dẫn theo mấy trăm đệ tử bay tới những vị trí khác nhau của đám sương mù.
Tay bọn hắn liên tục vung lên, như từng trải quan trăm lần thao diễn, động tác thành thục chỉnh tề, lấy ra một tấm đại phiên màu xanh rồi ném thẳng về phía trước, hai tay kết chặt pháp ấn, miệng tụng niệm mật chú.
Theo từng tiếng tụng niệm, phù văn trên bề mặt hơn ngàn tấm đại phiên màu xanh sáng rực lên, phóng xuất ra từng đạo thanh quang đan chéo nhau tạo thành một màn sáng xanh cực lớn, che chắn hướng di chuyển của sương mù.
Bên trên mặt biển, sương mù dày đặc như hơi nước sôi sùng sục, chúng điên cuồng cuồn cuộn lao tới, tốc độ tăng hơn trước mấy lần, chỉ một lát đã đâm tới màn sáng xanh.
"Ào ào ào..."
Những tiếng động hư cuồng phong thổi tới, cũng gần giống tiếng sóng biển thét gào truyền tới từ sâu bên trong mặt biển, cú va chạm giữa đám sương mù và màn sáng xanh bắt đầu, bị công mạnh mẽ một lát, màn sáng xanh chấn động kịch liệt.
Đám đệ tử Chúc Long Đạo ở dưới màn sáng đang nắm chặt cán những tấm đại phiên, toàn thân phát hào quang rực rỡ, tất cả đều nỗ lực hết sức duy trì đại trận, trong đó những đệ tử có tu vi thấp lúc này thân hình như con thuyền nhỏ lênh đênh trong sóng to gió lớn, cả người không ngừng run rẩy.
Đúng lúc này, từng bóng người bỗng lúc nhúc phóng ra từ màn sương mù dày đặc, bọn chúng từ dưới lao lên, khi chạm vào màn sáng xanh tạo ra từng tiếng va chạm binh binh.
Đám đệ tử Chúc Long Đạo vội nhìn xuống, bên dưới màn sáng xanh là một đám Bạch quỷ có gương mặt vô cùng xấu xí, bọn chúng như đang nổi điên lên, cả đám đang điên cuồng lao lên tạo ra những tiếng va chạm không dứt.
Biểu hiện của bọn chúng vô cùng quỷ dị, rất khó hiểu, thoạt nhìn như là bọn chúng đều chán sống hết cả lũ vậy.
Thậm chí chúng lao mạnh tới vỡ đầu, huyết tương màu trắng bắn ra tung tóe.
"Rốt cục là gì đây..." Hồ Chẩm thấy màn này, sắc mặt hắn vô cùng nhăn nhó, miệng lẩm bẩm mấy tiếng.