Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi vẫn ổn chứ?" Cự cầm lông xanh tỏ ra quan tâm.

"Không sao. Bên trong Thiên Ma Vân quả nhiên rất đáng sợ. Thiên Ma biến ảo tầng tầng lớp lớp, càng về sau càng trở nên lợi hại, thiếu chút nữa ta đã không ngăn cản nổi. May thay, Người kịp thời bay ra. Nếu không, chỉ e ta sẽ triệt để sa lầy. Hậu quả thật khó mà tưởng tượng." Tiểu Bạch nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình sợ hãi.

"Đương nhiên. Bằng không, lý nào Thiên Ma Vân lại được xưng tụng là tồn tại đáng sợ nhất Thiên Ngoại Hư Không? Thực ra, phiến Ma Vân vừa rồi vẫn còn khá nhỏ. Nếu như gặp phải Thiên Ma Vân chân chính, ta cũng không thể nào nhất thời nửa khắc thoát ra." Cự cầm đáp.

"Không ngờ Thiên Ngoại Hư Không lại nguy hiểm như thế… Ta nghĩ về sau vẫn nên thành thành thật thật ở phía dưới hoạt động là hơn. Mặc dù chậm chạp đôi chút, nhưng ít nhất cũng an toàn! Đúng rồi, còn ngươi thế nào, Chủ nhân?" Tiểu Bạch than thở một chút rồi quay sang hỏi thăm Hàn Lập.

Hàn Lập hiện vẫn một mực nhắm mắt đả tọa. Lông mày hắn vẫn nhíu chặt, không hề mở miệng nói chuyện. Thân thể mơ hồ bị một luồng khí tức hung sát quấn lấy.

Dường như là nghe thấy Tiểu Bạch hỏi thăm, Hàn Lập đột nhiên mở trừng cặp mắt. Nhãn cầu có huyết quang chớp động nhè nhẹ.

"Ánh mắt của ngươi… Chẳng lẽ đã bị Thiên Ma khống chế? Thiên Ma giỏi lắm, lập tức cút ra khỏi cơ thể chủ nhân ta!" Tiểu Bạch bị dọa đến mức nhảy dựng lên, quát to.

"Không sao… ta vẫn chưa bị Thiên Ma khống chế, chỉ bị nó quấy nhiễu một chút mà thôi." Hàn Lập chậm rãi nói.

Tiểu Bạch quan sát Hàn Lập vô cùng chăm chú. Ánh mắt lộ rõ vẻ chần chờ, lo lắng.

"Hảo tiểu tử! Ta còn tưởng với tình cảnh hiện giờ, khẳng định ngươi không thể nào thoát khỏi ảnh hưởng của Thiên Ma Vân. Quả thực không ngờ rằng ngươi lại có thể tự mình chèo chống. Nhưng với bộ dạng hiện tại, hẳn là Ác niệm trong lòng đang bộc phát, không thể nào áp chế phải không?" Cự cầm lông xanh khẽ cười, thản nhiên nói.

"Tiền bối tuệ nhãn như đuốc! Quả thực không gì qua mắt được Người!" Hàn Lập cười khổ.

Ác niệm trong thể nội hắn mặc dù không tiếp tục gia tăng, nhưng cũng không yếu bớt. Hơn nữa, lần này lũ Ác niệm bộc phát hoàn toàn khác trước. Mặc kệ hắn thúc giục Pháp tắc Thời Gian như thế nào, còn có cả Cách Nguyên Pháp Liên, cũng không thể nào hảo hảo áp chế.

"Tam Thi có liên hệ mật thiết với căn cơ Tín niệm và Nguyên thần, vô cùng huyền bí. Ta không rõ ngươi đã dùng thủ đoạn gì, hoặc đã trải qua cơ duyên tạo hóa bực nào, rõ ràng tu vi còn chưa đủ đã cưỡng ép triệu hoán Ác thi. Hiện giờ, Ác thi đã thực sự lớn mạnh. Tuy ngươi cũng có một chút thủ đoạn trấn áp, nhưng dưới ảnh hưởng Thiên Ma Vân, việc Ác niệm bộc phát là không thể tránh khỏi. Ngươi phải mau chóng tìm biện pháp Trảm thi. Bằng không, sớm muộn gì ngươi cũng bị Ác thi kia đoạt xá, chiếm lấy thân thể." Cự cầm lông xanh lại nhàn nhạt giảng giải một hồi.

Hàn Lập nghe xong, sắc mặt âm trầm bất định, chìm vào suy tư.

Những lời Nhạc Miện vừa nói, hắn cũng từng suy nghĩ qua hết thảy, làm sao lại không muốn hoàn toàn chém rụng Ác thi? Nhưng hiện giờ, một là tu vi chưa tới, hai là chưa hiểu được bao nhiêu tâm đắc Trảm thi. Quả thực hắn không có nắm chắc việc này.

Cự cầm lông xanh không nói thêm gì nữa, lẳng lặng phi hành.

Gần nửa ngày qua đi, cự cầm đột nhiên giảm độ cao, một lần nữa bay xuyên qua Thiên Phong Vực và Thanh Minh Vực, trở về mặt đất.

Quang cảnh phía dưới là một mảnh sơn mạch um tùm xanh tốt. Bọn hắn đã trở về Man Hoang Giới Vực.

Bay thêm một chút nữa, trước mặt bọn Hàn Lập liền sừng sững hiện ra một tòa sơn phong vô cùng hoành tráng, đúng là Bát Hoang Sơn.

Hàn Lập âm thầm khiếp sợ trước tốc độ của Nhạc Miện. Trước đây, hắn phải mất vài thập niên phi hành mới từ Bát Hoang Sơn đến được Đại Kim Nguyên Tiên Vực. Vậy mà Nhạc Miện không mất đến một ngày đã đưa bọn hắn trở lại nơi đây.

Mục quang Hàn Lập chợt lóe. Thân hình hắn khẽ động, lập tức phóng từ trên lưng cự cầm xuống dưới, lơ lửng đứng giữa hư không, ôm quyền thi lễ với Nhạc Miện:

"Đa tạ Nhạc tiền bối đã đưa tại hạ trở về Man Hoang. Có điều thân phận của tại hạ tương đối đặc thù, e rằng lưu lại Bát Hoang Sơn sẽ khiến nhân sinh chán ghét. Vậy tại hạ xin dừng lại ở đây."

Hàn Lập vừa nhảy khỏi lưng, cự cầm cũng đình chỉ phi hành. Toàn thân cự cầm đại phóng thanh quang vô cùng chói mắt, khôi phục hình người trong khoảnh khắc.

Nhạc Miện khẽ liếc Hàn Lập, rồi nhàn nhạt nói:

"Tùy ngươi!"

"Ha ha… Hàn tiểu hữu đã đến Bát Hoang Sơn, lẽ nào lại không vào trong ngồi một chút? Nếu không chẳng phải Man Hoang chúng ta đã quá mức thất lễ hay sao?" Đột nhiên có một thanh âm hùng hậu vang lên. Một thân ảnh màu trắng thình lình xuất hiện, đúng là Bạch Trạch đang mỉm cười nhìn Hàn Lập.

"Bạch Trạch tiền bối!" Hàn Lập khom mình hành lễ, không dám chậm trễ.

Tiểu Bạch cũng lập tức ôm quyền.

"Hàn tiểu hữu quả nhiên bất phàm. Vừa xuất thủ đã có thể khiến cho Cửu Nguyên Quan long trời lở đất. Lý Nguyên Cứu là nhân vật bực nào mà cũng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy. Thống khoái! Thực sự thống khoái!" Bạch Trạch lại cười vang, dường như vô cùng đắc ý.

"Đương nhiên rồi! Ta và Chủ nhân liên thủ, đánh cho Cửu Nguyên Quan thất thất bát bát. Ngay cả Tứ đại thánh sứ của Cửu Nguyên Quan, cũng có hai kẻ bị đánh cho té cứt té đái, ôm đầu mà chạy." Tiểu Bạch nhanh nhảu chớp thời cơ, hoa chân múa tay rối rít.

"Những việc vừa rồi đều do Luân Hồi Điện một tay gây nên. Tại hạ chỉ may mắn gặp thời, vô tình tham dự mà thôi." Hàn Lập không màng đến Tiểu Bạch khoác lác, chỉ hời hợt đáp.

"Bị cuốn vào vòng xoáy lớn như vậy của Cửu Nguyên Quan mà vẫn có thể toàn thân trở ra, quả không dễ dàng. Lại nói, lúc trước khi tiểu hữu rời đi, tu vi mới chỉ là Thái Ất cảnh Đỉnh phong, nhưng hiện giờ đã đạt đến Đại La cảnh Sơ kỳ. Hơn nữa, bộ dáng chỉ còn cách Trung kỳ một chút. Lấy nhục thai phàm thể của của Nhân tộc mà có thể tu luyện với tốc độ bực này, ngay cả ta và ngươi năm đó, cũng không nhanh như thế." Bạch Trạch ý cười vẫn chưa tận, vừa khen ngợi Hàn Lập, vừa liếc nhìn Nhạc Miện đầy thâm ý.

"Tiền bối khen trật rồi." Hàn Lập bất động thanh sắc, từ chối cho ý kiến.

"Hàn tiểu hữu hà tất phải khiêm nhường. Cơ duyên cũng là một loại thực lực. Hành trình Cửu Nguyên Quan lần này, cảm tạ Hàn tiểu hữu đã chiếu cố Tiểu Bạch, đảm bảo bình an cho nó." Bạch Trạch lắc đầu cười cười, rồi quay sang đánh giá Tiểu Bạch một phen.

Hàn Lập lại tiếp lời:

"Tiểu Bạch là bằng hữu của tại hạ, ta tất nhiên sẽ bảo vệ nó thật chu toàn. Hơn nữa, thần thông của Tiểu Bạch cũng đủ cường đại, tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Tại hạ cũng chưa phải thực sự xuất thủ. Về phần có thể phản hồi Man Hoang Giới Vực bình an, tất cả đều may mắn nhờ vào Nhạc Miện tiền bối." Hàn Lập cười cười.

"Mấy lời cảm tạ không cần nói nữa. Có điều, nếu như Hàn tiểu hữu đã đến Bát Hoang Sơn, vậy nên vào trong ngồi một chút." Bạch Trạch lắc đầu, tiếp tục khuyên nhủ Hàn Lập.

"Đa tạ thịnh tình của tiền bối. Nhưng hiện tại thân thể của tại hạ bất ổn, phải tìm địa phương tu luyện ngay lập tức. Kính xin Bạch Trạch tiền bối thứ lỗi!" Hàn Lập ôm quyền cáo lỗi.

Bạch Trạch cao thấp đánh giá Hàn Lập một phen, ánh mắt có chút kinh ngạc:

"Nếu như Hàn tiểu hữu quả thực đang có chuyện phải làm, bổn tọa cũng không mạnh mẽ lưu ngươi lại. Cách đây ba mươi vạn dặm theo hướng đông là Thúy Vân sơn mạch. Nơi đó sở hữu thiên địa linh khí nồng đậm, lại không có bộ tộc Man Hoang nào chiếm cứ. Ngươi có thể đến đó bế quan."

"Đa tạ Bạch Trạch tiền bối chỉ điểm." Hàn Lập lập tức vui vẻ bái tạ.

"Chủ nhân, ta cùng đi với ngươi. Vương thượng Bạch Trạch! Nếu nhưThúy Vân sơn mạch cách đây không xa, vậy ta cũng qua bên đó tu luyện được không?" Tiểu Bạch lại cuống lên, cầu xin Bạch Trạch.

"Không được! Việc tu luyện của ngươi ta đã an bài xong xuôi. Ngươi phải lưu lại Bát Hoang Sơn." Bạch Trạch lập tức nghiêm mặt.

"Được rồi…" Tiểu Bạch không dám nhiều lời nữa.

"Nhị vị tiền bối, Tiểu Bạch! Tại hạ trước tiên xin cáo từ." Hàn Lập không dám chậm trễ liền ôm quyền từ biệt, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay vọt về phía Đông.

Ba người Bạch Trạch chờ Hàn Lập đi khuất rồi mới trở lại Bát Hoang Sơn.

Hàn Lập phi hành một mạch theo hướng đông, không lâu sau đã dừng lại phía trên Thúy Vân sơn mạch.

Núi non, đất đá nơi đây cùng mang một màu xanh biếc, thoạt nhìn có chút kỳ lạ. Nhưng thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, so với lời Bạch Trạch nói không hề sai. Đúng là địa phương bế quan tuyệt hảo, vô cùng thích hợp với tình huống hiện tại của Hàn Lập.

Hàn Lập đè nén hưng phấn, tìm cho mình một ngọn núi, rồi lập tức khai mở động phủ. Hắn cũng không quên bố trí cấm chế pháp trận xung quanh.

Làm xong hết thảy, hắn liền mở ra quang môn, rồi nhanh chóng tiến vào bên trong Hoa Chi Động Thiên.

Đề Hồn và Kim Đồng đã sớm chờ ở lối vào. Hàn Lập vừa hiện thân, nhị nữ đã vội vàng tiến lại hỏi thăm.

"Đề Hồn, tình huống của ta khi ở trong Thiên Ma Vân, chắc hẳn ngươi đã rõ ràng. Hiện tại, ngươi hãy giúp một tay, thử tìm biện pháp áp chế Ác niệm." Hàn Lập đi thẳng vào vấn đề, sau đó khoanh chân ngồi xuống đả tọa, hai mắt nhắm nghiền.

Đề Hồn khẽ gật đầu rồi đặt tay lên đỉnh đầu Hàn Lập. Hào quang đỏ thẫm bừng lên khắp người nàng, rồi phủ xuống từ đỉnh đầu hắn, bao bọc toàn thân Hàn Lập trong hào quang.

Hàn Lập đau đớn rên một tiếng. Tiên khiếu trên thân nhao nhao bừng sáng, lập lòe bất định. Lại có sát khí màu đen cuồn cuộn phóng ra, lượn lờ quanh thân, chẳng khác gì một vật sống.

Lũ sát khí này chỉ cần chạm đến màn hào quang đỏ thẫm bao quanh Hàn Lập liền phát ra thanh âm "xì xì" rồi bị triệt tiêu.

Dù vậy, sát khí trong cơ thể Hàn Lập càng ngày càng tuôn ra nhiều, xu thế chỉ tăng không giảm.

Kim Đồng hiển nhiên đã ý thức được dị trạng trên thân Hàn Lập, nên cũng thức thời giữ im lặng. Nàng chỉ là lẳng lặng thủ hộ ở một bên, lom lom quan sát nhất cử nhát động của Hàn Lập, tính toán hộ pháp cho hai người.

Nhưng trọn vẹn ba ngày ba đêm về sau, lượng sát khí quanh quẩn trên thân Hàn Lập vẫn không mảy may yếu bớt.

Kim Đồng lo lắng ra mặt. Ánh mắt của nàng không ngừng đảo qua đảo lại trên người Hàn Lập và Đề Hồn. Đã mấy lần Kim Đồng định lên tiếng nói gì đó, nhưng rốt cuộc đều kìm lại được.

Trong lòng nàng biết rõ tình trạng của Hàn Lập hiện giờ hết sức nguy cấp, không thể sai sót mảy may. Kim Đồng chỉ thầm bực bội vì thần thông của mình mặc dù không nhỏ, nhưng lại chẳng giúp ích được gì cho Hàn Lập.

"Đại thúc, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a!" Kim Đồng âm thầm cầu khấn.

"Đề Hồn, dừng lại đi." Hàn Lập đột nhiên mở to hai mắt.

"Chủ nhân, dường như Ác niệm trong lòng ngươi so với trước đây có chút bất đồng." Đề Hồn nghe vậy liền thu tay, chần chừ một chút rồi mới lên tiếng.

"Ngươi đã nhìn ra..." Hàn Lập cười khổ một tiếng, còn chưa kịp nói tỉ mỉ cho Đề Hồn, liền đưa tay ra dấu cho Kim Đồng đừng mở miệng.

Xem ra, Ác niệm quấn thân, hiện giờ đã không thể tiêu trừ được nữa rồi. Biện pháp duy nhất chính là đập nồi dìm thuyền, mau chóng Trảm thi, tiến giai Đại La trung kỳ.

Nhưng Trảm thi dễ dàng vậy sao?

Hàn Lập không có sư tôn chỉ điểm. Lần trước gặp mặt Di La Lão tổ, bởi vì thời gian có hạn, nên cũng chưa đề cập đến sự tình Trảm thi. Xem ra, lần này hắn chỉ có thể tự mình tìm kiếm.

Hàn Lập trầm ngâm một lát, nhưng thu hồi tâm tư rất nhanh, sau đó phân phó Đề Hồn và Kim Đồng:

"Kế tiếp, ta sẽ mở ra không gian chênh lệch Thời gian để bế quan, gấp rút đả thông những tiên khiếu còn lại, tiến giai Đại La trung kỳ. Các ngươi không nên lo lắng quá mức, hảo hảo tu luyện. Bây giờ, ngoại trừ Man Hoang chi địa, Chân tiên giới tuy rộng lớn, nhưng chúng ta lại không có chốn dung thân. Nếu như các ngươi có thể đề thăng thực lực thêm một phần, về sau mới có thể hảo hảo giúp ta một tay."

Dứt lời, hắn liền phóng xuất Linh Vực, bao phủ phạm vi vài chục trượng xung quanh.

Hàn Lập thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân, phối hợp cùng Quang Âm Thiên Tuyền Đại Trận, thi triển không gian chênh lệch Thời gian. Ngay lập tức, thời gian lưu tốc trong phạm vi Linh Vực của hắn tăng lên gấp vạn lần.

Mặc dù Đề Hồn và Kim Đồng rất lo lắng cho tình hình của Hàn hiện tại, nhưng chần chờ một chút, cũng lần lượt ngoan ngoãn ngồi xuống hai bên trái phải Hàn Lập, bắt đầu tu luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK