Hàn Lập còn chưa kịp mắng xong hai câu thì đã cảm thấy trong người như bị dời sông lấp biển, bỗng nhiên Lưu Diễm Huyết Vân bộc phát ra một cỗ nóng rực, hóa thành vô số luồng khí nóng trong nháy mắt chảy khắp cơ thể của hắn.
Những nơi sức nóng đi qua, phảng phất như vô số đao nhọn khuấy động, kỳ kinh bát mạch cả người đều trở nên phồng to, giống như sắp bị vỡ tung ngay trước mắt.
Trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch như một tờ giấy, còn làn da thì lại trở nên đỏ rực, hơn nữa trên người còn nổi lên từng đường gân xanh nhô lên lớn chừng quả trứng gà, không những thế chúng còn di chuyển ngoài thân thể giống như mấy con giun, lộ vẻ quỷ dị vô cùng.
Khuôn mặt Hàn Lập lộ ra vẻ thống khổ dị thường, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán không ngừng rơi xuống, cả người cũng run rẩy không thôi.
Không biết trải qua bao lâu, lực lượng khí huyết trong người hắn chịu ảnh hưởng của cỗ nóng rực này mà toàn lực vận chuyển sôi lên sùng sục, huyền khiếu trên người cũng vì vậy lập tức mở ra, trong nháy mắt đều tỏa sáng.
Hàn Lập dù là người có ý chí mạnh mẽ, vậy mà lúc này cả người lại có vẻ hơi đờ đẫn.
Tuy hắn còn duy trì một tia linh thức nhưng đều dùng để nghĩ cách để bảo vệ thức hải tránh khỏi phải rơi vào mê man thì ngay lúc đó, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong người hắn lập tức tự động vận chuyển, tự vận hành dẫn dắt từng dòng nước ấm kia chảy đến các nơi trong cơ thể hắn.
Nếu mà lúc này Hàn Lập minh mẫn thì sẽ phát hiện các nơi mà dòng nước ấm kia chảy qua chính là những chỗ huyền khiếu chưa mở được ghi lại trong công pháp!
"Bụp, bụp, bụp"
Từng tiếng âm thanh giống như bắp rang từ trong người hắn truyền ra, những huyền khiếu chưa mở kia dưới sự trùng kích không ngừng của dòng nước ấm bắt đầu rục rịch hé mở.
Lần trùng kích dày đặc khiến cho cả người Hàn Lập không ngừng rung động, lắc lư. Từng cơn đau nhức tê tâm liệt phế không ngừng kéo tới, khiến cho Hàn Lập đột nhiên tỉnh lại.
Hắn thầm kêu may mắn, đồng thời liền ý thức được biến hóa phát sinh trong người của mình, trong lòng lập tức vừa mừng vừa sợ.
Hắn cố nén đau đớn trong người, rất nhanh ngồi tư thế xếp bằng, vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, dẫn dắt từng dòng nước ấm trong thể nội trùng kích những huyền khiếu kia.
"Phụt"
Ngoài ý muốn của hắn chính là vốn những huyền khiếu có hơi khó đột phá, hiện giờ đã trở nên thông suốt vô cùng, chỉ cần tốn chút công phu, một huyệt huyền khiếu rất nhanh đã được đả thông.
"Phanh, phanh, phanh"
Từng huyệt huyền khiếu nối tiếp nhau rất nhanh được đả thông, chỉ qua mấy chốc đã đả thông khoảng chừng hai mươi mấy huyệt huyền khiếu.
Giờ phút này cả người hắn, có chừng hai trăm sáu mươi ba huyệt huyền khiếu đã toả sáng!
Đúng lúc đó, luồng khí lực nóng rực trong người Hàn Lập đột nhiên biến đổi, tất cả sức nóng liền rút lui, rất nhanh hóa thành một cỗ cảm giác mát lạnh, thoải mái dễ chịu tràn ngập trong cơ thể hắn, làm cho thần hồn hắn run rẩy không thôi.
Một cỗ cảm giác sảng khoái không cách nào nói rõ xông lên đầu làm hắn khẽ rên, một hồi lâu mới ổn định lại được tâm thần.
Chẳng trách Lưu Diễm Huyết Vân này được khen là Thần vật của Huyền Tu, thực sự có thể làm cho người ta đột phá nhiều huyền khiếu trong thời gian ngắn như vậy!
Mặc dù vẫn có chút không thể tin nhưng sự thật là như vậy, hắn không tin cũng không được.
"Không biết qua vật này đả thông huyền khiếu có lưu lại tai họa ngầm nào trong người không?" Hàn Lập không khỏi thầm nghĩ.
Đang suy xét thì hiện tượng dị thường trên người hắn cũng đã biến mất không thấy đâu nữa, hơn nữa trong cơ thể cũng khôi phục lại bình thường trong nháy mắt.
Hàn Lập không dám khinh thường, tiếp tục thúc giục Thiên Sát Trấn Ngục Công, điều tức lại lực lượng khí huyết đang phồng lên trong cơ thể trở lại bình thường, sau đó mới đứng lên, lao nhanh về phía đội ngũ phía trước.
Tuy là rời đi có hơi lâu nhưng hắn vẫn chú ý đến ám ký, nhờ vậy mà hắn không lạc mất phương hướng.
Lúc này, Lưu Diễm Vụ Hải xung quanh so với trước đó đã mỏng đi không ít.
Một lát sau, cuối cùng Hàn Lập cũng tìm được đội ngũ do Ách Quái cùng Lục Hoa phu nhân dẫn đầu, có lẽ là họ cố ý đợi đám người tìm Huyết Vân trở về, mà bước chân dọc đường của Ách Quái cùng Lục Hoa phu nhân đều vô cùng thong thả.
Ngoại trừ Thạch Xuyên Không, Hiên Viên Hành, Phù Kiên cùng Đoàn Thông ra, đám người còn lại đã trở về hết.
Ách Quái thấy Hàn Lập trở về, trên mặt cũng không lộ cảm xúc gì, ngược lại Lục Hoa phu nhân thì lướt nhìn về phía Hàn Lập, rồi cũng rất nhanh quay đầu đi.
"Lệ đạo hữu, cuối cùng ngươi cũng trở về, sao trễ vậy? Nhìn bộ dạng của ngươi, thực lực chắc tiến triển cũng không nhỏ a!" Thần Dướng đứng cuối đội ngũ, thấy Hàn Lập trở về liền ra đón.
"Coi như cũng được, có chút tiến triển." Trước mặt Thần Dương, Hàn Lập không phủ nhận điều gì.
"Vậy thì tốt, thế nhưng ngươi đừng có chủ quan, nghe nói Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh của Huyền Thành cũng đều đạt được Lưu Diễm Huyết Vân, nhờ vậy mà thực lực đại tiến. Nhất là Chu Tử Nguyên, thực lực vốn đã mạnh rồi, so với đám thành chủ chúng ta không thua kém quá nhiều, giờ phút này lại có được lực lượng Lưu Diễm Huyết Vân, chỉ sợ tình thế càng lúc càng bất lợi đối với chúng ta." Thần Dương nhẹ gật đầu, chuyển thành truyền âm nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, ngẩng đầu nhìn phía Chu Tử Nguyên đứng sát sau lưng Ách Quái, chỉ thấy ánh mắt của gã từ đầu tới cuối đều nhìn thẳng về phía trước, trong mắt lộ vẻ chuyên tâm vô cùng.
"Thạch đạo hữu và Hiên Viên đạo hữu còn chưa có trở về à, không phải lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ? Lão Phù Kiên kia cũng chưa có trở về. Vận khí đám Thạch đạo hữu chắc sẽ không xấu đến mức đụng phải người này a?" Hàn Lập đảo mắt nhìn xung quanh một cái, truyền âm nói ra.
"Chắc không đâu, hai bên đó nhóm đi trước, nhóm đi sau, có lẽ là đang dò xét ở nơi xa nào đó thôi." Thần Dương nói ra, dường như vẻ mặt gã cũng không có lo lắng gì.
Mặc dù có hơi lo lắng cho Thạch Xuyên Không nhưng Hàn Lập không nói gì thêm.
May mà không bao lâu sau, theo tiếng xé gió vang lên, hai bóng người một trước một sau từ sâu trong huyết vụ lướt ra, chính là Thạch Xuyên Không và Hiên Viên Hành.
Hai người đều lộ ra dáng vẻ ủ rũ, hiển nhiên đều không có thu hoạch được gì.
Một lúc lâu sau, Phù Kiên mang theo Đoàn Thông cũng trở về, nhìn khí sắc hai người, xem ra vận khí không được tốt cho lắm, ngay khi nhìn thấy Thần Dương đang sánh vai đi với Hàn Lập, trong mắt còn ẩn ẩn hiện lên vẻ giận dữ.
Hàn Lập đối với việc này, tất nhiên coi như không thấy.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều đã trở về đội ngũ, vì vậy Ách Quái liền đẩy nhanh tốc độ lên đường.
Lại qua một canh giờ sau, huyết vụ xung quanh càng lúc càng mờ nhạt, rốt cuộc cũng biết mất hoàn toàn.
Cảnh quang phía trước liền trở nên sáng rõ, một dãy núi liên miên xuất hiện ngay phía trước.
Địa thế dãy núi này rất rộng lớn, ngọn núi san sát trập trùng, một ngọn nối tiếp một ngọn, thẳng đến cuối tầm mắt phương xa.
Trên những ngọn núi này không có một ngọn cỏ, bầu trời cũng không còn mưa bụi bay phiêu tán nữa, so với khu rừng mưa trước đó, tựa như là một thế giới khác.
Mà cỗ quái nhất là nơi này cho dù mặt đất hay là núi đá, tất cả đều hiện ra một màu đỏ như máu.
Giữa núi non trùng điệp còn có mấy con sông hồng lớn chảy xuôi, trong không khí nhộn nhạo một cỗ lực lượng khí huyết, chỉ là cỗ lực lượng khí huyết này không có chút cảm giác hôi tanh nào, ngược lại làm cho người ta có một loại hương vị ngọt ngào.
Ách Quái không có dừng lại chút nào, mang theo đám người bước vào trong dãy núi màu máu, vượt qua mấy ngọn núi, đi vào trong một thung lũng cực lớn ở bên trong núi.
Mấy con sông lớn màu máu ngay ở chỗ này hội tụ lại với nhau, hơn nữa ngay chỗ giao nhau của chúng thình lình có một tòa đại điện màu máu cực kỳ cao lớn. Toà đại điện này so với những ngọn núi kia không có thua kém gì nhiều, chiếm diện tích không nhỏ, chừng trăm dặm, phảng phất như con Cự Thú màu máu đang nằm rạp bên trong thung lũng.
Bên ngoài đại điện có cây ngọc trụ sừng sững, thềm ngọc, chữ bạc lưu chuyển vầng sáng, ẩn ẩn trong đó tỏa ra ức vạn rặng mây màu máu rực rỡ hào quang, nhìn tráng lệ không gì sách bằng, làm cho bọn người Hàn Lập dù có kiến thức rộng rãi cũng hơi ngẩn người.
"Thật là đại điện hùng vĩ" Thạch Xuyên Không nhịn không được tán thưởng.
Hàn Lập nhìn đại điện màu máu, chợt vẻ mặt không nhịn được mà xẹt qua một tia khác thường nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.
Trước đại điện lúc này có hai phiến cửa đá màu máu, giờ phút này đang đóng chặt, dường như đã phủ bụi không biết qua bao nhiêu năm tháng.
Trên cửa đá khắc vẽ vô số phù văn màu máu, còn có đủ loại đồ án, nhìn phức tạp vô cùng, ẩn ẩn hình thành một cái pháp trận.
Hàn Lập quan sát cẩn thận pháp trận trên cửa, rất nhanh phát hiện một vài manh mối.
Phía trên pháp trận này có phần rất giống Tinh Thần pháp trận nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, tựa như Tinh Thần pháp trận cùng với một loại pháp trận nào đó kết hợp tạo thành nó vậy.
Trong pháp trận trên cửa đá có năm vị trí, ở đó là năm lỗ nhỏ màu đen, hiện ra hình hoa mai, dường như đã chuẩn bị sẵn.
Bên cạnh mỗi cái lỗ nhỏ đều ghi hai chữ là năm cái tên theo thứ tự: Diệp Sát, U Minh, Bích Lân, Kinh Thần, Anh Hoa.
Ánh mắt Hàn Lập hơi chớp động, sờ lên hai chiếc chìa khóa trên người.
Ách Quái nhìn đại điện màu máu, trong mắt nổi lên hào quang nóng bỏng vô cùng, hô hấp ẩn ẩn nặng hơn mấy phần.
"Thành chủ, chẳng lẽ đại điện này chính là cấm địa có bộ Thánh Hài ở trong đó như lời của người đã nói sao?" Tôn Đồ tiến lên mấy bước, hỏi.
"Đúng vậy." Ách Quái khẽ thở ra một hơi, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, nói ra.
Những người khác nghe vậy, xôn xao một hồi, "ông ông" nghị luận không thôi.
Tôn Đồ nhìn đại điện phía trước, mặt lộ vẻ do dự, chợt tiếp đó tiến lên mấy bước, đi tới trước cửa đại điện, đặt tay lên cửa, trong miệng lẩm bẩm.
Từng đạo tinh quang màu trắng từ trên bàn tay gã phát ra, còn kèm theo từng tia hào quang màu máu, như gợn sóng nhấp nhô, tựa như đang cảm giác cái gì đó.
Ánh Quái chứng kiến hành động của Tôn Đồ, lơ đễnh mà cười lớn.
"Không sai, quả thật bên trong có khí tức của hài cốt rất là nồng nặc." Một lát sau, Tôn Đồ thu tay về, từ tốn nói.
"Tôn thành chủ, lời này của người là có ý gì, chẳng lẽ ngươi đang nghi ngờ thành chủ lừa gạt chúng ta sao?" Phù Kiên cả giận nói.
Vẻ mặt Tôn Đồ không đổi, lườm Phù Kiên một cái, không nói gì.
"Tôn thành chủ chưa từng tới đây bao giờ, cẩn thận một chút là chuyện đương nhiên. Hiện tại thông bí thuật dò xét đã chứng minh Ách mỗ không nói dối. Nếu những người khác còn chưa yên tâm, thì cứ đến đó thi pháp tra xét thử đi." Ách Quái đưa tay ngăn Phù Kiên lại, từ tốn nói ra.
Những người khác nghe vậy, liếc nhìn nhau.
"Sở dĩ Huyền Thành chúng ta có thể sừng sững đến ngày hôm nay, đều nhờ có thành chủ che chở. Lời của ngài, Thông Dư thành và Huyền Chỉ thành chúng ta tuyệt đối tin tưởng, không giống như những kẻ khác, nghi thần nghi quỷ, quả thật là tức cười." Phù Kiên nhìn Tôn Đồ và Thần Dương, cười lạnh nói.
Tần Nguyên bên cạnh cũng vội vàng mở miệng phụ họa.
Ánh mắt Thần Dương híp lại một cái, tỏ ra không có ý kiến, không nói gì.
"Nếu không có ai muốn dò xét, vậy thì chúng ta đừng chậm trễ thời gian nữa, động thủ mở cánh cửa cấm địa này đi." Ách Quái quét qua đám người, vung tay lên, âm điệu mạnh mẽ nói ra.
Bọn người Phù Kiên vội vã gật đầu.
"Chậm đã!"
Nhưng ngay lúc đó, Tôn Đồ lại lần nữa lên tiếng.
"Tôn Đồ, đừng có làm càn! Ngươi chỉ là thành chủ cấp dưới của Huyền Thành, đừng có quên thân phận của mình!" Phù Kiên cả giận nói.
"Phù thành chủ làm gì phải tức giận như vậy chứ, Tôn mỗ chỉ có chút chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo tới thành chủ." Tôn Đồ cười nhạt một tiếng, nói ra.
"Tôn thành chủ mời nói." Tính tình Ách Quái vô cùng tốt, một chút tức giận cũng không có, mỉm cười nói ra.
"Lúc trước Ách thành chủ đã từng nói, muốn mở cửa cấm địa này, cần phải có đủ năm chiếc chìa khóa. Bây giờ trong tay chúng ta chỉ có mỗi chiếc chìa khóa trong tay Lệ đạo hữu, làm sao mở cửa đại điện này ra được chứ? Chẳng lẽ bốn chiếc chìa khóa còn lại đều trên người của thành chủ rồi sao?" Ánh mắt Tôn Đồ chớp động nói.