"Có huynh muội Lam thị ra tay là đủ rồi a, Hàn Lập kia dù lợi hại đến mấy cũng chỉ là một tu sĩ Thái Ất cảnh, cần gì phải phái ta đi?" Lỗ mũi thiềm thừ màu vàng liên tục phun phì phì, tỏ vẻ không đồng tình.
"Nghe nói, Hàn Lập nọ tu luyện một trong Tam Đại Pháp Tắc Chí Tôn, Pháp Tắc Thời Gian, vả lại tạo nghệ thâm sâu, không thể coi thường, chỉ bằng vào Lam thị huynh muội, ta vẫn có chút lo lắng. Lần này ngươi ra tay, tốt nhất đừng để cho bất kỳ kẻ nào biết, đến đó rồi cũng không nên bại lộ thân phận, cẩn thận ẩn núp trong tối, nắm chắc thời cơ nhất kích tất sát." Diệu Pháp Tiên Tôn lắc đầu.
Xà Thiềm nghe xong, thần tình tuy không thay đổi nhưng bên trong sáu con mắt ánh lại lên một tia bất mãn.
Một tu sĩ Thái Ất cảnh nho nhỏ mà thôi, chủ nhân chẳng những sai khiến một Đại La cảnh như nó đặc biệt đi một chuyến, lại còn căn dặn phải tận lực ẩn núp rồi âm thầm đánh lén, chẳng phải đã quá coi thường nó rồi sao.
"Sự tình trọng đại, không thể xảy ra sơ xuất, không hiểu cứ việc hỏi!" Ánh mắt Diệu Pháp Tiên Tôn có phần lạnh lẽo.
"Được rồi. Ta đây liền đi đưa tin ngay." Xà Thiềm đứng lên, hoàng mang chớp động quanh thân, cơ thể khổng lồ của nó nhanh chóng thu nhỏ, trong nháy mắt biến thành một mụ mặt vàng xấu xí mập mạp.
Thân thể ả nhoáng lên một cái, hóa thành một luồng sáng màu vàng chui tọt xuống đất, lập tức biến mất.
Diệu Pháp Tiên Tôn nhìn vào khoảng không trước mặt, thân hình chợt động, rồi cũng nhanh chóng tiêu thất.
…
Bên trong Kim Nguyên Tiên Cung, Đông Phương Bạch đang đi ra từ đại điện truyền tin, tâm tình bất định lúc trước đã không còn.
Chỉ cần người của Kim Hãn Tiên Cung đến đây, việc bắt Hàn Lập sẽ không còn là vấn đề, đến lúc đó lão muốn đòi lại từ Hàn Lập toàn bộ những ủy khuất, nhục nhã phải nhận lúc trước.
Nội tâm Đông Phương Bạch giờ này đang mô phỏng mười mấy loại biện pháp tra tấn độc ác dành cho Hàn Lập, khoái ý trên mặt lão ngày càng đậm.
"Người đâu!"
Đông Phương Bạch nghĩ ngợi một chút, rồi trầm giọng quát.
Vừa dứt lời, đã thấy một đạo quang mang từ phía xa lao đến, trong nháy mắt đáp xuống trước mặt Đông Phương Bạch, hiện ra một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lợi hại.
"Cung chủ, người có gì phân phó?"
"Hắc Đao và Lữ Vân lần này theo ta ra ngoài làm việc gặp chuyện bất trắc, hiện đã vẫn lạc. Hàn Nha, kể từ nay ngươi chính là thống lĩnh Ám Kiếm, giờ hãy phái đi toàn bộ thám tử Ám Kiếm, đồng thời liên hệ với mật thám đang tiềm phục khắp nơi thăm dò tung tích Hàn Lập." Đông Phương Bạch phân phó.
"Vâng!" Thanh niên lạnh lùng nghe vậy, ánh mắt thường ngày vốn tĩnh lặng như nước chợt lóe lên một tia hưng phấn, khom người phụng mệnh.
Đúng lúc này, một tiếng nổ trầm hùng từ xa truyền đến, mặt đất dưới chân lắc lư kịch liệt, đại điện xung quanh cũng không ngừng "ầm… ầm…" run rẩy.
"Chuyện gì? " Đông Phương Bạch nhíu mày, ánh mắt hướng ra phía ngoài.
"Để thuộc hạ đi xem." Thanh niên lạnh lùng nghiêm giọng đáp, đang muốn phi thân ra ngoài xem xét.
Chợt có một đạo độn quang từ đằng xa bay vụt đến, rơi xuống dưới chân hai người, là một tên hộ vệ mặc áo bào màu vàng, nửa người đẫm máu.
"Khởi bẩm Cung chủ, nguy rồi, có kẻ xông vào Tiên Cung giết người, chúng thuộc hạ không cản nổi." Tên thủ vệ này đã sợ đến tái cả mặt, vội vã nói.
"Kẻ nào? Lại dám đến Kim Nguyên Tiên Cung giễu võ giương oai!" Lửa giận lóe lên trong mắt Đông Phương Bạch, thân hình đang muốn lao ra thì thần tình lão đột nhiên khẽ động, lập tức dừng lại.
Lão triển khai thần thức, tập trung về phía cửa chính Kim Nguyên Tiên Cung, gương mặt lập tức biến sắc.
…
Lối vào Tiên Cung nguyên bản tráng lệ, hiện giờ đã trở nên vô cùng hỗn loạn, đã có vài chục tòa đại điện sụp xuống biến thành phế tích.
Lơ lửng trên không là hơn trăm tu sĩ Tiên Cung, dưới sự dẫn dắt của năm lão giả áo đen khí độ bất phàm, kết thành một trận pháp hình bán nguyệt.
Năm lão giả này vô luận dáng người cao thấp hay dung mạo đều giống nhau như đúc, tựa hồ là huynh đệ ruột thịt do cùng một mẹ sinh ra, thân thể năm người không ngừng phát ra trận trận khí tức âm lãnh.
Về cơ bản thì cấp độ của tu sĩ Tiên Cung tại nơi này đều là Chân Tiên cảnh Hậu Kỳ cho đến Kim Tiên cảnh, năm lão giả áo đen kia lại là tồn tại Thái Ất cảnh.
Các loại tiên khí, bí thuật nhao nhao phóng ra từ giữa chiến trận, như mưa ào ào rơi xuống phía đối diện.
Ngược lại, trước mặt bọn họ chỉ có một người.
Người kia là một nam tử thanh niên vận thanh bào, quanh người hắn là bốn mươi năm mươi chuôi phi kiếm kim sắc đang không ngừng bay múa, tựa như bầy cá bơi theo vòng tròn, đan xen vào nhau tạo thành một mảnh kiếm ảnh kim sắc dày đặc, dễ dàng chặn đứng loạt công kích tới từ phía đối diện.
Nam tử áo xanh sau đó khẽ búng ngón tay, lại có thêm hơn mười chuôi phi kiếm kim sắc bay vọt ra từ trong tay áo hắn, sau khi loé lên hiện ra hơn mười đạo kiếm khí màu vàng lớn chừng trăm trượng, chẳng khác gì từng cây thần kiếm chống trời, trảm xuống với thanh thế cực kỳ kinh người.
Kiếm khí trên đà chém xuống, phát thanh âm như sấm rền, những nơi chúng đi qua, bầu trời dường như bị xé rách, để lại một vệt màu trắng thật dài.
Năm lão giả Thái Ất cảnh sắc mặt đại biến, thân hình đồng loạt nhoáng lên, phối hợp với nhau đứng thành hình chữ Thập. Từng tên há mồm phun ra một cây đại kỳ đen kịt, trên mặt có thêu đồ án Hắc Long dữ tợn.
Cả năm người ngay ngắn chắp hai tay, cùng nhau bấm niệm pháp quyết huy động. Đại kỳ màu đen nhận lệnh triển khai, cuồng trướng gấp mấy lần, đón gió tung bay phần phật.
Mảng lớn hắc khí sền sệt như dịch thể cuồn cuộn tuôn ra từ những cây cờ đen tạo thành một đám mây đen khổng lồ, lao lên nghênh đón những kiếm khí màu vàng. Hư không phụ cận mà đám mây đi qua run lên từng chập, phát ra tiếng "chi… chi…" như bị ăn mòn.
Đám tu sĩ Kim Tiên đứng gần đó trông thấy cảnh này như gặp phải rắn rết, cuống quýt lui lại phía sau.
"Ma khí!" Nam tử áo xanh nhíu mày, mười ngón tay liên tục bay múa.
Kiếm khí khổng lồ tỏa ra thanh âm "xẹt… xẹt…", bề mặt chợt xuất hiện vô số điện hồ kim sắc vừa thô vừa to, tản mát ra lực lượng pháp tắc Lôi Điện tràn đầy chính khí, chém xuống đám mây đen.
Mây đen nồng đậm cuộn lên kịch liệt, lập tức phát ra tiếng nổ "ầm… ầm…" kinh thiên động địa, bộ dáng như gặp phải khắc tinh, hóa thành vô số khói đen phiêu tán tiêu thất.
Chỉ trong nháy mắt, những kiếm khí vàng rực kia đã xé rách tầng mây đen, cấp tốc chém xuống năm lão giả Thái Ất cảnh.
Sắc mặt cả năm lão biến đổi kịch liệt, hắc khí quanh thân không ngừng chớp động, phát ra từng hồi nổ vang rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đang từ cao lớn biến thành một đám người lùn chỉ cao chừng ba thước, thân hình như điện bay vọt ra xung quanh trốn tránh, tốc độ đột nhiên tăng lên nhiều nên hiểm hiểm tránh thoát những kiếm khí vàng rực kia.
Kiếm khí vàng rực chẳng hề truy kích năm người, lập tức ập lên đầu đám tu sĩ Kim Tiên và Chân Tiên ở đằng sau.
"A… a… a…"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên không ngớt, kiếm khí đánh xuống đám người làm văng lên từng đạo huyết lãng, chân cụt tay đứt vung vãi toán loạn. Tu sĩ Chân Tiên cảnh không một ai thoát chết, ngoài ra còn có trọn vẹn một phần ba tu sĩ Kim Tiên trực tiếp vẫn lạc, đám tu sĩ Kim Tiên may mắn còn lại thì hoảng sợ tột độ, bán sống bán chết vội vã hướng ra bốn phương tám hướng mà chạy thục mạng, pháp trận bán nguyệt lập tức tan tành.
Tu vi Hàn Lập nay đã đại tiến, uy năng của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiển nhiên cũng tăng theo như nước lên thì thuyền lên vậy.
Thân thể năm lão giả Thái Ất cảnh phát ra tiếng "két… két…", nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, chứng kiến tràng cảnh thê thảm vừa rồi liền đùng đùng nổi giận.
Những tu sĩ Kim Tiên cảnh kia đều là nền tảng sau này của Kim Nguyên Tiên Cung, vậy mà giờ đây bỗng chốc bị người ta diệt mất ba thành.
"Các hạ rốt cuộc là ai? Lại dám tàn sát người của Kim Nguyên Tiên Cung ta! Hãy chờ Thiên Đình truy nã, đuổi cùng giết tận đi!" Một trong số năm lão giả phẫn nộ quát lớn.
Nam tử áo xanh mặt không biểu tình, tựa như bỏ ngoài tai những lời vừa rồi, tiếp tục vung tay lên.
Hơn mười đạo kiếm khí kia sau khi rung lên, lại một lần nữa bắn ra, hóa thành hơn mười vệt kiếm ảnh, tiếp tục truy sát đám tu sĩ Kim Tiên khác. Trong nháy mắt lại có mấy danh tu sĩ Kim Tiên bị kiếm khí xuyên phá thân thể, hét lên vô cùng thê lương thảm thiết rồi chết.
Sắc mặt năm lão giả Thái Ất cảnh theo đó trở nên xanh mét, ánh mắt nhìn về chỗ sâu bên trong Tiên Cung, tựa như đang chờ đợi điều gì nhưng vẫn chẳng có gì phát sinh.
"A… a…" Hai hét thảm vang lên, lại có thêm hai người trúng phải kiếm khí vĩnh viễn nằm xuống.
Sắc mặt năm lão giả lại trầm xuống hơn, đang định liều lĩnh xông lên, chợt có hơn mười đạo lục quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, hóa thành hơn mười con đại xà màu xanh lục.
Đám lục xà này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa vô cùng linh hoạt, thân hình khổng lồ của chúng phân biệt quấn lấy từng đạo kiếm khí vàng rực.
Từng làn lục khí như những sợi dây lưng lụa bung ra từ trên thân đại xà, không ngừng quấn lấy kiếm khí màu vàng vô cùng lăng lệ ác liệt kia.
Kiếm khí kim sắc lắc lư rung động, điện quang lóe lên toán loạn, lập tức đánh văng những sợi lụa màu xanh kia nhưng lại có càng nhiều làn lục khí phóng ra từ thân thể đại xà, tiếp tục bám theo quấn lấy.
Đứt một làn, sinh ba làn, đứt mười làn, sinh trăm làn!
Mấy hơi thở qua đi, kiếm khí kim sắc lăng lệ ác liệt vô cùng nhưng đã ảm đạm đi không ít, so với lúc trước đã co rút lại rất nhiều.
Vô số sợi dây lụa xanh mướt rậm rạp chằng chịt quấn lấy kiếm khí màu vàng, mơ hồ hình thành một cái kén tằm thật lớn, bao bọc ở bên trong.
Ánh mắt nam tử áo xanh chợt lóe lên, hay tay vung vẩy bấm niệm pháp quyết.
Kiếm khí vàng rực đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một thanh tiểu kiếm kim sắc lớn chừng một xích, lăng không vẽ một đường.
"Xoẹt", kén tằm xanh mướt lập tức bị phá thủng một lỗ, những thanh tiểu kiếm màu vàng bắn ra, bay múa xung quanh nam tử thanh bào.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đúng là Đông Phương Bạch.
Hơn mười đầu đại xà màu xanh lục lập tức bay ngược về phía lão, nhanh chóng thu nhỏ lại, trước sau như một hóa thành mười vòng tròn màu xanh lửng lơ bất định quanh người lão.
Mắt thấy Đông Phương Bạch hiện thân, đám người Tiên Cung lập tức đại chấn tinh thần.
"Cung chủ đến rồi!"
"Tiểu tử, Cung chủ của chúng ta đã tới, đón đọc bản dịch sớm nhất tại bachngoccsach, giờ chết của ngươi đã điểm!"
"Cung chủ, kẻ này cả gan làm loạn, tàn sát không ít người của ta, hôm nay tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống rời khỏi đây!"
Đám người Tiên Cung tới tấp bay đến sau lưng Đông Phương Bạch, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói ra.
Tuy nhiên, Đông Phương Bạch chẳng hề để ý bọn chúng, ánh mắt nhìn về phía nam tử vận thanh bào, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, chậm rãi nói: "Hàn Lập, ta thừa nhận thực lực ngươi cường đại, không ngờ ngươi lại dám giết người ngay tại Kim Nguyên Tiên Cung. Quả thực lá gan không nhỏ!"
"Đông Phương Bạch, ngươi tự mình đi ra ngược lại đỡ cho ta một phen động chân động tay! Ngày trước ngươi vô cớ tàn sát Thanh Hồ nhất tộc, toàn tộc trên dưới năm vạn bảy nghìn ba trăm người đều đã tử nạn, quả thực tội ác tày trời, hôm nay nhất định ngươi phải chết!" Nam tử áo xanh kia đúng là Hàn Lập, hắn ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bạch, khẩu khí âm trầm nói.
Lời hắn vừa dứt, đám người phụ cận xôn xao một hồi, không ít kẻ nhìn sang phía Đông Phương Bạch.
Thiên Đình đã sớm nghiêm lệnh không được vô cớ đồ sát sinh linh nhỏ yếu, kẻ vi phạm sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. Lời Hàn Lập vừa nói vô cùng xác thực, chỉ e không có lửa làm sao có khói.
"Thanh Hồ nhất tộc bao che cho ngươi là kẻ bị truy nã có trên Tru Tiên bảng, lại tập kích tổ đội điều của ta, chết không đền hết tội!" Đông Phương Bạch nhướng mày, lập tức cao giọng.
"Nhiều lời vô nghĩa, mạng của ngươi hôm nay ta tới lấy, cúng tế toàn bộ vong linh của Thanh Hồ nhất tộc. Nạp mạng đi!" Hàn Lập không nhiều lời nữa, chợt bấm niệm pháp quyết điểm một cái.
Năm sáu chục chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đang xoay tròn quanh hắn chấn động một cái, nhất tề xông lên công kích Đông Phương Bạch, phát ra tiếng kiếm minh chói tai.
Thấy vậy, Đông Phương Bạch cũng bấm niệm pháp quyết vung hai tay lên.
"Ầm… ầm… " tiếng nổ vang rền!
Hơn mười vòng tròn xanh lục quanh người lão bay vọt đi, lại hóa thành hơn mười đầu đại xà, vô số dải lụa xanh mướt phóng ra từ thân lục xà, thi nhau cuốn lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.