Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập dò xét ngân bào nữ tử này, trong mắt lóe lên một tia chấn kinh.

Khí tức trên người ngân sắc nữ tử này như có như không, lấy thần trí khổng lồ của hắn, vậy mà cơ hồ không cảm ứng được tu vi nàng này.

Loại tình huống này, Hàn Lập chỉ thấy trên thân hai người Tiêu Tấn Hàn và Bách Lý Viêm, ngay cả Lạc Thanh Hải cũng không cho hắn cảm giác như vậy.

Hắn nhìn nàng này, hai mắt chợt khép hờ, ngưng tụ tâm thần.

Nàng này chính là Cừ Linh.

Thời khắc này bên hông nàng treo một túi nhỏ kim sắc, phía trên linh quang sáng long lanh, mặt ngoài mơ hồ hiện ra mấy đạo hoa văn kì lạ, một cỗ pháp tắc ba động từ đó tản ra.

Nhưng vào lúc này, túi nhỏ đến mức không thể nhận ra chợt chấn động một cái.

Cừ Linh hơi biến sắc mặt một chút, ngọc thủ phất qua một cái trên túi nhỏ.

Lòng bàn tay nàng hiện ra một quả cầu ánh sáng màu bạc, nhanh chóng xông vào trong túi nhỏ.

Mặt ngoài túi nhỏ kim sắc hiện ra một tầng quang mang nhỏ bé không thể nhận ra, lập tức khôi phục bình tĩnh.

Nội tâm Hàn Lập chấn động, mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia dị mang.

Bất quá hắn lập tức sụp mí mắt xuống, che khuất đi thần sắc trong mắt.

Vào lúc này, Cừ Linh ngẩng đầu nhìn lại đám người, trong mắt lóe lên ánh sáng bạc.

Lúc này phần lớn đám đông đang nhìn nàng, ánh mắt tiếp xúc với nhau, lập tức con mắt nhói lên một cái như bị kim đâm.

Đa số mọi người đều biến sắc, vội vàng thu ánh mắt lại.

Người có tu vi hơi yếu một chút sắc mặt tái đi, thậm chí có người rên khẽ một tiếng, tựa hồ bị ám thương.

Sắc mặt những tu sĩ Kim Tiên trầm xuống, nhìn chăm chú Cừ Linh, nhưng không nói gì.

"Nguyên lai là Cừ Linh đạo hữu, nghĩ không tới lần này ngươi cũng có hứng thú với Minh Hàn Tiên Phủ, thật khó tin." Lạc Thanh Hải nhíu mày, mở miệng nói ra.

Ngay vừa rồi, bên trong Thương Lưu Cung cũng có hai tu sĩ Chân Tiên không kịp đề phòng, sắc mặt tái đi, thụ một điểm ám thương, đối với việc sắp bắt đầu chuyến đi Tiên Phủ cũng không phải là chuyện tốt gì.

"Lần này ngay cả Lạc Cung chủ vốn ít xuất hiện cũng tự thân xuất mã, làm sao ta lại không tới?" Cừ Linh lườm Lạc Thanh Hải một cái, từ tốn nói.

"Minh Hàn Tiên Phủ cũng không phải vật Thương Lưu Cung chúng ta, Cừ đạo hữu tự nhiên có thể tới đây. Bất quá các hạ mới đến liền cho bọn tiểu bối này một cái hạ mã uy, điều này cũng không phù hợp với thân phận các hạ a?" Lạc Thanh Hải khẽ mỉm cười nói.

"Vậy liền mời Lạc cung chủ quản tốt bọn thủ hạ tiểu bối này, đừng có dùng tròng mắt ngó người, nếu không ta cũng không ngại thay Thương Lưu Cung giáo huấn một hai." Cừ Linh cười lạnh một tiếng, mặt không thay đổi nói.

Mấy tên Kim Tiên Thương Lưu Cung khác nghe vậy giận dữ, đang muốn nói cái gì, lại bị Lạc Thanh Hải đưa tay ngăn lại.

"Ha ha, Cừ đạo hữu nói đúng lắm, đúng là bọn tiểu bối này thất lễ trước. Nhiều năm không gặp, thần thông đạo hữu lại tinh tiến không ít, bội phục." Lạc Thanh Hải cười nhạt một tiếng, nói.

Ánh mắt Cừ Linh nhìn qua cấm chế màu đen, tìm một chỗ đứng trong động quật, không thèm để ý tới Lạc Thanh Hải.

Lạc Thanh Hải cũng không có tức giận, trên mặt tiếu dung không giảm dời ánh mắt đi, lại một bộ khí định thần nhàn như trước đây.

"Hô Ngôn tiền bối, nàng này là ai? Tựa hồ ngay cả Lạc Thanh Hải cũng không dám trêu chọc nàng." Hàn Lập truyền âm dò hỏi.

"Nàng này tên là Cừ Linh, mặc dù không qua lại với ngoại giới, nhưng có chút nổi danh ở giới này, là một vị tu sĩ Kim Tiên, mấy chục vạn năm trước đã đạt đến Kim Tiên Hậu Kỳ, hiện tại xem ra tu vi lại tiến thêm một bước." Hô Ngôn đạo nhân truyền âm trả lời.

Con ngươi Hàn Lập co rụt lại, quả nhiên có môn đạo.

"Nàng này am hiểu điều khiển các loại Linh thú, tu vi mặc dù cao cường, nhưng chân chính lợi hại lại là các loại Linh thú linh trùng thiên hình vạn trạng trên thân nàng. Tính tình nàng lại cực đoan tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, cho dù là Bắc Hàn Tiên Cung cũng không nguyện ý đi trêu chọc loại nhân vật này. Nếu trong Tiên Phủ ngươi gặp được nàng, lập tức tránh ra thật xa, ngàn vạn lần đừng có làm nàng tức giận." Hô Ngôn đạo nhân tiếp tục truyền âm nói.

"Vâng, đa tạ tiền bối nhắc nhở, tại hạ nhớ kỹ." Hàn Lập nghe những lời này, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một chút ánh sáng, gật đầu nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt lại qua nửa ngày.

Bên trong động quật, sắc mặt mọi người lại bắt đầu nóng nảy, nhất là người Quỷ Khấp Tông.

Ánh mắt lão giả mặt rỗ cứ di dời qua lại giữa cửa vào động quật và màn sáng màu đen.

Vào thời khắc này, cửa động quật vang lên tiếng xé gió, trên mặt đám người lão giả mặt rỗ hiện lên vẻ vui mừng, một đám người áo xám xuất hiện tại lối vào, chính là đoàn người Phục Lăng Tông do Phong Thiên Đô và đại hán một mắt cầm đầu.

"Ha ha, Phong trưởng lão, Tề Tông chủ, Lạc mỗ chờ các ngươi đã lâu." Lạc Thanh Hải cười ha ha một tiếng, đứng dậy đón chào.

Những người trong động nhìn thấy đám người Phục Lăng Tông, sắc mặt lại khác nhau.

"Ha ha, Lạc cung chủ, không nghĩ là ngươi tới thật sớm a, chậc chậc, mang theo nhiều tinh binh tướng mạnh như vậy, xem ra các hạ nhất định phải đạt được trọng bảo bên trong Minh Hàn Tiên Phủ a." Tông chủ Phục Lăng Tông, đại hán một mắt ở ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.

"Đâu có, có Phong trưởng lão cùng Tề Tông chủ, chắc hẳn vật kia chạy không khỏi lòng bàn tay hai vị. Lần này Lạc mỗ đi vào, bất quá là muốn mang những môn nhân không có mắt này tới kiến thức một chút, mở mang tầm mắt thôi, hoàn toàn không có ý tranh đoạt cùng hai vị." Lạc Thanh Hải khoát tay áo, vừa cười vừa nói.

"Lạc cung chủ vẫn cứ khiêm tốn như vậy." Đại hán một mắt cười lạnh mấy tiếng, hiển nhiên đối với mấy lới này của Lạc Thanh Hải, một chữ cũng không tin, một mắt nhìn vào những người khác trong động.

Phong Thiên Đô từ lúc tiến vào cũng không nói một lời, hai con ngươi cũng lướt qua đám người trong động. Giờ phút này lão đã đổi một bộ áo bào xám sạch sẽ, mặc dù sắc mặt vẫn giống như cương thi, nhưng đỡ hơn nhiều so với trước đó, những xiềng xích bên ngoài thân đều biến mất không còn tăm tích.

Đột nhiên ánh mắt Phong Thiên Đô dừng lại, rơi vào trên một người, chính là Cừ Linh.

"Cừ đạo hữu cũng tới." Thần sắc Phong Thiên Đô hơi ngạc nhiên mở miệng nói ra.

"Phong đạo hữu." Lông mày Cừ Linh nhướng một cái, gật đầu nhẹ.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng giật mình, không khỏi âm thầm đánh giá Phong Thiên Đô mới đến.

Cừ Linh từ khi tiến vào động quật đến nay, thái độ luôn phách lối, cho dù đối mặt Lạc Thanh Hải cũng không thay đổi chút nào, nhưng đối mặt với người này vậy mà thu liễm rất nhiều.

Bất quá cương thi nam tử này, xác thực tu vi kinh người, mang đến cho hắn một cảm giác không kém chút nào so với Cừ Linh.

"Hô Ngôn tiền bối, những người này có phải là người Phục Lăng Tông?" Hàn Lập truyền âm hỏi thăm Hô Ngôn đạo nhân.

"Không sai, vị đại hán một mắt kia là Tề Thiên Tiêu, Tông chủ Phục Lăng Tông, người này làm việc luôn điệu thấp, cho nên thanh danh không vang. Còn vị tu sĩ như cương thi kia là đại trưởng lão Phục Lăng Tông, Phong Thiên Đô, có danh khí cực lớn ở Bắc Hàn Tiên Vực chúng ta. Người này cùng Bách Lý Đạo Chủ, Bắc Hàn Tiên Cung Tiêu Tấn Hàn nhiều năm trước được xưng là Tam Tuyệt Kim Tiên, nhưng mấy vạn năm trước không biết tại sao bế quan mãi không ra. Nghĩ không ra lần này cũng tới nơi này." Hô Ngôn đạo nhân giới thiệu cẩn thận với Hàn Lập, thanh âm thoáng có chút trầm thấp.

Hàn Lập nghe những lời này, trong lòng hơi động.

Hắn quan sát tỉ mỉ Phong Thiên Đô, chẳng biết tại sao mơ hồ cảm thấy khí tức người này có chút quen thuộc, không phải là gặp qua nơi nào chứ?

Vào thời khắc này, tựa hồ Phong Thiên Đô kia cảm ứng được ánh mắt Hàn Lập, quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng Hàn Lập "Lộp bộp" một cái, toàn thân có chút phát lạnh như trúng gió trời, ánh mắt như bị xuyên thủng, tay chân có chút luống cuống.

Hàn Lập vội vàng dời ánh mắt đi.

Phong Thiên Đô nhìn chằm chằm Hàn Lập một lát, trong mắt hình như có dị sắc hiện lên, nhưng rất nhanh cũng dời ánh mắt đi, nhìn về phía cấm chế màu đen trong động phủ.

"Lạc cung chủ, giờ này những người Bắc Hàn Tiên Cung đều ở phía bên kia?" Con mắt Phong Thiên Đô nhắm lại, hỏi.

"Không sai, giờ phút này bọn hắn đều ở bên trong." Lạc Thanh Hải gật đầu nói.

Phong Thiên Đô dò xét màn sáng màu đen một lát, tay nhấc lên.

"Sưu" một tiếng vang nhỏ.

Một mũi tên ánh sáng màu đen từ lòng bàn tay bắn ra, lóe lên liền biến mất đánh lên màn sáng màu đen.

Quang tiễn nhìn bình thường vô cùng, cũng không sáng lắm, nhưng mà rơi vào trên màn sáng màu đen lại làm chỗ đó run lên bần bật, nổi lên từng vòng gợn sóng như nước.

Chỉ thấy bên trên màn sáng màu đen lập tức hiện ra vô số hắc quang, ngưng tụ thành từng cái tương tự đồ án cửu cung.

Một cỗ cấm chế chi lực kì lạ nổi lên, gợn sóng trên màn sáng rất nhanh biến mất, sau mấy hơi thở liền bình tĩnh lại.

"Cửu Hoàn Huyền Phong Cấm Pháp, đúng là thủ bút của Tiêu Tấn Hàn." Phong Thiên Đô nhàn nhạt nói một tiếng, lập tức nhìn về phía Lạc Thanh Hải.

"Phong trưởng lão mắt sáng như đuốc." Lạc Thanh Hải cười nói.

"Mặc dù cấm chế này lợi hại, nhưng lấy tu vi thông thiên của Lạc cung chủ, lại thêm thực lực mấy vị trưởng lão Thương Lưu Cung, muốn phá giải cũng không khó khăn, vì sao Lạc cung chủ không động thủ?" Phong Thiên Đô chậm rãi hỏi.

"Ha ha, Phong trưởng lão nói đùa, Lạc mỗ há có bổn sự này. Lại nói, tất cả mọi người muốn tiến vào Tiên Phủ, tự nhiên phải hợp lực phá vỡ cấm chế này mới phải." Lạc Thanh Hải cười ha ha một tiếng, nói.

"Lạc cung chủ nói không sai, Cừ đạo hữu, ý ngươi thế nào?" Ánh mắt Phong Thiên Đô nhìn thật sâu về phía Cừ Linh.

Cừ Linh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

"Tốt, tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, ta cũng không nói thêm lời thừa thãi. Các vị đạo hữu, chúng ta tạm thời liên thủ, trước ép Bắc Hàn Tiên Cung mở ra cấm chế, cùng nhau tiến vào Tiên Phủ. Còn ở bên trong có thể đạt được bao nhiêu bảo vật, đều dựa vào bổn sự, như thế nào?" Phong Thiên Đô quay đầu nhìn mọi người chung quanh, cất giọng nói.

"Tốt!"

"Không thành vấn đề!"

Phụ cận chung quanh vang lên tiếng đồng ý, nhao nhao gật đầu.

Phong Thiên Đô hơi gật đầu, cũng không chần chờ, thân hình đột ngột từ mặt đất bay lên, nhoáng một cái bay tới trước cấm chế màu đen.

Đám người Phục Lăng Tông vội vàng đuổi theo, thế lực tu sĩ khác cũng nhao nhao cất bước, đều rơi vào trước cấm chế màu đen.

Bọn người Hàn Lập đương nhiên không rớt lại phía sau, bất quá thân hình Hàn Lập lúc đáp xuống, rơi vào đằng sau, đứng tại vị trí hẻo lánh không chút thu hút trong đám người.

Uy áp to lớn vô cùng từ trên thân mọi người tản ra, nối liền cùng một chỗ với nhau, đè ép tới cấm chế màu đen.

Tựa hồ hư không cũng chịu không nổi cỗ uy áp này, rung động nhè nhẹ không thôi, toàn bộ động quật cũng đung đưa ù ù.

Cấm chế màu đen chấn động một hồi, mặt ngoài hắc quang lấp lóe không thôi.

"Tiêu Tấn Hàn, ngươi thi triển âm mưu, phong ấn cửa vào Tiên Phủ, muốn độc chiếm Tiên Phủ, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, bây giờ tình thế đảo ngược, mau mở cấm chế ra, nếu không chúng ta cũng không để ý động thủ phá vỡ cấm chế này!" Phong Thiên Đô cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói.

Mặc dù quang mang cấm chế màu đen rung động, nhưng không có dấu hiệu mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK