Trải qua chừng một nén nhang, cả ba người Hàn Lập dần dần quen với cơn đau đớn từ lôi điện màu xanh mang đến, sau đó lại phát hiện sát khí màu đen trong khiếu huyệt trên người đã không còn dày đặc như lúc đầu nữa, hơn nữa tốc độ tẩy sát lại chậm hơn rất nhiều.
Đối với tình huống này, Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không không khỏi âm thầm thở nhẹ ra.
Trái lại Hàn Lập lại lo lắng hơn, sắc mặt cũng trở nên có chút ngưng trọng.
Bởi vì đây không phải là dấu hiệu sát khí trong cơ thể hắn đã thanh trừ hoàn toàn, mà là hiệu quả tẩy sát của lôi trì màu xanh đã yếu lại.
"Không sai biệt lắm, tình hình mỗi tòa lôi trì mỗi khác, mức độ thanh trừ sát khí cũng khác nhau. Xem ra tòa lôi trì màu xanh này cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến đây, nếu tiếp tục, cũng chỉ làm cho nhục thể các ngươi tổn thương mà thôi, không có hiệu quả gì lớn." Lúc này âm thanh Liễu Kỳ vang lên.
"Không phải trước đó tiền bối đã nói, chúng ta tắm trong tòa lôi trì màu xanh này là có thể tẩy sát hoàn toàn sao?" Hàn Lập nhướng mày hỏi.
"Ai mà biết hai tên Kim Tiên nhỏ bé các ngươi lại ẩn chứa sát khí trong người nhiều như thế? Trên đường tu hành của các ngươi, chỉ sợ vong hồn chết dưới tay các ngươi đếm không hết nhỉ." Liễu Kỳ lão tổ nhếch miệng nói.
Trong lòng Hàn Lập biết lão không nói ngoa, thế là thân hình hắn liền nhảy lên rồi bay ra ngoài.
Nhưng mà, thân hình hắn vừa lên thì lôi điện dưới người liền theo đuôi bay theo, rồi như một mảnh lưới lôi điện bao phủ cả người hắn, gắt gao cuốn lấy hắn mạnh mẽ kéo một cái, lại lôi hắn trở lại bên trong Lôi Trì.
Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không cũng thử một lần, nhưng cũng đều giống như nhau, tuy vậy so với Hàn Lập tựa hồ còn tốt hơn một chút.
Sát khí trên mấy người bọn hắn vẫn chưa thanh trừ sạch sẽ, hiển nhiên lôi điện trong lôi trì vẫn theo bản năng mà tiếp tục công kích, khiến cho bọn hắn không thoát thân ra được.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, Chân Ngôn Bảo Luân trong người mau chóng nghịch chuyển, thân hình như một đạo lôi điện màu vàng, bất ngờ bắn ra. Thạch Xuyên Không bên kia cũng vận dụng bí thuật không gian từ đó đào thoát ra.
Về Hồ Tam, bởi vì nhục thể hơi yếu, cũng là người thụ thượng nặng nhất trong ba người, thế là y liền dựa vào tu vi Thái Ất Ngọc Tiên, cuối cùng cũng thoát ra ngoài.
Sau khi ba người vừa hạ xuống đất, chợt thân hình cả ba đều lảo đảo một cái, thế là cả ba rối rít lần lượt khoanh chân ngồi xuống.
Cả người Hồ Tam cháy đen một mảnh, khắp nơi trên người đều nứt toác lộ ra vết máu, còn trên mặt thì lại nở ra nụ cười vui mừng.
Y lật tay lấy ra một viên đan dược Thái Ất cảnh tỏa ra mùi thơm lan tỏa bốn phía, rồi ném vào bên trong miệng một cái, nuốt xuống.
Theo dược lực tan ra, vết máu trên người bốc lên từng tia khí trắng, vậy mà khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Kế bên cạnh, sắc mặt Thạch Xuyên Không như thường, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ vui mừng, cũng đồng dạng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt xuống, quanh ngươi cũng tuôn ra mảng lớn sương mù màu đen, bao phủ cả người y vào bên trong.
Còn Hàn Lập, quần áo trên người thì lại trở nên rách rưới, làn da đỏ hồng trên người đến hơn nửa ngày cũng không biến mất, Đề Hồn đi tới bên cạnh tính hỏi thăm, nhưng hắn lắc đầu, ra hiệu mình không sao cả.
Hắn không có lập tức phục dụng đan dược, mà nhắm mắt điều tức một lát, rồi cẩn thận vận chuyển công pháp tầng thứ năm Luyện Thần Thuật lại một lần, phát hiện bình cảnh lúc trước đã thật sự đột phá rồi, chỉ cần ngày sau chăm chỉ tu luyện, không bao lâu sẽ tiến đến đại thành.
Sau đó, hắn cũng nuốt mấy viên đan dược xuống, rồi im lặng luyện hóa dược lực.
Thời gian trôi qua ước chừng nửa nén hương, bọn người Hàn Lập đang điều tức chợt bị Liễu Kỳ lão tổ đánh thức dậy.
"Không phải là lão phu không cho các ngươi khôi phục, vì thời gian cấp bách. Các ngươi đã lén xông vào cấm địa Cửu U Tộc, tuy nhờ có Tam Vực Hội Minh gì đó mà Âm Thừa Toàn mới không thể thoát thân ra được, thế nhưng khó đảm bảo là lão không phái người khác chạy đến đây, đến lúc đó các ngươi muốn tiếp tục tẩy sát hoàn toàn thì càng khó khăn thêm." Ánh mắt lão tổ Liễu Kỳ đảo qua ba người, mở miệng nói ra.
"Không sai, tuy bây giờ không có động tĩnh gì, nhưng thời gian của chúng ta quả thật không còn nhiều." Hàn Lập gật đầu nhẹ nói ra.
"Tam nhi đã là tu vi Thái Ất cảnh thì được rồi, nhưng hai người các ngươi thì khác, sát khí còn thừa trong cơ thể các ngươi đều chiếm giữ sâu bên trong Tiên Khiếu, chỉ có tiến vào trong lôi trì màu tím phát ra uy lực thật mạnh mới có thể tẩy được, cái này cũng cần tốn không ít thời gian, cho nên hãy tranh thủ thời gian mà tiếp tục đi." Ánh mắt Liễu Kỳ lão tổ rơi vào trên người Hàn Lập, nói ra.
"Đừng vội, dựa theo ước định trước đó, sau khi trừ bỏ sát khí, liền giúp tiền bối thoát khốn, tuy vậy mặc dù hiện giờ chưa hoàn toàn thanh trừ hết sát khí, nhưng hẳn là cũng đủ để giúp tiền bối chém đứt một sợi xiềng xích, lấy đó làm thành ý." Hàn Lập tự nhiên minh bạch ý tứ trong ánh mắt của lão, lập tức nói ra.
"Đã như vậy thì làm phiền vậy." Trong mắt lão tổ Liễu Kỳ lóe lên vẻ hài lòng, gật đầu nhẹ, nói ra.
Đối với chuyện này, Thạch Xuyên Không cũng không có dị nghị gì, còn Hồ Tam thì càng mừng rỡ vô cùng.
"Chỉ cần bốn người chúng ta toàn lực thúc giục Huyết Đao là có thể sao?" Hàn Lập lật tay một cái, từ trong lòng bàn tay hiện ra một thanh trường đao phong cách cổ xưa, mở miệng hỏi.
Ánh mắt lão tổ Liễu Kỳ đảo qua thanh trường đao trong tay Hàn Lập, chợt đáy mắt lóe lên một vòng dị sắc không dễ dàng thấy được.
"Thúc giục Tiên Khí tam phẩm phát huy hết toàn bộ uy lực, cần một lượng Tiên Linh Lực cực kỳ to lớn, hy vọng lát nữa các ngươi đừng có giữ lại, nếu mà sợi xích không đứt, có khả năng Lôi Ngao Chi Liên sẽ đưa tới cắn trả mạnh mẽ vô cùng, đến lúc đó không chỉ lão phu gặp phải khổ sở cực lớn, mà đến các ngươi cũng có thể sẽ bị thương nặng" Lão tổ Liễu Kỳ ngưng trọng nói ra.
"Con sẽ toàn lực ứng phó." Hồ Tam chắp tay nói ra.
"Tiền bối yên tâm, lợi ích đôi bên, văn bối sẽ không phạm sai lầm." Thạch Xuyên Không cũng mở miệng nói.
Hàn Lập không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Đề Hồn, rồi gật đầu nhẹ.
Sau khi bốn người vừa điều tức xong, tay Hàn Lập cầm trường đao, đi tới phía trước, ba người còn lại thì đứng phía sau hắn.
"Thạch đạo hữu..." Trong tay hắn nhấc Thiên Hồ Hóa Huyết Đao lên cao, cả hai tay nắm chặt chuôi đao, không sốt ruột thúc giục mà lấy tâm niệm liên hệ với Thạch Kinh Hầu.
Chờ trong chốc lát, Thạch Kinh Hầu cũng như cũ giống như đang rơi vào trạng thái ngủ say vậy, không có đáp lại.
"Thạch đạo hữu, ta biết ngươi cùng với Liễu Kỳ lão tổ này có liên quan, nhưng bất kể như thế nào, hy vọng ngươi có thể giúp ta một tay để vượt qua cửa ải này." Hàn Lập lấy tâm thần liên hệ nói ra.
Như cũ vẫn yên tĩnh hoàn toàn, không có âm thanh đáp lại chút nào.
Hàn Lập nhướng mày, cũng không nói nữa, hai tay liền nắm chặt Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, trên người phát ra ánh sáng, một thân Tiên Linh Lực cũng bắt đầu thuận theo kinh mạch trong cơ thể, liên tục không ngừng rót vào trường đao trong tay.
Trên thân đao lóe lên ánh sáng màu đỏ, tất cả đường vân trên thân đao cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng, một cỗ khí tức Huyết Sát từ trên thân đao phát ra xung quanh.
Mấy người Hồ Tam thấy vậy, liền rối rít nâng chưởng lên, đẩy ra phía trước người, Tiên Linh Lực trong người cũng nổi lên rồi tuôn ra, hòa vào trong cơ thể Hàn Lập, rồi mượn nhờ hai tay của hắn tụ vào trong Thiên Hồ Hóa Huyết Đao.
"Ô..ô..n...g..."
Một trận âm thanh thật nhỏ từ trên thân đao truyền ra, hai tay Hàn Lập nắm chặt trường đao không ngừng rung động, từ đó tỏa ra từng tầng đao ảnh sáng ngời màu đỏ như máu, rồi chồng chất thành ngàn vạn tầng.
Khí tức phát ra từ trên thân đao liên tục dâng cao, rất nhanh liền đạt đến mức độ chưa từng thấy trước đó.
Hàn Lập nhíu mày, trong lòng không nhịn được mà run theo, cảm thấy huyết khí trong người tựa hồ cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức thân đao, như là có cảm giác máu huyết sôi trào cổ quái vậy.
"Khí tức của thanh đao rất đặc biệt, xem ra là có hiệu quả kích phát khí huyết, có thể tăng chiến lực thật lớn cho người sử dụng, các ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ra tay hết sức là đủ rồi." Lúc này, lão tổ Liễu Kỳ mở miệng nhắc nhở.
Hàn Lập âm thầm kiểm tra một chút, liền phát hiện trong người quả nhiên không có dị trạng gì, vì vậy bắt đầu toàn lực rót Tiên Linh Lực vào trong đao.
Tiên Linh Lực không ngừng nhập vào trong, huyết quang trên thân đao càng phát ra rực rỡ, trong mắt của hai đầu Hồ Ly ở hai bên chuôi đao cũng sáng lên ánh sáng huyết sắc màu đỏ, làm cho người có cảm giác cả thân đao đã hoàn toàn biến đổi.
Hai mắt Hàn Lập ngưng lại, trong miệng quát to một tiếng, sải chân bước về phía trước, liền tung đao chém xuống.
Trong tích tắc, vô số đạo ánh đao màu máu cực lớn, thuận theo từ hư không tầng tầng chém xuống, một đao tiếp đến một đao chém xuống sợi xiềng xích màu xanh.
"Tranh, tranh, tranh..."
Từng đạo nối tiếp từng đạo, từ đó phát ra âm thanh sắc bén, làm sợi xiềng xích màu xanh chấn động dữ dội, phù văn màu xanh khắc trên sợi xích chợt nổ tung giống như ánh mặt trời.
"Ầm ầm"
Lôi trì màu xanh cũng lập tức như bị vỡ nồi, từ đó tất cả lôi quang phun trào lên, hóa thành một đạo lôi điện hình tròn thật lớn, thuận theo sợi xiềng xích màu xanh bắn nhanh ra, lao thẳng đến Liễu Kỳ lão tổ.
Nhưng mà, điện quang hình tròn vừa tới chỗ ánh đao màu máu đang chém xuống, liền bị ánh đao chặn lại, hai đạo ánh sáng xanh đỏ va chạm dữ dội, làm cả hai đều giằng co với nhau.
"Nhanh, chặt đứt nó!" Liễu Kỳ lão tổ quát to một tiếng.
Mấy người Hàn Lập cảm thấy quanh người chấn động dữ dội, Tiên Linh Lực trong người giống như mất đi khống chế, điên cuồng tuôn ra, liên tục không ngừng nhập vào bên trong Thiên Hồ Hóa Huyết Đao.
Chỉ thấy huyết quang trên thân đao lại tăng vọt lần nữa, ngưng ra đao ảnh huyết sắc, giống như sức mạnh của vạn quân, liền chém xuống lôi điện hình tròn.
Sắc mặt của mấy người Hàn Lập đều biến đổi, trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi, nếu mà theo tốc độ như vậy mà kéo dài, chỉ sợ chưa kịp chém đứt xiềng xích thì một thân Tiên Linh Lực của bọn hắn đã bị cướp sạch không còn rồi.
Đúng lúc đó, chợt đầu hồ ly trên Thiên Hồ Hóa Huyết Đao tỏa ra hào quang, bất ngờ nổi lên một đạo hồ ảnh màu máu thật lớn, rồi bỗng nhiên hiện ra ở trong hư không, bổ nhào xuống, nhập vào trong đao ảnh huyết sắc.
Đao ảnh huyết sắc liền phát ra một tiếng hú, từ hư hóa biến thành thực chất hóa thành một trường đao huyết sắc óng ánh, chém mạnh xuống một cái.
Một tiếng "Ầm" vang thật lớn!
Bất ngờ lôi điện hình tròn nổ tung, vô số điện quang màu xanh như hai đóa pháo hoa chói mắt bắn ra hai bên, còn đường huyết quang ở giữa chợt lóe lên, rồi chém xuống xiềng xích màu xanh phát ra tiếng đứt gãy.
"Xoảng xoảng..."
Một trận âm thanh xiềng xích rơi xuống đất vang lên, còn điện quang màu xanh thì lui về lôi trì, dung nhập vào trong đó.
"Được rồi!" Vẻ mặt Hồ Tam lộ vẻ vui mừng, kêu lên.
Hàn Lập thì chau mày rồi thu lại trường đao, cẩn thận quan sát trường đao, hắn có chút không rõ, vì sao ngay đúng thời khắc sống còn thì Thạch Kinh Hầu lại muốn ra tay tương trợ hắn chứ?
"Sao vậy, chủ nhân?" Đề Hồn đi tới bên cạnh người Hàn Lập,thấp giọng hỏi.
"Không có gì, thương thế ngươi khôi phục như thế nào rồi? Vừa rồi có ảnh hưởng đến không?" Hàn Lập thu lại Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, hỏi.
"Không có..." Đề Hồn lắc đầu.
"Khà Khà! Tốt, rất tốt!"
Lão tổ Liễu Kỳ nâng đầu lên, không còn hình dáng lười biếng nằm rạp xuống như trước nữa, mà nhìn đoạn xiềng xích màu xanh từ trên người rớt xuống, phát ra từng đợt cười thoải mái thật to, làm toàn bộ đại sảnh chấn động không thôi.
"Đa tạ chư vị, các ngươi hãy mau điều tức Tiên Linh Lực đi, rồi lại tiếp tục tẩy sát..." Cười xong, lão mới mở miệng, từ từ nói ra.