Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hắc hắc, Lệ Phi Vũ! Không thể tưởng tiểu tử ngươi còn rất tự giác, biết rõ nên đi ra nhận lấy cái chết." Mặt sẹo chỉ vào mũi Hàn Lập, nghiêm nghị quát.

Hàn Lập vẫn không nhanh không chậm từ trong phòng đi ra, phảng phất như không nghe thấy gã mặt sẹo nói, sau đó dừng ở trước mặt Độc Long.

"Hừ! Vài ngày trước coi như ngươi có vận khí, Độc Long lão đại bởi vì thi đấu bị thương, mới giúp ngươi sống tạm đến nay. Bây giờ thương thế lão đại đã khôi phục, ngươi còn không lập tức quỳ xuống dập đầu, cống hiến hết Huyền điểm trên thân cho ngài, nói không chừng tâm tình lão đại tốt, còn có thể tha cho ngươi một mạng nhỏ." Mặt sẹo thấy vậy, thanh âm có chút tức giận nói.

Hàn Lập liếc trên dưới mặt sẹo một cái, trong mắt hình như có hào quang hiện lên, sau đó liền dời ánh mắt đi, lẳng lặng nhìn Độc Long.

Bộ dạng của hắn bình tĩnh, làm cho người vây quanh khẽ giật mình, tiếng cười cũng theo đó im bặt lại.

Mặt sẹo thấy Hàn Lập không đếm xỉa đến mình như vậy, biểu lộ cứng đờ, trong mắt loé lên lửa giận, đang muốn mở miệng nói thêm gì nữa, Độc Long lại mãnh liệt trừng mắt nhìn gã.

Mặt sẹo hậm hực cười cười với Độc Long, thức thời lui qua một bên.

"Rất tốt, đã lâu rồi chưa gặp được một gia hoả có cốt khí, ngươi biết ta ưa thích cái gì nhất không? Chính là bóp nát từng đoạn từng đoạn xương cốt loại người như ngươi đấy!" Mặt Độc Long không biểu tình nói, hai tay bóp chặt ở trước ngực, tạo thành từng tiếng răng rắc.

"Các hạ không cần phải nói những lời này nhằm làm dao động tâm trí ta. Nói đi, ngươi tính động thủ ở chỗ này, hay là tìm nơi khác." Hàn Lập lắc đầu, bình tĩnh nói.

"Lá gan không nhỏ. Vậy gặp ngươi ở Huyền đấu trường để xem thực hư." Đồng tử Độc Long bỗng nhiên co rụt lại, liếc nhìn thật sâu Hàn Lập, lưu lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.

Hàn Lập không nói gì, nhấc chân cất bước đi về phía trước, hai người song song đi ra hướng bên ngoài.

Đám người phụ cận thấy cảnh này, nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng không ngờ Hàn Lập sẽ phản ứng như thế, sau đó không biết người nào la lên một tiếng "Đi, theo sau nhìn một cái!", rồi mọi người đều đuổi theo.

Mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, cũng bước nhanh theo.

Hàn Lập và Độc Long rất nhanh đi tới đại sảnh trao đổi, không ít người ở khu vực khác cũng không biết đã nhận được tin tức từ đâu, lại nhao nhao tụ tập tại đây, một bộ dạng xem náo nhiệt.

Trong đại sảnh trao đổi to lớn như vậy, bây giờ hầu như đứng đầy người.

Ba người đi đầu tản mát ra khí tức khổng lồ, thình lình cũng không dưới Độc Long, cảm thấy hứng thú nhìn xem Hàn Lập cùng Độc Long.

"Cốt đạo hữu, Đồ đạo hữu, Tôn đạo hữu, như thế nào hôm nay có hứng thú tới xem náo nhiệt?" Độc Long dừng bước lại, nhìn về hướng ba người, bật cười lớn nói.

Hàn Lập cũng theo tiếng nói liếc nhìn qua đánh giá ba người.

Người chính giữa là một nữ tử áo vàng, da thịt trắng nõn như ngọc, dung mạo có chút tú lệ. Điều đặc biệt chính là, từ trong ra ngoài, nàng này tản mát ra một cỗ khí độ thong dong, phai mờ như thể siêu thoát ra bên ngoài, làm cho người có loại cảm giác hạc giữa bầy gà.

Nàng này đúng là Cốt Thiên Tầm, mà nữ tử áo tím lúc trước thì đang đứng bên cạnh nàng.

Người bên trái Cốt Thiên Tầm là một hán tử áo đen, làn da toàn thân ngăm đen tỏa sáng, so với Độc Long thấp nhỏ hơn nhiều, thậm chí so với Hàn Lập còn thấp hơn một chút, nhưng tay chân lại dị thường tráng kiện, cánh tay to chừng đùi Hàn Lập, về phần đùi lại tương đương với vòng eo Hàn Lập.

Thấp bé thân cao, tay chân tráng kiện, khiến cho hán tử áo đen này thoạt nhìn rất không hài hòa, nhưng toàn thân gã không một chỗ nào không tràn đầy lực lượng bạo tạc.

Người bên phải Cốt Thiên Tầm là một thanh niên da xanh, dung mạo có chút anh tuấn, nhưng làn da trên toàn thân hiện ra từng đạo hoa văn giống như con giun, tản mát ra rậm rạp hàn ý.

"Là Cốt Thiên Tầm khu vực thứ nhất, nàng vậy mà cũng tới đây xem náo nhiệt."

"Huyền Đấu Sĩ cao cấp nhất khu vực thứ tư là sát thần mặt đen Đồ Cương, còn có Băng Hoàng quyền Tôn Băng Hà khu thứ sáu, bọn hắn vậy mà cũng tới."

Đám Huyền Đấu Sĩ khu thứ chín chứng kiến ba người, ông ông nghị luận.

Hàn Lập nhìn hai người kia một lát, ánh mắt lại chuyển về trên thân Cốt Thiên Tầm.

Ánh mắt Cốt Thiên Tầm cũng nhìn sang, ánh mắt hai người đụng nhau, trong lòng Hàn Lập rùng mình, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương tựa hồ có một cỗ lực lượng kỳ dị thẩm thấu tới đây.

Hắn tự động vận chuyển Luyện Thần Thuật, lực lượng thần thức khổng lồ trong đầu chảy xuôi ù ù, loại cảm giác kỳ dị này lập tức vỡ nát, biến mất vô tung.

Trong đôi mắt Cốt Thiên Tầm hình như có hào quang hiện lên, lập tức dời ánh mắt đi, nhìn về phía Độc Long.

"Độc Long đạo hữu ngươi dầu gì cũng là một Huyền Đấu Sĩ đứng đầu khu, hà tất lại so đo với một người mới tới như thế." Cốt Thiên Tầm thản nhiên nói.

"Nếu có người mới tới lại không biết trời cao đất dày, mạo phạm đến uy nghiêm Cốt đạo hữu, Cốt đạo hữu sẽ tâm bình khí hòa như thế sao?" Sắc mặt Độc Long chuyển sang lạnh lẽo, chậm rãi hỏi ngược lại.

Cốt Thiên Tầm từ chối cho ý kiến thản nhiên cười cười, không nói gì nữa.

"Ba vị đạo hữu, trước xin lỗi không tiếp được rồi. Chờ ta vặn đầu tiểu tử này xuống, lại cùng ôn chuyện với ba vị." Độc Long hơi chắp tay với ba người, mở miệng nói không để Hàn Lập vào trong mắt chút nào.

Vừa nói xong, gã liền cất bước đi đến hướng Huyền đấu trường phía dưới.

Nét mặt Hàn Lập bình tĩnh như lúc ban đầu, tựa hồ không nghe Độc Long nói, hơi khẽ gật đầu với Cốt Thiên Tầm, coi như cảm tạ hảo ý nàng lúc trước muốn xuất đầu hóa giải ân oán giữa hắn và Độc Long, sau đó cất bước đi xuống phía dưới.

"Chờ một chút." Cốt Thiên Tầm chợt mở miệng gọi Hàn Lập lại.

Hàn Lập nghe tiếng dừng bước, nhìn lại.

Cốt Thiên Tầm nhìn nữ tử áo tím bên cạnh, trên mặt nữ tử áo tím có chút không cam lòng, bất quá vẫn đi đến trước người Hàn Lập.

Ánh mắt bất thiện của nàng liếc nhìn Hàn Lập, trong mũi hừ một tiếng, lật tay lấy ra một cái bình ngọc màu trắng đưa tới.

"Ân oán giữa ngươi và Độc Long, tuy rằng không quan hệ với ta, bất quá thực lực Độc Long mạnh hơn ngươi quá nhiều, trong bình có một viên Kháng Long Đan, có thể trong thời gian ngắn tăng lên lực lượng nhục thể của ngươi, có thể rút ngắn thực lực giữa ngươi cùng Độc Long. Đón đọc tại bạch ngọc sách. Đương nhiên, cũng có tác dụng phụ nhất định, sau đó phải hao phí một hai tháng khôi phục, nhưng sẽ không sao." Cốt Thiên Tầm mở miệng nói ra.

"Kháng Long Đan, Cốt đạo hữu ngược lại là rất hào phóng." Đồ Cương cười hắc hắc một tiếng, nói ra.

Tôn Băng Hà không nói gì, thần tình cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, xem phản ứng của hai người, Kháng Long Đan này dường như không phải chuyện đùa, đan này cùng Huyết Triều Đan mà Thạch Phá Không ban cho bọn họ có công hiệu tương tự, chỉ không biết cả hai chúng nó cái nào tốt hơn.

"Hừ! Rõ ràng thực lực yếu rối tinh rối mù, thật không biết tỷ tỷ nhìn trúng ngươi điểm nào, vậy mà cầm ra một viên Kháng Long Đan cho ngươi, còn không mau tiếp lấy!" Nữ tử áo tím tựa hồ cực kỳ bất mãn về việc Hàn Lập được cho một viên Kháng Long Đan, nhưng vẫn theo mệnh lệnh, tức giận nói.

Trong mắt Hàn Lập loé lên lãnh mang, quay người nói với Cốt Thiên Tầm: "Đa tạ hảo ý Cốt đạo hữu, bất quá ta cùng Độc Long đạo hữu nếu như quyết định dùng trận đấu giải quyết ân oán, vậy nên tiến hành một cách công bằng, nếu như ta tiếp nhận các hạ tặng, có lẽ sẽ mất công bằng, Lệ mỗ xấu hổ không dám nhận."

Nói xong, hắn liền cất bước đi thẳng về phía trước, không để ý chút nào đến nữ tử áo tím.

"Không biết điều, không dùng Kháng Long Đan, sợ là một chiêu của Độc Long cũng không tiếp được." Trên mặt nữ tử áo tím lộ ra vẻ tức giận, nhìn bóng lưng Hàn Lập quát khẽ một tiếng.

Bước chân Hàn Lập không dừng lại chút nào, tựa hồ không nghe thấy nữ tử áo tím nói, rất nhanh thân ảnh biến mất trong thông đạo.

Nữ tử áo tím thấy cảnh này, sắc mặt giận dữ càng nặng thêm, hung hăng dậm chân, quay người đi trở về.

"Ha ha, vị Lệ đạo hữu này ngược lại là người rất thú vị, không biết mạng có cứng như vậy hay không?" Đồ Cương thu hồi ánh mắt trên bóng lưng Hàn Lập, nhìn Cốt Thiên Tầm, cười ha ha nói.

Trong mắt Cốt Thiên Tầm chớp động hào quang, thần tình không thấy hỉ nộ, không biết suy nghĩ cái gì.

. . .

Hàn Lập đi theo thông đạo phía dưới, rất nhanh đi tới phía dưới sảnh tối.

Độc Long cùng Độc Giác đại hán đứng kề vai sát cánh nơi này, đang thương lượng cái gì, thấy Hàn Lập xuất hiện, Độc giác đại hán ngẩng đầu lên.

"Sự tình ngươi cùng Độc Long, ta đã nghe nói, có thể an bài hai người các ngươi lên đài giải quyết ân oán, bất quá phải đợi một lát, hiện tại ba đài thi đấu đều đang được sử dụng." Độc Giác đại hán nói với Hàn Lập.

Hàn Lập nghe vậy gật đầu nhẹ, phối hợp đi tới bên cạnh sảnh tối ngồi xuống, nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Độc Long.

Độc Long chứng kiến Hàn Lập trấn định như thế, nhíu mày, lập tức âm thầm cười lạnh một tiếng, ngồi xuống một chỗ khác.

Gần nửa canh giờ trôi qua, một đài thi đấu cuối cùng đã kết thúc.

Hàn Lập cùng Độc Long hầu như đồng thời đứng lên, theo Độc Giác đại hán an bài, cả hai bước lên đài thi đấu.

Lúc tuyên bố mở màn, Độc Giác đại hán cũng không có giấu giếm, tuyên bố trước mặt mọi người tình huống hai người Hàn Lập cùng Độc Long mượn nhờ tỷ thí, giải quyết ân oán cá nhân.

Độc Long cùng Hàn Lập đều coi như là nhân vật phong vân ở Huyền đấu trường, Độc Long là Huyền Đấu Sĩ trên danh nghĩa lão đại khu thứ chín, Hàn Lập mặc dù là mới nhưng rất xuất sắc, gần đây cơ hồ bách chiến bách thắng, danh tiếng thật sự rất lớn.

Cả hai bọn họ lên đài thi đấu để giải quyết ân oán cá nhân, càng làm cho người xem phụ cận thêm hưng phấn, trong miệng la lên tên Độc Long cùng Lệ Phi Vũ.

Trong lúc nhất thời khán đài sôi trào, thanh âm hoan hô ầm ĩ lên.

Bây giờ trên đài cũng đã công bố ra tỷ lệ đặt cược cho trận đấu này, là một ăn hai.

"Hắc hắc, không thể tưởng được, tiểu tử ngươi lại rất có nhân khí. Hảo hảo cảm thụ một chút bầu không khí này, rất nhanh sẽ không cảm giác được nữa." Độc Long nghe tiếng hoan hô chung quanh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thích thú.

Hàn Lập đứng lẳng lặng cách đó vài chục trượng, mí mắt rủ xuống, không nói gì, tựa như đang thần du vật ngoại.

Hắn như vậy cũng không phải là giả bộ, từ lúc bước lên đài thi đấu, trên thân Độc Long liền tản mát ra một cỗ sát ý khổng lồ, một luồng sóng không ngừng áp bách đến.

Cỗ sát ý này đậm đặc vô cùng, như sóng dữ ngập trời, hắn mơ hồ thấy sau lưng Độc Long là một mảnh huyết hồng đại địa, vô số đống xương trắng chất thành sơn phong.

Máu nhuộm núi sông, thiên địa đều màu đỏ.

Hàn Lập tự nghĩ cũng đã từng giết vô số địch nhân, nhưng sát khí hắn có được so với Độc Long bây giờ quả thực là tiểu vu kiến đại vu, đối phương không hổ là Huyền Đấu Sĩ mạnh nhất khu thứ chín, hiển nhiên cũng là do chém giết không biết qua bao nhiêu năm tháng mới ra được đấy.

Hắn ngưng tụ tâm thần, kiệt lực không để sát ý của đối phương làm ảnh hưởng.

Độc Long thấy Hàn Lập tựa hồ không bị bản thân ảnh hưởng, chỗ sâu trong ánh mắt cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Ngay cửa đại sảnh trao đổi, đám người Cốt Thiên Tầm, Đồ Cương, Tôn Băng Hà đều tụ tập ở nơi này, từ trên cao nhìn xuống đài thi đấu.

Những người phụ cận ba người so với vừa rồi ít hơn rất nhiều, đại đa số Huyền Đấu Sĩ bây giờ đều vọt tới đài đánh cược.

"Xem bộ dạng như vậy, tâm trí Lệ Phi Vũ này có chút kiên định, vậy mà cũng không sợ Tu La Sát cảnh của Độc Long.” Đuôi lông mày Đồ Cương nhảy lên, trong mắt hình như có hào quang hiện lên, nói ra.

Sắc mặt Cốt Thiên Tầm lạnh nhạt không nói gì, nữ tử áo tím bên cạnh nàng lại khinh thường hừ một tiếng.

Ánh mắt Tôn Băng Hà lạnh lùng nhìn đài thi đấu phía dưới, cũng không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK