“Có chuyện gì?” Hàn Lập nhíu mày hỏi.
“Lần này mấy người đại ca không cho tiểu nữ đi theo, tiểu nữ không yên lòng nên để Niệm Vũ đi cùng, bây giờ nó đã là yêu thú cấp bậc Đại Thừa, vốn nghĩ đã chu toàn nhưng với tình hình này chỉ sợ….Ca ca, bọn hắn gặp phải chuyện không lành rồi…” Sắc mặt Mộng Thiển Thiển tái nhợt, lắp bắp nói.
Hàn Lập chớp mắt nhìn về phía đại điểu, dùng thần niệm trao đổi một lúc rồi nói:
“Mấy người Vân Quy đang bị vây khốn ở một chỗ cấm địa trong hoàng cung Mạnh Trì Quốc. Niệm Vũ may mắn chạy trốn được về báo tin cho ngươi.”
“Lệ đại nhân, xin cho phép Thiển Thiển đi cứu ca ca.” Mộng Thiển Thiển nghe thế, hít một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói.
“Tại sao không thỉnh cầu ta giúp ngươi cứu người?” Hàn Lập hơi bất ngờ hỏi.
“Thiển Thiển mặc dù không hiểu chuyện nhưng cũng biết sở dĩ đại nhân muốn rời khỏi Bắc Hàn Tiên Vực là do những biến cố, phong ba sắp đến. Người đã đến tận đây dặn dò, sắp xếp cho chúng ta đã khiến tiểu nữ cảm kích vạn lần rồi, nên không thể làm mất thêm thời gian của người nữa.” Mộng Thiển Thiển nói gấp.
“Niệm Vũ có tu vi Đại Thừa Kỳ còn bị đánh trọng thương, qua đó cũng biết tu vi của đối phương cao hơn ngươi quá nhiều, ngươi làm cách nào cứu được bọn hắn? Chưa kể từ đây tới Mạnh Trì Quốc khá xa, ngươi nghĩ bọn hắn có thể trụ được cho đến khi ngươi tới sao?” Hàn Lập nghe thế, trong lòng tán thưởng , gật đầu nói.
“Điều này….” Mộng Thiển Thiển nghẹn lời, nói như muốn khóc.
“Đi thôi, không mất bao nhiêu thời gian đâu.” Hàn Lập từ tốn nói.
“Đại thúc, con chim đang bị thương này, giao cho ta chăm sóc nhé.” Không đợi Mộng Thiển Thiển trả lời, Kim Đồng chạy tới gần vỗ ngực cười cười nói, trên khoé miệng nó tương ớt đỏ chót còn lau chưa sạch.
Niệm Vũ nhìn Kim Đồng liền thấy lạnh cả người, lông vũ khắp người dựng ngược cả lên, vội vàng giãy giụa đứng dậy nhưng do thương thế quá nặng nên ngã lên ngã xuống mấy lần.
“Kim Đồng, ngươi làm được không?” Hàn Lập liếc Kim Đồng hỏi.
“Tất nhiên là được, những ngày nay ta không có lười biếng, nghiên cứu hết các điển tích trong vòng tay trữ vật rồi!” Kim Đồng thấy Hàn Lập tỏ vẻ nghi ngờ mình, chu môi phồng má thở phì phò hét lên.
“Không ngờ ngươi còn biết đọc sách, cứ tưởng ngươi chỉ biết ăn thôi chứ.” Hàn Lập nhíu mày, lắc đầu nói.
“Đại thúc, không được xem thường ta, nói cho người biết mọi thứ ghi trong điển tích ta chỉ cần đọc qua cái là hiểu, chắc là có thiên phú.” Kim Đồng nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến đổi, vội vàng trả lời.
“Vậy ngươi định giúp Niệm Vũ như thế nào?” Hàn Lập hỏi.
“Cái này quá đơn giản.” Kim Đồng vênh mặt nói, chẳng biết móc từ đâu ra một viên đan dược, nhẹ nhàng nhón vào miệng Niệm Vũ.
Niệm Vũ nuốt đan dược vào, ánh mắt nhìn Kim Đồng vẫn đầy cảnh giác, dò xét.
Kim Đồng bĩu môi khinh thường:”Yếu ớt, vô dụng, không bằng một góc Tiểu Bạch nhà ta. Tiểu Bạch, ngươi trốn đâu rồi, đồ lười biếng!”
Vừa nói nó vừa liếc mắt nhìn về mặt dây chuyền Bạch Ngọc Tỳ Hưu mà Hàn Lập đang đeo bên hông.
“Lại làm phiền ta…” Mặt dây chuyện hiện lên trận quang mang run rẩy, một thanh âm vô cùng miễn cưỡng vang lên.
“Không biết tốt xấu, ta gọi ngươi ra ăn đồ ăn, đã không chịu ra còn làm bộ làm tịch!” Kim Đồng nhếch mày nói.
“Đồ ăn của phàm nhân, tiểu gia ta không thèm.” Bạch Ngọc Tỳ Hưu ông ông trả lời.
“Đã thế ngươi đừng có hối hận!” Kim Đồng tức giận, vừa nói vừa cầm mặt dây chuyền lắc lắc.
Bộ dáng bát nháo của Kim Đồng vô tình làm không khí đang căng thẳng dịu xuống.
Hàn Lập vẫn không yên tâm, lấy ra mấy loại đan dược phân phó Mộng Thiển Thiển cho Niệm Vũ uống.
“Vị trí ta đã biết, ngươi ở lại đây dưỡng thương đi.” Hàn Lập dặn dò Niệm Vũ một câu, vung tay lấy ra Bích Ngọc Phi Xa lơ lửng trong không trung.
Sau đó tay áo hắn cuốn một cái mang theo Kim Đồng và Mộng Thiển Thiển bay lên phi xa, trong màn đêm lao vút đi như một đạo lưu quang, nhanh chóng biến mất khỏi khung trời.
…
Phía nam Cổ Vân Đại Lục, Mạnh Trì Quốc.
Kinh đô Hạo Vân Thành mấy ngày hôm nay có biến, cửa thành đóng chặt, dân chúng bị cấm túc không được tự ý ra khỏi nhà.
Đã là nửa đêm, đường phố vắng vẻ, đèn đuốc tối om, nếu không phải lâu lâu vẫn thấy một vài binh sỹ vũ trang đầy đủ đi tuần ở các nẻo đường thì chỉ sợ người ta sẽ nghĩ đây là một toà thành chết.
Nhưng không khí ở khu vực hoàng cung phía nam Hạo Vân Thành lại hoàn toàn trái ngược, đèn thắp sáng trưng, khắp nơi đều có cấm vệ quân cầm đuốc đi lại tuần tra, nhất là chỗ Dưỡng Tâm Điện phía sau Ngự Hoa Viên bị vây chặt, giọt nước không lọt.
Phải có đến mấy trăm người tham gia vây bắt, trên thân toả ra khí tức không tầm thường, tất cả đều là tu sỹ.
Người cầm đầu là một lão già râu bạc trắng mặc cẩm bào màu tím, dáng người cao gầy, rất có vẻ tiên phong đạo cốt, một thân tu vi Luyện Hư Trung Kỳ.
Lão chính là Từ gia lão tổ Từ Thọ, chưởng quản thế gia tu tiên ở Mạnh Trì Quốc.
Giờ phút này, lão nhíu chặt đôi lông mày màu trắng, sắc mặt rất khó coi.
Nửa tháng trước, hậu nhân hoàng tộc Tôn Thị, triều đại trước của Mạnh Trì Quốc cùng người Vân gia đột nhiên quay về bạo loạn, bọn chúng cùng với một ít cựu thần tiền triều nội ứng ngoại hợp đánh cho Từ gia không kịp trở tay.
Lão đang bế quan cũng phải vội vàng chạy ra, lúc đó tu sỹ Từ gia đã chết hơn phân nửa, tên hoàng đế bù nhìn phế vật Cao Thị suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc còn bị doạ kinh hoảng sợ quá lăn đùng ra chết., mọi chuyện rối bời.
Sau khi lão dung thủ đoạn sét đánh ổn định thế cục của gia tộc liền tự mình giao chiến với hậu nhân Tôn thị.
Nhưng thật không ngờ, gã liên thủ với một tên hậu bối Vân gia lại đánh ngang tay với lão. Cũng không biết chúng nó có cơ duyên gì mà đã tu luyện công pháp đỉnh giai, pháp bảo trên người còn nhiều không đếm xuể nên mặc dù cảnh giới của lão cao hơn hẳn nhưng không thể làm được gì
Khốn khổ hơn, hai gã kia còn mang theo một đầu điểu thú thực lực Đại Thừa Kỳ, mới ra tay đã suýt lấy mạng lão, nếu không phải vị đại nhân kia kịp đuổi tới thì giờ này lão còn không đứng được ở đây mà than nữa rồi.
“Lão tổ, bọn phản nghịch đã trốn trong giếng cạn hai ngày, chúng ta dùng pháp trận do ân chủ truyền cho rút hết linh khi bên trong ra, nhiều nhất hai canh giờ nữa liền có thể bài trừ cấm chế.” Một tên nam tử trung niên trên mặt có nốt ruồi đen thi lễ với lão giả, cung kính nói.
“Vân gia đã kinh doanh tại Mạnh Trì Quốc trong thời gian dài, chỗ cấm chế này bọn chúng hao phí không biết bao nhiêu tài nguyên mới tu kiến xong, lần này không được chủ quan, đề phòng chúng còn có hậu chước. Phải bằng mọi giá trảm thảo trừ căn, không để một con ruồi nào chạy thoát.” Từ Thọ nghiêm túc, chậm rãi phân phó.
“Ân chủ cứ mải đuổi theo con Yêu thú kia, nếu có người ở đây thì chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể phá bỏ cấm chế này rồi…” Nam tử trung niên nghe vậy, nói không suy nghĩ.
Từ Thọ nghe xong đang muốn răn dạy y không nên nhiều lời, thần sắc đột nhiên biến đổi, ngẩng đầu nhìn vào màn trời đêm.
Một đạo lưu quang màu vàng xé rách bầu trời hạ xuống bên cạnh giếng cạn.
“Khấu kiến ân chủ…” Từ Thọ nhìn thấy người tới, khom người thi lễ.
Đám người còn lại quỳ lạy trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Một tên thanh niên nam tử mặc trường bào màu vàng, khuôn mặt không có gì đáng chú ý liếc nhìn gã tu sỹ trung niên đang quỳ gối bên chân Từ Thọ, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, y vung tay, đầu gã trung niên rơi xuống.
Máu me văng đầy trời, bắn cả lên vạt áo Từ Thọ, người lão căng cứng, đứng yên không dám nhúc nhích.
Thanh niên nam tử mặt lạnh như băng thu nguyên anh của gã tu sỹ mặt có nốt ruồi vào tay, nhẹ nhàng chà xát thành bột mịn.
Vừa rồi y đuổi theo con quái điểu màu xanh kia, nhìn ra nó chỉ là yêu thú mới tiến cấp Đại Thừa Kỳ thế mà độn tốc còn nhanh hơn tu sỹ Đại Thừa Hậu Kỳ, mặc dù y đã dùng hết tốc lực đuổi theo nhưng không thể bắt kịp, cho nên đang rất khó chịu trong người.
Tên nô tài này không biết giữ mồm giữ miệng, coi như làm nơi cho y phát tiết một chút.
“Thế nào rồi?” Y lạnh nhạt hỏi.
“Bẩm ân chủ, hai canh giờ nữa là có thể phá được cấm chế.” Từ Thọ vội vàng đáp.
“Không có thời gian, nhanh thu thập cục diện rối rắm này, ta còn phải quay về tông môn. Từ nay về sau tài nguyên mà các ngươi phải mang đến Thạch Cơ Điện tăng lên gấp đôi.” Thanh niên nam nhíu mày nói.
Từ Thọ nghe vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Sở dĩ Từ gia bỏ mọi giá đoạt lấy Mạnh Trì Quốc vì trong nước có một mạch khoáng Hoa Dương Sa, bấy lâu đã phải cung phụng cho người này gần nửa sản lượng thu hoạch.
Bây giờ đối phương mở miệng cái là muốn tăng gấp đôi, gia tộc lão còn miếng cháo nào để húp nữa đây?
“Thế nào, có vấn đề gì không?” Thấy lão chần chừ không trả lời, thanh niên nam từ nhíu mày hỏi.
“Không có, không có…Cẩn tuân pháp chỉ của ân chủ.” Người Từ Thọ run lên vội vàng đáp.
Thanh niên nam từ nghe vậy không để ý đến lão nữa, vung tay lên lấy ra năm lá đạo bùa màu vàng.
Y ngâm tụng một tiếng chú ngữ, năm lá bùa thiêu đốt cháy rực tạo ra năm ngọn lửa màu sắc khác nhau rồi bắn nhanh về phía giếng cạn.
Quang mang màu vàng đất ở miệng giếng lập tức sáng lên, pháp trận bố trí bốn phía cũng nhanh chóng phát động, phối hợp với năm ngọn lửa đánh thẳng xuống giếng.
“Ầm” một tiếng vang lên.
Dưới giếng một tầng ánh sáng màu vàng ảm đảm nổi lên, chớp nháy rồi nhanh chóng vỡ nát.
Ngay lúc đó, bảy tám đạo hào quang từ trong giếng bay vụt ra như pháo hoa giữa nền trời đen, lao nhanh về bốn phương tám hướng.
Nhưng mà bọn hắn chưa kịp phân tán chạy trốn đã bị một chiếc ô ánh sáng năm màu từ trên không chụp xuống, quay tròn tứ phía tạo ra một cỗ hấp lực vô hình, chặn đứng các đạo hào quang, ép chúng phải quay trở về mặt đất. Hào quang tắt ngấm, hiện ra mấy tên tu sỹ đứng tán loạn quanh giếng cạn.
Tu sỹ Từ gia cầm pháp khí trong tay đã sớm chuẩn bị vội vàng lao lên khép kín vòng vây, nhìn mấy người này cười gằn.
Gần giếng cạn nhất là một gã mặc áo bào xanh, bên hông đeo một ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, nhìn thật thà chất phác, cạnh hắn là một gã đồng tuổi, dáng người khôi ngô như thiết tháp.
Hai người này chính là Mộng Vân Quy và Tôn Bất Chính.
Những người đang đứng tán loạn bốn phía là đám Mộng Hùng, tất cả đều bị trọng thương.