“Kim Lôi Tỏa Nguyên, trói!” Hàn Lập hợp hai tay bàn, quát lớn.
Kim văn trên đài cao màu vàng trở nên sáng rõ, một đạo lôi trụ màu vàng to bằng bắp chân phóng lên trời, đánh thẳng trên mái vòm, một mảnh điện quang tán loạn khắp nơi.
Hai hạt Mẫu Đậu nằm chính giữa lôi trụ, phát ra mấy trăm đạo điện quang hóa thành một tấm lưới điện bao phủ lấy tất cả Đậu Binh xung quanh.
Thanh âm “Đôm đốp” vang lên thật lớn!
Trong lưới điện, những sợi tia điện màu vàng lan tỏa như những nhánh cây, kết nối các hạt đậu lại với nhau, hai hạt Mẫu Đậu trong lôi trụ lại giống như thân cây làm cho toàn cảnh nhìn như một gốc Lôi Thụ màu vàng.
Trên mặt đất, từng sợi linh lực chảy ra từ linh thạch, tràn vào Lôi Thụ rồi theo nhánh cây chui vào trong các hạt đậu, khiến cho đường vân tia chớp khắc họa trên vỏ đột ngột sáng lên, tỏa ra kim quang rạng rỡ.
Nhìn Lôi Thụ cùng với Đậu Binh phảng phất như một cây cao sum suê trĩu quả khiến Hàn Lập không khỏi vui mừng.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay thay đổi pháp quyết, mở miệng quát:
“Minh Lôi Chân Văn, sinh!”
Dứt lời, pháp trận khắc trên mặt đất run lên, vị trí các tiết điểm ở trận văn hiện lên các đốm ô quang nối liền với nhau tạo thành đường vân hình một loại thú cổ quái.
Nó có hình dáng như trâu nhưng trên đầu lại mọc sừng rồng, từ tỷ lệ hình dáng có thể thấy nó khá to lớn, phần bụng tròn vo được minh khắc vô số phù văn cổ xưa, từ đó truyền ra những trận lôi điện ba động mãnh liệt.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là dưới thân con thú chỉ có một cái chân to lớn, tráng kiện màu đen, đằng sau còn có một cái đuôi dài như chiếc roi.
Ngoài đời, đây là một loài linh thú kỳ dị có tiếng tăm lừng lẫy ở Chân Tiên Giới, vốn sinh ra đã có khả năng sử dụng Cửu Thiên Lôi Điện, thường lấy đuôi dài đánh bụng, phát ra tiếng sấm rền, có tác dụng xua đuổi âm hồn tà ma, là khắc tinh vạn quỷ.
Thấy đạo văn đã hình thành, ánh mắt Hàn Lập càng trở nên chăm chú, nhẹ thở ra một hơi.
Hắn biết thời khắc quan trọng nhất trong việc luyện chế Đậu Binh đã tới.
Hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết mới, môi nhúc nhích ngâm tụng chú ngữ không ngừng.
Theo tiếng ngâm tụng, phù văn Lôi Quỳ trên mặt đất phát ra ô quang mạnh mẽ, bay thẳng lên xuyên qua các hạt đậu lên tận màn sáng lôi điện trên mái vòm.
Hàn Lập thấy thế, lam quang trong mắt càng thịnh, vô số đạo thần niệm biến thành tinh ti phóng ra từ mi tâm, đánh vào trong Lôi Thụ màu vàng, hai tay trước người biến đổi không ngừng vẽ lên hư không.
Mà theo động tác đang biến hóa liên tục của hắn, tất cả các hạt đậu đang treo trên Lôi Thụ cũng xao động, trên từng hạt xuất hiện những điểm ô quang, công việc khắc họa phù văn chính thức bắt đầu.
Bên ngoài pháp trận, hai tay Hàn Lập biến đổi chóng mặt, khiến người khác nhìn vào váng đầu hoa mắt, mà ở vị trí hạt đậu trong pháp trận thì ngược lại, những đường vân màu đen kia xuất hiện cực kỳ chậm chạp, như ốc sên bò, từ từ từng chút một vẽ thành hình phù văn.
Khắc họa phù văn rất hao tổn thần niệm, nên nếu là tu sỹ Chân Tiên Cảnh bình thường thì gần như sẽ tách từng nhóm Đậu Binh ra khắc họa để giảm gánh nặng cho bản thân.
Cách này cũng được nhưng lại có nhược điểm.
Bởi vì không được luyện chế cùng một thời điểm nên ngoài trừ một nhóm hạt đậu luyện chế cùng lần với Mẫu Đậu thì mối liên hệ giữa các nhóm khác và Mẫu Đậu sẽ yếu hơn rất nhiều.
Điều này khi sử dụng bình thường không bị quá nhiều ảnh hưởng, trong giao tranh cũng không phát sinh biến cố, nhưng lúc bố trí trận pháp như Hoàng Cân Đạo Binh năm đó thì sẽ thấy rõ sự khác biệt, phản ứng của đám Đậu Binh sẽ có chút trì trệ.
Hàn Lập có thần thức cường đại viễn siêu đồng giai nên tất nhiên lựa chọn xử lý tất cả Đậu Binh một lần.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, mới đó đã qua một tháng.
Hàn Lập đang chú tâm vào việc mình làm, chỉ biết khắc và khắc, không còn cảm nhận được thời gian xung quanh.
Chỉ thấy hai tay hắn từ hai bên khép lại, phù văn Lôi Quỳ đã hoàn toàn được khắc họa trên mỗi hạt đậu trong pháp trận, tất cả phát ra một mảnh ô quang bắt mắt.
Hàn Lập thấy vậy, lam quang trong mắt dần biến mất, vẻ mặt tỏ ra mệt mỏi nhưng miệng lại lộ ý cười.
Trận pháp trong mật thất quang mang ảm đạm, tất cả hồ quang điện màu vàng dần dần thu lại hội tụ vào hai hạt Mẫu Đậu, màn sáng lôi điện bao phủ bên ngoài cũng lập tức biến mất.
Sau khi Mẫu Đậu thu xong lôi điện thì Lôi Thụ cũng không còn, tất cả hạt đậu chậm rãi hạ xuống, một lần nữa quay về đài cao màu vàng.
Hàn Lập gỡ hồ lô bên hông xuống, đưa tay vỗ dưới đáy, từ miệng hồ lô phóng ra cột sáng màu vàng thu hết Đậu Binh vào trong.
Riêng hai hạt Mẫu Đậu hắn không cho vào hồ lô mà cất riêng bên ngoài.
Làm xong hết mọi việc hắn thở một hơi dài mệt mỏi, uống vào một viên đan dược màu xanh rồi nhắm mắt điều tức.
Sang ngày thứ hai.
Ở một sơn cốc đầy tuyết trắng trong lãnh địa Xích Hà Phong có một đạo thanh quang từ trên trời hạ xuống, thân ảnh Hàn Lập đột ngột xuất hiện.
Hắn nhìn lướt qua sơn cốc, tìm một khu vực tương đối rộng rãi, bằng phẳng bay tới.
Sau khi đáp xuống, hắn lấy hồ lô bên hông, lẩm bẩm ngâm tụng chú ngữ, một lúc sau ánh sáng chói mắt từ miệng hồ lô tỏa ra, những hạt đậu màu vàng sẫm nhao nhao bắn ra rơi xuống đất như mưa rào.
Đậu Binh vừa chạm đất, từng chuỗi âm thanh đùng đùng vang lên, ánh sáng lóa mắt chớp lên liên tục, từng Đạo Binh Giáp Sỹ cao khoảng một trượng thình lình hiện ra.
Bọn nó có hình dáng tương tự với Hoàng Cân Lực Sỹ năm đó, nhưng trên thân lại có thêm một bộ áo giáp, áo giáp lại được khắc những đạo phù văn lôi điện, mấy trăm danh lực sỹ đứng thẳng tạo thành một đội hình chỉnh tề, nhìn rất có uy thế.
Hàn Lập cong ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí màu xanh chém lên người một tên Đạo Binh.
“Keng” một tiếng thật lớn!
Lôi Giáp Đạo Binh văng ra ngoài nện xuông mặt đất tạo thành một hố to.
Sau một khắc, Lôi Giáp Đạo Binh đứng dậy bay về vị trí cũ.
Áo giáp trên lồng ngực của y bị xuyên thủng, ngực cũng bị chém thành vết, nhưng không sâu lắm, không ảnh hưởng gì đến khả năng hoạt động.
Hàn Lập thấy vậy, khẽ gật đầu. Đạo kiếm khí vời rồi hắn chỉ vận dụng một phần trăm sức lực nhưng một tu sỹ Đại Thừa Kỳ bình thường cũng chưa chắc đỡ được vậy mà chỉ làm thương nhẹ Lôi Giáp Đạo Binh, xem ra khả năng phòng ngự của bọn chúng còn cao hơn dự đoán của hắn.
Hàn Lập hơi trầm ngâm, tâm niệm khẽ động, những danh Lôi Giáp Đạo Binh lao nhanh về phía trong cốc, áo giáp trên thân hiện ra điện quang màu vàng, tốc độ nhanh chóng được gia tăng, lao đi như những tia chớp, nhanh hơn những Hoàng Cân Lực Sỹ trước kia không biết bao nhiêu lần.
Vừa tiến vào sâu trong thung lũng, Lôi Giáp Đạo Binh chia làm hai tổ, quần chiến.
Tiếng ầm âm vang cả núi rừng, vô số lôi điện tóe ra, như thiên binh vạn mã.
Toàn bộ sơn cốc chấn động mãnh liệt, tuyết trên các đỉnh núi xung quanh lở ra đổ sụp.
Đứng từ xa quan sát trận chiến Hàn Lập phát hiện phương thức chiến đấu của bọn chúng giống ý hệt với Hoàng Cân Lực Sỹ, không biết tiến thoái mà chỉ biết lao lên phía trước chém giết bạt mạng.
Nhưng năng lực hồi phục của Lôi Giáp Đạo Binh lại mạnh hơn, chỉ cần không bị đánh hoàn toàn tan nát thì dù có bị gãy tay xuyên ngực cũng đều có thể hồi phục nhanh chóng.
Điều này cũng khiến Hàn Lập vui mừng hơn nhiều.
Sau đó Hàn Lập lại điều khiển Đạo Binh bố trí mấy trận pháp, nhưng không được suôn sẻ cho lắm, tuy nhiên hắn biết nguyên nhân là do số lần diễn luyện đang quá ít nên cũng không để ý nhiều.
Với thực lực mà đám Đạo Binh này thể hiện, hắn đã hài lòng lắm rồi.
Thử nghiệm xong hắn liền thu hồi tất cả Đạo Binh rồi nhanh chóng quay về động phủ.
Vừa về tới Hàn Lập đã đi vào mật thất, lật tay lấy ra một viên cầu kim loại.
“Giải đạo hữu...” Hắn gọi khẽ.
Một lát sau, trên bề mặt kim cầu vỡ ra những vết nứt thật sâu, mấy chân nhỏ thò râ, tiếng kim loại va chạm chói tai, một con cua màu vàng xuất hiện.
“Hàn đạo hữu gọi ta ra, không biết có chuyện gì?” Giải Đạo Nhân ngửa mặt nhìn Hàn Lập hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là vài ngày trước ta lấy được một phương pháp có thể dùng pháp trận để dung hợp Đậu Binh và Khôi Lỗi nên muốn cùng đạo hữu cùng nghiên cứu một chút.” Hàn Lập đáp lời.
“Hàn đạo hữu muốn dùng Đậu Binh dung hợp với bộ Tiên Khôi Lỗi kia hay sao? Thứ cho ta nói thẳng, phương pháp này đối với Tiên Khôi Lỗi thiếu thốn hạch tâm không có tác dụng.” Giải Đạo Nhân nghe thế, lúc lắc cái đầu to trả lời.
“Giải huynh khoan hẵng vội kết luận, trước tiên hãy xem hạt Mẫu Đậu này đi đã.” Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Hắn đảo tay lấy ra một hạt Mãu Đậu màu vàng to bằng đậu tằm, phía trên được khắc họa thú văn Lôi Quỳ, còn được khảm nạm điện văn vàng kim.
Hàn Lập cầm hạt đậu lên, đặt bên cạnh Giải Đạo Nhân.
Giải Đạo Nhân “Ồ” lên một tiếng, rồi lập tức quan sát hạt Mẫu Đậu một lượt rồi ngước lên, đôi mắt nhỏ màu vàng chăm chú nhìn Hàn Lập mở miệng nói:
“Vậy...vậy mà hạt đậu này có song thuộc tính Lôi, Thổ....ý đạo hữu là muốn...”
“Không sai, lúc trước Giải huynh và Tiên Khôi Lỗi dung hợp thất bại nguyên nhân chính là do thuộc tính không phù hợp, nhưng hôm nay có hạt Mẫu Đậu này dung hòa, biết đâu lại có một chút cơ hội.” Hàn Lập gật đầu nói tiếp.
“Điều này cũng có thể là một phương pháp mới, một lối đi riêng...Có thể cho ta xem pháp trận để hỗ trợ quá trình dung hợp một chút được không?” Giải Đạo Nhân suy nghĩ một lát rồi nói.
Hàn Lập không nói gì, lấy ra miếng ngọc giản đem tới, Giải Đạo Nhân dùng một càng cua kẹp lấy đưa lên nghiên cứu.
Một lát sau hắn thả miếng ngọc giải, hướng về phía Hàn Lập trịnh trọng nói:
“Hàn đạo hữu, lôi trận lúc trước ta dùng chuyên về phương pháp chuyển hóa dần dần, như nước chảy đá mòn, từng tí một thay đổi Tiên Khôi Lỗi. Nhưng pháp trận này lại thuộc loại mạnh mẽ cải biến, chỉ cần một lần là xong. Nếu thất bại, hạt Mẫu Đậu giá trị liên thành này chắc chắn sẽ hỏng, ta và bộ Tiên Khôi Lỗi kia cũng sẽ bị thương tổn, đạo hữu cân nhắc chắn chắn muốn thử chứ?”