“Chỉ là huyễn thuật mà cũng dám lấy ra khoe khoang!”
Hàn Lập không bối rối chút nào, thân hình đang biến thành cự viên hừ lạnh một tiếng, cánh tay khẽ động, cự kiếm màu xanh sẫm mang theo khí thế vạn quận quét ngang đánh ra.
Một đạo quang mang màu xanh sẫm chói lọi như mặt trời đột nhiên nở rộ, tạo thành trận trận cuồng phong bạo liệt đáng sợ quét về mọi phía xung quanh.
Những nơi cuồng phong đi qua, huyễn cảnh lập tức bị đánh tan như bọt nước, chẳng mấy chốc sụp đổ trả lại khung cảnh thực là hư không trên rừng hoang vô tận.
Nhưng ngay lúc này cách cự viên khoảng mười trượng đột nhiên xuất hiện hai cỗ khôi lỗi màu vàng đất, toàn thân toả ra hào quang màu vàng đậm đặc, xen lẫn trong đó là những ba động pháp tắc mãnh liệt.
Hai cỗ khôi lỗi vung tay mạnh mẽ, hai đoàn hào quang màu vàng trên người bắn ra khỏi than thể biến thành hai sợi dây thừng dài mấy trăm trượng màu vàng đất nhanh chóng cuốn lấy thân cự viên.
Hai sợi dây thừng nối nhau như hai hai đoạn xiềng xích thô to trói chặt đôi tay cự Vvên lại.
Đồng thời, hư không sau lưng cự viên chợt loé lên, lão già che mặt cùng một nam tử áo trắng mang mặt nạ bất ngờ xuất hiện.
Lão già che mặt vừa mới hiện thân không chần chừ chút nào bấm niệm pháp quyết, chín chuôi phi kiếm màu bạch kim một lần nữa lao ra, nhập lại với nhau tạo thành một thanh cự kiếm dài hơn trăm trượng, quanh thân kiếm hoả diễm bao phủ.
Cự kiếm phát ra một tiếng thanh minh, vũ động điên cuồng trên không, trong nháy mắt biến thành một kiếm luân to lớn chém về phía Hàn Lập.
Một cỗ pháp tắc khổng lồ từ trong kiếm luân tản ra, hơn xa Kiếm Long lúc trước.
Tiếp đến, một đạo hào quang màu xanh đen từ trên người gã bắn ra, biến thành một thanh quái chuỳ.
“Ầm” một tiếng!
Trên đầu quái chuỳ nổi lên từng đoàn từng đoàn hoả diễm xanh đen, trong hoả diễm phát ra những trận khí tức âm hàn không gì sánh được lao thẳng vào người cự viên.
Gần như cùng một thời điểm, nam tử trung niên áo trắng vung tay lên, một thanh thước gỗ đen kịt bắn ra, đón gió quay tít một vòng rồi biến lớn trăm trượng , ép thẳng xuống đầu cự viên.
Mặt ngoài thước hắc vụ quấn quanh, phảng phất như một ngọn núi khổng lồ nặng nề rơi xuống, chưa đến nơi hư không phụ cận đã vặn vẹo biến hình, phát ra tiếng nứt vỡ trầm đục.
Nam tử chưa dừng lại, há miệng phun ra mười mấy hạt châu màu tím.
Mỗi hạt châu đều chứa trong mình lực lượng lôi điện cuồng bạo hãi nhân, đồng thời đánh về phía cự viên.
Hàn Lập đối diện với thế công hung tàn này thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, kim quang toàn thân đại phóng, bên ngoài da thịt từng miếng, từng miếng lân phiến màu tử kim hiện ra, dưới xương sườn cùng trên bờ vai loé lên quang mang tử kim, mọc ra bốn cánh tay thô to cùng hai cái đầu dữ tợn, trong chớp mắt hoá thành Tử Kim Ma Thần ba đầu sáu tay.
Hai cánh tay Tử Kim Ma Thần nhanh như thiểm điện nắm lấy hai đầu dây thừng màu vàng đất, ra sức kéo mạnh.
Một lực lượng khổng lồ không nói lên lời từ trên người Ma Thần bộc phát ra, bốn phía hư không chấn động “ầm ầm” tạo nên những gợn sóng.
“Phanh” Một tiếng thật lớn!
Hai sợi dây thừng màu vàng đất bị cự viên kéo nát, vỡ tan, biến thành sương mù màu vàng đất tung bay đầy trời.
Linh văn bên ngoài Ma Thần sáng rực, tiên linh lực từ trong cơ thể tuôn ra như sóng dữ, tràn vào thân cự kiếm màu xanh sẫm. Phù văn màu bạc trên thân kiếm lưu chuyển như vật sống, hào quang toả ra gấp mấy lần, quét ngang một chém.
Một đường kiếm quang thô to như núi tuôn ra, chấn động pháp tắc cuồn cuộn như sóng thần cuốn sạch về bốn phương tám hướng, những nơi kiếm quang đi qua hư không vặn vẹo biến hình.
“Ầm, ầm, ầm” Những tiếng nổ mạnh vang lên đinh tai nhức óc.
Không kể là lão già che mặt hay hai cỗ khôi lỗi, kiếm luân bạch kim, cự chuỳ xanh đen, còn có nam tử trung niên mặc áo trắng cùng thước lớn… tất cả đều như va phải đá ngầm, bị đánh bay ra ngoài như lá rụng.
Những viên lôi châu màu tím bị kiếm quang xanh sẫm quét trúng vỡ tan từng mảnh, mỗi viên bạo liệt thành một quang đoàn màu tím, trong đó toả ra những cỗ pháp tắc lôi điện cường đại.
Nhưng những quang đoàn màu tím này ngay lập tức bị kiếm quang bao phủ, càn quét sạch sẽ, tắt ngóm như đèn trước gió.
Thân thể lão già che mặt và nam tử áo trắng bị chấn động mạnh mẽ, văng ra ngoài mấy trăm trượng mới miễn cưỡng đứng vững trở lại.
Khoé miệng hai người rỉ máu tươi, trong mắt không giấu được sự kinh hãi.
Nam tử trung niên uất hận liếc lão già che mặt một cái rồi đột nhiên xoay người bắn về phía xa, đến chuôi thước lớn màu đen còn không dám thu về.
Lão già che mặt nhìn hành động của đồng bọn cũng lập tức quay người trốn chạy.
“Hai vị đã tới đây rồi, không cần phải đi đâu nữa.” Tử Kim Ma Thần cười lạnh một tiếng, kim quang trên thân đại phóng, Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra sau lưng.
Vô số gợn sóng màu vàng từ Bảo Luân toả ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi hơn nghìn trượng, ôm trọn lão già che mặt và nam tử trung niên áo trắng vào trong.
“Ngươi là Lệ…” Nam tử áo trắng mặt mũi tái mét, trong mắt hiện lên vẻ hối hận và sợ hãi tột cùng.
Nhưng gã nói chưa dứt câu đã bị gợn sóng màu vàng bao phủ, thanh âm đứt quãng, đông kết như tượng đá.
Lão gỉa che mặt cũng không khá hơn, đứng yên như bị điểm huyệt.
Tử Kim Ma Thần nhìn cự kiếm xanh sẫm trong tay, hài lòng gật đầu.
Kiếm này ẩn chứa lực lượng Huỷ Diệt Pháp Tắc khổng lồ, thân kiếm vô cùng nặng nề, nhưng lại rất phù hợp với hắn khi ở trạng thái Niết Bàn Thánh Thể.
Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, thân hình khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, liền biến về hình dáng cũ.
Trọng kiếm xanh sẫm cũng nhỏ lại theo, biến hoá theo ý.
Hàn Lập thu kiếm vào rồi quay sang nhìn về phía hai người bất động.
Hắn bước về phía nam tử trung niên, thò tay lấy mặt nạ, lộ ra khuôn mặt Bạch diện thư sinh, người của Thương Lưu Cung.
Hàn Lập khẽ nhếch mày, rồi quay về phía lão già kéo khăn che mặt xuống, là một gã có râu quai nón, chính là Hắc tu lão giả Thiết cung chủ.
Hắn nhíu mày phất tay nắm lấy đầu Hắc tu lão giả, từ năm ngón tay toả ra năm điểm sáng đen âm u, chui vào đầu gã.
Vốn nguyên anh của tu sỹ Kim Tiên cực kỳ mạnh mẽ kiên cố, thần hồn lại càng vững chãi gần như không thể dùng biện pháp sưu hồn. Nhưng nếu ở trong phạm vi của Chân Ngôn Bảo Luân, tất cả đều trở nên chậm hơn cả nghìn lần, muốn làm gì cũng đều dễ dàng.
Một lát sau, Hàn Lập thả gã ra, trên mặt tỏ vẻ đã thông suốt mọi việc.
Ánh mắt Thiết cung chủ đờ đẫn nhưng thần thái chưa biến mất.
Hàn Lập thấy vậy, hai tay cử động định phá nát thần hồn của hai người, nhưng ngay sau đó hắn dừng lại, có chút do dự.
“Coi như các ngươi gặp may.” Hắn hừ một tiếng đồng thời vung tay lên.
Hai hoả cầu màu đỏ bắn ra rơi vào trên người hai gã Kim Tiên. Chẳng mấy chốc thân thể chúng bị đốt thành tro tàn, chỉ còn lại hai pháp khí trữ vật cùng hai cái nguyên anh lơ lửng trên không trung.
Hàn Lập phất tay thu nguyên anh của hai người vào, đồng thời dán lên gáy mỗi nguyên anh một miếng phù lục màu tím.
Phù lục màu tím hiện lên những đạo phù văn mạnh mẽ, giam cầm nguyên anh không chút sơ hở.
Lúc này hắn mới nhẹ gật đầu, lật tay thu hồi nguyên anh hai người.
Làm xong mọi việc hắn mới thu dọn hai cái pháp khí trữ vật cùng vài kiện tiên khí và hai cỗ Kim Tiên Khôi Lỗi, lúc này mới bấm niệm pháp quyết thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân.
Gợn sóng màu vàng xung quanh loé lên một cái, nhanh chóng biến mất.
Hàn Lập liếc mắt nhìn về hướng Quan Lan Thành rồi quay người định tiếp tục bay về phía trước.
Vào thời khắc này, có một tràng vỗ tay vang lên trong không trung.
“Ha ha, không hổ danh một trong Tam Đại Chí Tôn pháp tắc, quả thật rất lợi hại!” Một giọng nói cũng vang lên theo.
“Là ai?” Hàn Lập nhướng mày, nhìn về một nơi.
Hư không chỗ đó loé lên, hai bóng người hiện ra, thật bất ngờ chính là Hô Ngôn đạo nhân cùng với Vân Nghê.
“Hô Ngôn đạo hữu, Vân Nghê đạo hữu, quả nhiên các ngươi cũng bình an vô sự.” Hàn Lập nhìn thấy hai người, không giấu được vẻ vui mừng, tiến tới đón chào.
“Nhìn thấy Lệ tiểu tử nhà người tiêu diêu tự tại, chúng ta cũng yên lòng.” Hô Ngôn cười mấy tiếng đáp lời.
“Hai vị tới đây lúc nào?” Hàn Lập cười nói.
“Cũng mới tới, vừa khéo lại được thấy tiểu tử ngươi đại phát thần uy. Nói đến năm vị Kim Tiên Cung Chủ của Thương Lưu Cung đều có tiếng tăm lẫy lừng Bắc Hàn Tiên Vực, không thể ngờ được bại trong tay ngươi chỉ trong mấy chiêu.” Hô Ngôn đạo nhân tặc lưỡi tán thán.
“Hô Ngôn đạo hữu quá khen, chẳng qua bọn chúng không biết được thân phận của ta nên chủ quan, bị tập kích bất ngờ trở tay không kịp. Nếu trực diện đối địch, ta nghĩ không thể đánh bại chúng đơn giản như vậy.” Hàn Lập lắc đầu, khiêm tốn trả lời.
“Lệ tiểu tử, lúc trước để ngươi ở lại một mình đối phó với Công Thâu Cửu và Mặc Vũ, thật sự xin lỗi!” Hô Ngôn đạo nhân nhìn Hàn Lập, áy náy nói.
Vân Nghê mặc dù không mở lời nhưng hướng về phía Hàn Lập thi lễ một cái, trong mắt không giấu được vẻ áy náy.
“Lúc ấy do tình thế bắt buộc thôi, bây giờ chúng ta đều bình an vô sự không cần nói lại chuyện cũ. Hô Ngôn đạo hữu luôn sảng khoái, sao hôm này lại lại câu nệ như vậy.” Hàn Lập chặn lời Hô Ngôn, cười nói.
“Được! Lệ tiểu tử nhà người, so với trước kia tiêu sái hơn rất nhiều.” Hô Ngôn khẽ giật mình, cười thoải mái trả lời.
Trong mắt Vân Nghê cũng lộ ra chút vui vẻ.
Ba người nhìn nhau cười, khúc mắc trong lòng đã được gỡ bỏ hết.
“Bên trong Minh Hàn Tiên Phủ đúng là cửu tử nhất sinh vậy mà ba người chúng ta đều bình an đi qua, đúng là việc đáng ăn mừng, phải uống ba chén lớn! Vân Nghê không thích uống rượu, mấy ngày hôm nay ta luôn phải uống một mình, thật sự chán ngắt.” Hô Ngôn đạo nhân vung tay lên, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một bộ bàn ghế.
“À, thì ra ngươi thấy ở cùng với ta thật chán ngắt?” Gương mặt xinh đẹp của Vân Nghê trầm xuống, lườm Hô Ngôn đạo nhân một cái, mắt phượng sắc như muốn giết người.
“Cái này….Tất nhiên không phải, ý của ta là uống rượu một mình không có vui, còn được ở cùng nàng đương nhiên rất vui vẻ thoải mái mà! Ha ha…””
Hô Ngôn đạo nhân toát mồ hôi lạnh, rụt cổ cười khan mấy tiếng.
Vân Nghê hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn lão nữa.
“Được! Ba người chúng ta sau kiếp nạn lại gặp nhau, nên uống một bữa sảng khoái! Một bình tiên nhưỡng cho ngày gặp lại, sự tình Bắc Hàn Tiên Vực, mặc kệ nó ra sao cho tan vào chén rượu đi!” Hàn Lập nhìn hai người, cười một tiếng, thống khoái ngồi xuống trước.
“Hay cho câu “mặc kệ ra sao, tan trong chén rượu”. Thống khoái! Sau này Bắc Hàn Tiên Vực đại loạn cũng được, Thương Lưu Cung một phương thống trị cũng được, hôm nay chúng ta uống, không say không về!” Hô Ngôn đạo nhân liên tục gật đầu, ngồi xuống.
“Hôm nay là ta nể mặt mũi Lệ đạo hữu, nếu không….” Vân Nghê trừng mắt liếc Hô Ngôn, cũng ngồi xuống theo.
“Lão đệ tốt, đa tạ ngươi giải vây giúp ta.” Thanh âm Hô Ngôn đạo nhân vang lên trong tai Hàn Lập.
Hàn Lập lặng thinh không nói gì, hai mắt nháy nháy.