Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời đã đến giữa bầu trời.
Bị ngăn cách bởi màn sáng kết giới màu đỏ sậm, ánh nắng cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều, nhưng mọi người nhìn đỉnh núi ở xa xa, giờ phút này lại có cảm giác tuyệt vọng.
Phía trước bọn họ chỉ còn khoảng trăm bậc thềm đá đỏ sậm, chỉ cần leo lên là có thể đến đỉnh núi, thế nhưng chính trăm bậc thềm đá này dường như biến thành một cái rãnh trời khó vượt qua, cơ hồ ngăn cản tất cả mọi người.
"A. . ."
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết trên đường núi truyền đến.
Một tên nam tử Thiên Hồ tộc sau khi nghỉ ngơi hồi lâu rốt cuộc lấy dũng khí xông lên bậc thềm đá thứ nhất.
Nhưng khi bàn chân gã hạ xuống thềm đá, trong nháy mắt, một cự lực tràn trề lập tức ập tới từ bốn phương tám hướng, trực tiếp ép cả người gã bổ nhào về phía trước, thân người phát ra từng âm thanh "Răng rắc", không biết là xương cốt chỗ nào bị cứng rắn đè gãy.
Liễu Thanh thấy cảnh này, lông mày cau lại, bước một bước vào đường núi màu đỏ, một tay nhấc tên tộc nhân kia lên, ra sức kéo một cái, lôi gã lại.
"Đoạn đường núi tiếp theo này không phải ai cũng có thể đi, người nào trong các ngươi lực lượng huyết mạch yếu đuối, nơi đây coi như điểm cuối cùng." Liễu Thanh mang theo tên tộc nhân đã ngất lịm nói với những người còn lại.
Đám người kia nghe vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Trong lòng bọn chúng đều rõ ràng, chỉ cần có thể thuận lợi leo tới đỉnh nhất định sẽ đạt được một thiên đại cơ duyên, đỉnh núi rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại như xa không thể chạm tới.
Hàn Lập mang theo Tiểu Bạch từng bước đuổi theo, cuối cùng dừng lại trước trăm bậc thềm đá này.
Đến nơi đây, hắn cảm thấy như có một tảng đá lớn ép hắn từ trước ngực tới sau lưng cơ hồ không thở nổi, Chân Linh huyết mạch trong cơ thể âm thầm huy động, giúp hắn giảm bớt lực lượng thiên địa áp chế này.
Cho nên, khi hắn nhìn thấy toàn thân Tiểu Bạch lông tóc ướt đẫm, trông như một con chó chết nằm sóng soài cạnh chân hắn, trong lòng không những không có bất kỳ ý giễu cợt gì mà còn cảm thấy Tiểu Bạch trước mắt rất khác.
Cũng không lâu sau, đám người Bàn Sơn Viên tộc cũng đuổi kịp, chỉ là đội ngũ bọn chúng ngoại trừ vị tộc trưởng cao tuổi kia và tiểu bạch viên, chỉ còn lại có bốn năm người.
Đến gần đó, bọn chúng cũng đều dừng lại, Viên Sơn Bạch nhìn liếc qua Tiểu Bạch nằm rạp trên mặt đất, trên mặt tỏ ra vui vẻ, giơ ngón tay cái lên, biểu thị sự khâm phục.
Tiểu Bạch liền ngọ ngoạy đứng dậy, một lần nữa phấn chấn tinh thần.
Liễu Thanh quay đầu nhìn qua tất cả mọi người vừa đi tới nơi này, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý đảo qua người Hàn Lập, vẻ nghi hoặc trong mắt không giảm đi, trái lại còn tăng lên.
Đối với điều này, Hàn Lập sớm đã quen.
Hắn thậm chí còn phát hiện lão giả có lông mày dài như thể che khuất cả mắt của Bàn Sơn Viên tộc kia, cũng đang lén nhìn đánh giá làm hắn thầm cười khổ không thôi.
Tuy nhiên cùng lúc đó, Hàn Lập cũng đang suy nghĩ vì sao mình có thể chống đỡ đến tận đây, hẳn là có quan hệ với huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên trong cơ thể mình?
Dù sao đây cũng là một trong tám vị Chân Linh Vương Viễn Cổ!
Đúng lúc này, Thiên Hồ tộc lần nữa khởi hành, thế nhưng trong hơn mười người leo đến nơi đây, cũng chỉ còn lại bảy người bao gồm cả Liễu Thanh và Liễu Nhạc Nhi, cùng nhau đi lên đỉnh núi, những người còn lại thì trực tiếp khoanh chân ngồi xuống bậc thang.
Trong bảy người cuối cùng bước lên trăm bậc thang cuối cùng này, ngoại trừ Liễu Thanh, phía sau lưng mỗi người đều rực sáng hào quang trắng như tuyết, từng cái đuôi cáo màu trắng to khỏe dồn dập kéo dài ra, trên đó cũng sáng lên từng vòng hào quang trắng tuyết.
Hàn Lập chăm chú nhìn vào phát hiện số đuôi sau lưng những người này không đồng nhất, phần lớn đều có bảy tám cái, duy chỉ Liễu Nhạc Nhi là ít nhất, chỉ có sáu cái mà thôi, nhưng trên đó lại có vòng hào quang trắng tuyết sáng ngời nhất.
Hơn nữa, theo cảm quan của Hàn Lập mà thấy, loại khí tức Man Hoang trên người Liễu Nhạc Nhi cũng là thuần hậu nhất, cho dù tộc trưởng Liễu Thanh cũng có chỗ không bằng.
Mắt thấy Liễu Nhạc Nhi không lo ngại trọng áp, Hàn Lập cũng yên tâm hơn.
"Đi thôi, chúng ta cũng lên đi." Hàn Lập nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vật lộn trên thềm đá, đứng lên lè lưỡi, gật nhẹ đầu.
Bọn hắn thoáng liếc nhìn lại, chỉ còn hai người tiểu bạch viên đang nghỉ ngơi, rồi bước lên một bước, leo lên trăm bậc thềm đá cuối cùng.
Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng ngay khi chân Hàn Lập hạ xuống thềm đá liền cảm thấy một lực lượng to lớn vô cùng từ bốn phương tám hướng tranh nhau ập tới, khiến hắn không giữ được mà lảo đảo.
Hai tay hắn đột nhiên chống lên thềm đá, cả người nằm sấp trên bậc thang, nửa ngày không dậy nổi.
Mà hoàn cảnh Tỳ Hưu Tiểu Bạch bên cạnh hắn cũng không khác là bao, tứ chi quỳ xuống đất không ngừng run rẩy, đang nỗ lực giãy dụa, muốn đứng thẳng lên, trong miệng phát ra những âm thanh nghẹn ngào không rõ ràng.
Hàn Lập quay đầu nhìn nó một cái, cố làm vẻ tươi cười, miệng khẽ hô lên một tiếng.
Thiên Sát Trấn Ngục Công toàn lực thi triển, Chân Linh huyết mạch đồng thời được huy động, cả người bộc phát ra ô quang, trong nháy mắt hắn hóa thành hình dạng Thần Ma ba đầu sáu tay.
Hắn lấy sáu tay chống thềm đá, lướt ngang qua, dừng lại gần người Tiểu Bạch, bảo hộ nó dưới thân người, leo lên trên giống như một con nhện.
Tiểu Bạch ở dưới thân Hàn Lập, mặc dù vẫn chịu đựng trọng áp không gian từ bốn phía, nhưng cuối cùng cũng có một cơ hội tạm nghỉ, cố sức đứng lên, bắt đầu leo từng bước một về phía trước.
Leo thêm mười mấy bậc tiếp, Tiểu Bạch cảm giác đã thích ứng một chút, dùng tâm thần liên hệ Hàn Lập, muốn tự mình leo lên.
Hàn Lập sau khi hơi do dự, quyết định tôn trọng ý kiến Tiểu Bạch, lập tức tránh ngang qua một bên.
Không có hắn che chở, toàn bộ trọng áp từ phía trên một lần nữa đè lên thân Tiểu Bạch, ép xuống khiến tứ chi nó run lên, như thể chỉ kém chút là chống đỡ không nổi.
Tuy nhiên, sau một lát vật lộn, cuối cùng Tiểu Bạch vẫn chống đỡ được, không hề ngã xuống, bắt đầu leo từng bước một lên.
Chỉ là càng lên cao, không gian trọng áp cũng bắt đầu tăng lên gấp bội, Hàn Lập cảm thấy như sắp không chống đỡ nổi, chứ chưa nói đến Tiểu Bạch.
Trước mắt chỉ còn lại mười bậc thang cuối cùng, miệng mũi Tiểu Bạch bắt đầu chảy ra vết máu đỏ thẫm, "Tí tách, tí tách" nhỏ xuống, khiến thềm đá vốn màu đỏ được nhuộm thêm càng tươi mới hơn.
Hàn Lập nhìn thấy vậy, lông mày thắt lại, trong lòng lo lắng không thôi.
Đúng lúc này, dị biến nảy sinh!
Một tên Thiên Hồ tộc nhân trên đỉnh đầu, chỉ thiếu chút nữa là leo tới đỉnh núi, bỗng nhiên không chống nổi trọng áp, trực tiếp bất tỉnh, thân thể khẽ ngả về phía sau, thuận theo thềm đá ngã xuống dưới, sắp va chạm về phía Tiểu Bạch.
Hình thể gã cũng không cường tráng, nhưng dưới trọng áp khủng bố này, lực lăn từ trên xuống không khác gì một ngọn núi.
Lúc này, sức lực Tiểu Bạch đã tiêu hao gần như cực hạn, hai tai nó tiếng ù ù không dứt, hai mắt mơ hồ không thấy rõ, căn bản tránh né không được, đừng nói một ngọn núi ép xuống, chỉ một cọng rơm đập vào nó cũng có thể hoàn toàn ngã đổ.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó chỉ thấy một bóng đen mông lung lướt ngang trước người, hình như đụng vào thứ gì đó, lập tức ngã lộn bên cạnh nó lăn xuống dưới.
Cùng lúc đó, bên tai của nó vang lên thanh âm Hàn Lập: "Gần tới nơi rồi, tiếp tục kiên trì."
Tiểu Bạch giật mình một cái, tỉnh táo hơn chút, ánh mắt nhìn qua phía trước, không thấy bóng dáng Hàn Lập ở đâu?
Nó quay đầu nhìn phía dưới liền thấy Hàn Lập đang cùng với tên Thiên Hồ tộc nhân hôn mê kia lăn xuống dưới.
Trong lòng Tiểu Bạch dâng lên một dòng nước ấm, cắn chặt hàm răng, từ yết hầu bộc phát một tiếng gào rú mười phần dã tính.
Cùng lúc đó, trong hai mắt nó, viền con ngươi tối tăm sáng lên một vòng hào quang màu vàng, xương cốt toàn thân phát ra từng tiếng nổ, trong nháy mắt, toàn bộ thân thể tựa như thu được một lực lượng trước nay chưa từng có.
Tứ chi nó cùng sử dụng, bắt đầu nhanh chóng leo lên phía trên, thẳng một mạch lên đỉnh núi.
"Đi lên, ta đi lên. . ." Sau khi Tiểu Bạch bò lên, còn không kịp mừng rỡ, đột nhiên cảm thấy toàn thân mất lực, hai mắt tối đen, trực tiếp ngất đi.
Liễu Nhạc Nhi đã leo lên đỉnh núi trước thấy thế, bất chấp đang điều tức, vội vàng chạy tới.
"Hắn không việc gì, chỉ là tạm thời bị phong ấn lực lượng huyết mạch mới kích phát, nghỉ ngơi một lúc có thể khôi phục lại." Một nam tử tuấn lãng, thân mang áo bào trắng đi tới nói.
"Tham kiến Vương Thượng." Liễu Nhạc Nhi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Chân Linh Vương Bạch Trạch, hơi kinh ngạc nói.
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ chăm sóc nó." Bạch Trạch nói với nàng.
Liễu Nhạc Nhi hơi do dự, sau đó vẫn gật đầu, lui lại.
Bạch Trạch ôm lấy Tiểu Bạch đứng lên, cổ tay vặn chuyển, lấy ra một viên đan dược màu đỏ sậm cho nó ăn vào, sau đó ánh mắt nhìn xuống dưới núi, trong mắt hiện lên thần sắc vui mừng, cười nói:
"Một kẻ Nhân tộc, có thể vì ngươi làm như vậy, quả thực rất không dễ dàng. . ."
Trên đường cổ lên núi, Hàn Lập đã thoát khỏi tên Thiên Hồ tộc nhân kia, duỗi sáu tay bắt lấy thềm đá xung quanh, nhưng cũng khó mà ổn định thân hình, không ngừng lăn xuống phía dưới.
Dưới không gian trọng áp, mỗi lần Hàn Lập quay cuồng đều có lực ngàn cân, thanh thế cực lớn, nếu quả thật một đường ngã xuống không dừng, gân cốt tổn thương có lẽ không tính gì, nhưng tạng phủ chấn động thì không thể khinh thường.
Ngay khi hắn rơi mạnh xuống, trong nháy mắt bị văng lên cao, một bàn tay khổng lồ bỗng thò ra, cứng rắn kéo hắn lại với một lực đạo khủng bố. một sản phẩm của bạchh ngọc sách
Sau khi hạ xuống đất, miệng Hàn Lập thổ ra máu tươi, rất vất vả mới ổn định thân hình, hắn phát hiện chính lão giả lông mi dài Bàn Sơn Viên tộc đã giữ hắn lại.
"Đa tạ tiền bối." Hàn Lập thấy thế, vội ôm quyền nói ra.
Người kia chỉ nhún hàng mi dài màu trắng, cười với hắn một cái, lập tức cùng tiểu bạch viên bên cạnh tiếp tục chậm rãi leo núi.
Hàn Lập nhìn bóng lưng bọn họ một chút rồi khoanh chân ngồi xuống, lấy một viên đan dược ăn vào, nhắm mắt điều tức, sau một lát, hắn tự thấy hồi phục mấy phần khí lực, lần nữa đứng dậy, nhìn về đỉnh núi vừa đi qua.
Vừa rồi bị thương, giờ tiếp tục leo núi, độ khó so với lúc trước đó còn hơn mấy phần.
Hàn Lập yên lặng vận chuyển Luyện Thần Thuật, thần niệm tụ lại, Thiên Sát Trấn Ngục Công và Chân Linh huyết mạch trong cơ thể toàn lực kích phát, bắt đầu tiếp tục leo lên.