Sáng sớm hai ngày sau.
Hàn Lập với bộ dạng phong trần mỏi mệt về tới Xích Hà Phong, hắn vội đi thẳng vào trong động phủ mà không để ai biết.
Sau khi mở ra toàn bộ cấm chế, hắn đi thẳng vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn rồi lật tay lấy ra một cái ly trà màu trắng làm bằng sứ.
Chiếc ly này không phải là pháp bảo hay linh khí gì mà chỉ là một vật bình thường được sử dụng hàng ngày, nhà nào khá giả giàu sang của thế tục hầu như đều có. Vừa nãy đi qua phòng, hắn tiện tay lấy ở trên bàn.
Hàn Lập một tay nhấc ly trà, một tay gõ nhẹ lên ly.
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, một mảnh sứ vỡ rơi ra khỏi ly.
Hắn gật gật đầu, để chén trà bị vỡ xuống mặt đất, hai tay bấm niệm pháp quyết, ngay lập tức sau lưng hiện lên luồng kim quang chói mắt, Chân Ngôn Bảo Luân từ từ hiện ra.
Kim Luân sáng bóng từ từ xoay tròn, chính giữa còn có một con mắt dọc màu vàng.
Hàn Lập hô nhẹ một tiếng, Chân Ngôn Bảo Luân cấp tốc xoay tròn, phát ra từng đợt âm thanh “Ông, ông” cộng hưởng.
Từng đạo văn khảm trên Bảo Luân nối tiếp nhau sáng lên, chẳng mấy chốc toàn bộ hai mươi tư đạo văn đều được kích hoạt. Bảo Luân toàn lực vận chuyển, xung quanh toả ra từng gợn sóng màu vàng kim rồi nhanh chóng lan tràn chiếm trọn không gian của mật thất.
Con mắt dọc chính giữa bảo luân cũng hé mở, lộ ra nhãn cầu màu vàng kim.
Vòng phù văn kì dị ở giữa nhãn cầu cũng nhanh chóng xoay tròn, “xoẹt” một tiếng, một tia ánh sáng màu vàng phóng ra.
Theo ánh mắt của Hàn Lập, tia sáng từ Chân Thực Chi Nhãn cũng di chuyển về phía chiếc ly sứ vỡ.
Ánh sáng vàng bao trùm ly trà màu trắng trên mặt đất, phản xạ ra hào quang, làm cho ly trà như có thể nhìn xuyên thấu qua.
Nhưng chỗ ly vỡ không thay đổi chút nào, vẫn như trước.
“Xem ra không thể bổ khuyết cho vật bình thường được rồi…” Hàn Lập ngẫm nghĩ một lát, rồi trầm ngâm nói.
Hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên về việc này, dù sao hắn cũng không tin Chân Thực Chi Nhãn có tác dụng với tất cả mọi vật, kể cả đồ vật bình thường.
Trong đó hẳn phải có chỗ đặc biệt gì mới đúng.
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn lại lấy ra một toà bảo tháp hình bát giác màu đen nhánh.
Bảo vật hình tháp này vốn là một kiện linh bảo phẩm cấp khá cao, có công dụng vây khốn, nhưng không biết vì lí do gì lại bị hư hại nghiêm trọng nên uy lực cũng giảm đi rất nhiều. Trên thân tháp được chạm khắc một ít phù văn đặc biệt, rất có giá trị tham khảo, nên sau khi có được nó, hắn vẫn một mực giữ lại, chưa bỏ đi.
Hình dáng của tháp cũng có phần tinh diệu, mặc dù cao không quá một xích nhưng mọi chi tiết từ mái hiên, cột trụ, cửa sổ, bậc thang, hành lang, ngay cả tấm biển treo ở mỗi tầng tháp cũng không thiếu, trên bảng là những câu chân ngôn được viết bằng loại phù văn nào đó.
Tháp này ban đầu vốn có bảy tầng nhưng không biết vì lí do gì mà tầng cao nhất có gắn bảo đỉnh bị hư hại không còn nữa.
Hàn Lập để bảo tháp trên mặt đất, hít một hơi thật sâu rồi thúc giục Chân Thực Chi Nhãn chuyển động, quan sát kỹ bảo tháp.
Chỉ thấy bảo tháp chìm trong kim quang, thân tháp sáng lên màu đen chói mắt, từng luồng chấn động kỳ dị tản ra, những đạo phù văn ẩn giấu dưới mái hiên, cột trụ đều lộ ra rõ ràng.
Nhưng chỗ hư hại ở đỉnh tháp không thay đổi chút nào, kết quả vẫn như ly trà lúc trước.
“Vẫn không có hiệu quả…”
Hàn Lập thấy vậy, lông mày nhíu lại, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Một lát sau, hắn lại thu bảo tháp về, tiếp tục lấy ra một cái ấn màu đỏ thắm bị khiếm khuyết thả trên mặt đất, pháp quyết trong tay thúc giục không ngừng.
Chân Thực Chi Nhãn bắn ra đạo ánh sáng màu vàng trùm lên cái ấn…
Tầm nửa ngày sau, Hàn Lập ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, giữa lòng bàn tay nắm chặt một khối Tiên Nguyên Thạch có ánh sáng xanh lượn lờ.
Trước người hắn là một đống ngổn ngang đồ vật, có đến mười bảy mười tám loại, nào là linh khí, pháp bảo… có một điểm chung là tất cả đều bị hư hại.
Những đồ vật đều có tỳ vết này gần như mang đầy đủ các loại thuộc tính Phong, Lôi , Thuỷ, Hoả… Hắn đã kiên nhẫn thử từng loại một nhưng không mang lại kết quả như tấm bia đá kia, không thể nhìn thấy được hư ảnh lúc nguyên vẹn.
“Lạ thật, rốt cuộc khác biệt ở chỗ nào?” Hàn Lập vừa hấp thu Tiên Linh Lực, vừa lẩm bẩm than thầm.
“Đối với vật bình thường không có hiệu quả, đối với Linh Bảo ẩn chứa linh lực cũng không có hiệu quả, nhưng đối với tấm bia đá trong Bạch Tước Cốc lại có hiệu quả… Rốt cuộc, tấm bia đá đó có gì đặc biệt chứ?”
Hắn tuyệt đối không tin Chân Thực Chi Nhãn chỉ có tác dụng với duy nhất một vật, mà trong đó phải có đặc thù nào đó mới đúng.
“Chẳng lẽ… ”
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt loé lên, lướt nhanh qua đầu hắn.
Hắn lại lấy ra một hộp bạch ngọc dài tinh xảo, phía trên có dán phù lục màu xanh có tác dụng bảo tồn linh khí.
Hàn Lập khẽ phất tay, lá bùa màu xanh chớp lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn cẩn thận mở hộp ngọc ra, bên trong có từng đợt ánh sáng màu tím phản chiếu ra, mùi thuốc bốc lên nồng nặc.
Chỉ thấy ở trong hộp ngọc là một gốc Linh Thảo có sống lá màu tím nhạt phẩm cấp cao, trên thân cây hiện lên từng điểm huỳnh quang.
Đây là Dạ Đàm Thảo, dài hơn một xích, là tài liệu chính để luyện chế một loại Địa giai đan dược, do hắn dùng lục dịch nuôi dưỡng, đến bây giờ đã được hơn năm vạn năm.
Hàn Lập thu hồi Tiên Nguyên Thạch, hai tay lại kết ấn, một lần nữa thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân.
Dưới sự vận chuyển toàn tực của hai mươi tư vòng đạo văn, luồng sáng vàng do Chân Thực Chi Nhãn phóng ra chậm rãi chuyển động, chiếu rọi gốc linh thảo màu tím nhạt.
Ánh sáng tím lưu chuyển trên Dạ Đàm Thảo, dưới cái nhìn của Chân Thực Chi Nhãn vậy mà nhanh chóng thay đổi, thu nhỏ lại. Trong thoáng chốc, gốc cây đang dài từ một xích nhỏ xuống còn hơn tấc, huỳnh quang trên sống lá là điểm thể hiện cây đã trưởng thành cũng biến mất không thấy nữa. Bây giờ nó không khác gì một cây cỏ non.
“Quả là thế... Chân Thực Chi Nhãn chỉ có tác dụng với những vật có chứa Thời Gian Chi Lực”. Khóe miệng Hàn Lập nhấc lên, khẽ cười, lẩm bẩm nói.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn thò một tay sờ soạng cây non. Quả thật, những thứ nhìn thấy chỉ là hư ảnh, còn tay hắn chạm vào thực tế vẫn là gốc Linh thảo thành thục năm vạn năm kia.
“Lúc trước hiện tượng kì bí trên tấm bia đá không phải là Chân Thực Chi Nhãn có thể tu bổ những chỗ bị hư hỏng, mà chẳng qua chiếu lại cảnh tượng tại thời điểm nó còn nguyên vẹn mà thôi. Nếu đã có năng lực tái hiện hình ảnh những đồ vật có chứa thời gian lực, vậy chắc đối với những thứ kia cũng phải có tác dụng?” Hàn Lập trầm ngâm suy nghĩ, rồi lại tự nói một mình.
Dứt lời, hắn lại phất tay, hào quang lóe lên hiện ra một hộp ngọc hình vuông màu xanh biếc.
Tay hắn vung lên mở hộp ngọc ra, trong hộp ngọc có một viên thạch cầu tròn vo màu xám. Chính là con mắt của dị thú Thái Phỉ.
Hắn thúc giục Chân Thực Chi Nhãn chiếu rọi con mắt đang lơ lửng trên không trung.
Chỉ thấy con mắt này không hề có bất kỳ dị động nào cho tới lúc này, nhưng dưới tác động của kim quang nó dần dần xảy ra biến hoá kỳ diệu.
Mặt ngoài nó đột nhiên bắn ra từng đạo kim quang, hóa thành từng sợi tơ màu vàng, rồi kéo dài ra. Chúng ở giữa không trung liên kết, đan xen với nhau, tạo ra từng cái xương rồi thành bộ khung của Cự Nhân màu vàng.
Không bao lâu, một cỗ hình ảnh Độc Mục Cự Nhân nằm trên mặt đất bỗng hiện ra trong mật thất.
Chẳng qua là vì thân hình con thú này thực sự quá to lớn, một nửa thân hình đã chạm vào vách đá bên kia mật thất, không cách nào khôi phục toàn bộ hình ảnh như cũ được.
Hàn Lập đứng dậy, đi đến phía đầu cự nhân, rồi tỉ mỉ quan sát, sau một lát mới thu Chân Thực Chi Nhãn về.
Hư ảnh to lớn trong mật thất lập tức biến mất không thấy gì nữa, Độc Mục kia lại như trước lẻ loi lơ lửng trên không.
Hàn Lập thở dài một hơi, phất tay thu Độc Mục về, trong lòng bàn tay hào quang lóe lên, lấy ra một một tinh hạt bán trong suốt có kích cỡ như giọt nước.
Tinh hạt này chính là từ lục dịch trong Chưởng Thiên Bình ngưng tụ thành, đương nhiên cũng ẩn chứa Thời Gian Lực.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, không dùng hai mắt để nhìn, mà hắn dùng con mắt dọc màu vàng nhìn xuyên thấu tinh hạt trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy hào quang màu vàng nhạt từ Chân Thực Chi Nhãn chiếu xuống bao phủ tinh hạt vào trong. Nó lập tức phóng ra bạch quang chói mắt, một trận chấn động linh lực mãnh liệt từ đó tuôn ra.
Hàn Lập cảm thấy không ổn, vội vàng co tay vào, tính thu tinh hạt lại.
Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!
Chỉ nghe một tiếng "két" vang nhỏ, tinh hạt trong hào quang vỡ vụn ra.
Không đợi Hàn Lập kịp phản ứng, ở chính giữa bên trong có một sợi tơ màu vàng như cương châm bắn ra, lướt qua Hàn Lập, đâm vào con mắt dọc ở chính giữa Chân Ngôn Bảo Luân phía sau hắn.
Hàn Lập cảm thấy bảo luân ở sau lưng như bị một trọng kích, thân thể của hắn không khỏi lảo đảo về phía sau.
Ngay sau đó, hắn cảm giác bảo luân sau lưng bắt đầu xuất hiện chấn động nhỏ, truyền ra từng cỗ chấn động vô hình.
Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng đình chỉ bí thuật, nhắm con mắt dọc màu vàng lại.
Nhưng mà, Chân Thực Chi Nhãn tuy rằng đã ngừng, thế nhưng chấn động do sợi tơ vàng mang đến vẫn tiếp tục kéo dài.
Hàn Lập do dự, không biết nên làm như thế nào, cũng không dám tùy tiện thu bảo luân vào trong cơ thể. Hắn đành phải cố ép mình bình tĩnh lại, quan sát tỉ mỉ biến hoá của bảo luân.
Cũng may loại chấn động dị thường này chỉ kéo dài ước chừng một khắc đồng hồ. Chân Ngôn Bảo Luân rất nhanh ổn định lại.
Nhưng vào lúc này, lông mày Hàn Lập nhíu lại, trên mặt hiện ra vẻ khó tin. Hắn phát hiện phía trên bảo luân thình lình ngưng tụ thêm một vòng bạch quang, không ngờ nó lại biến thành một vòng Thời Gian Đạo Văn hơi mờ.