Phụ cận Tuế Nguyệt Tháp.
Nghỉ ngơi một lát, sắc mặt hai người Lợi Kỳ Mã và Khúc Lân hòa hoãn hơn không ít.
"Hàn đạo hữu, chuyện trước ngươi yêu cầu ta hỗ trợ, ta đã giúp ngươi hoàn thành, bản mệnh nguyên bài cũng nên đưa ta đi." Khúc Lân đứng dậy, hướng về phía Hàn Lập nói.
"Điều này hiển nhiên." Hàn Lập nói, lật tay lấy ra bản mệnh nguyên bài Khúc Lân, ném cho gã.
"Hàn đạo hữu, còn của ta đâu? Dựa theo ước định, bản mệnh nguyên bài của ta hẳn cũng phải đưa ta a." Lợi Kỳ Mã thấy Hàn Lập chỉ đưa bản mệnh nguyên bài Khúc Lân, không lấy cho y, thần sắc lập tức có chút không dễ nhìn.
"Lợi Kỳ Mã đạo hữu, lúc trước ngươi đã nói ta thu hồi bản mệnh nguyên bài cho ngươi, ngươi sẽ trả thù lao cho ta. Các hạ không phải là quên chứ?" Hàn Lập lấy ra bản mệnh nguyên bài Lợi Kỳ Mã nhưng không đưa cho y, mà vuốt ve nó trong tay.
"Ngươi không nói, ta xém chút quên mất. Lại nói, ngươi thật sự không chịu ăn thiệt thòi a. Tuy nhiên, thế cũng tốt, bụng dạ thẳng thắn, miễn lòng vòng uốn lượn." Lợi Kỳ Mã cười nói, há miệng phun một cái.
Một đạo bạch quang từ trong miệng y bay ra, rơi trước người y. Đó là một cây đại kỳ màu trắng, trên lá cờ khắc đầy đồ án phong vân, tản mát ra ba động Phong chi Pháp Tắc cực kỳ mãnh liệt. Dù bảo vật này chưa thôi động thì lấy cờ lớn màu trắng này làm trung tâm, khí lưu xung quanh mấy trăm dặm đã bắt đầu cuồn cuộn di chuyển, mơ hồ hình thành một vòng xoáy khí lưu to lớn vô cùng.
"Cây Tạo Phong Kỳ này là một kiện Tiên khí, năm đó ta tỉ mỉ luyện chế ra, đã đạt tới cấp ngũ phẩm, có thể dùng tăng tốc phi hành, có thêm công hiệu vây khốn người, là một kiện thiếp thân trọng bảo của ta. Bây giờ ta tặng cho Hàn đạo hữu, xem như trả thù lao thu hồi bản mệnh nguyên bài cho ta." Lợi Kỳ Mã nhìn cờ lớn màu trắng, trong mắt lóe lên một tia không nỡ bỏ nhưng vẫn đưa tới trước người Hàn Lập.
"Cờ này xác thực bất phàm nhưng muốn phát huy uy năng của nó, nhất định phải có Phong chi Pháp Tắc mới được. Hàn mỗ không tu luyện Phong chi Pháp Tắc, cho nên có được cũng vô dụng, xin Lợi Kỳ Mã đạo hữu thu hồi lại. Về phần chuyện thù lao, Hàn mỗ muốn đổi thành những vật khác." Hàn Lập nhìn cờ lớn màu trắng, phất tay phát ra một vệt kim quang, đưa đại kỳ lại trước người Lợi Kỳ Mã, nói ra.
"Cái này. . . Hàn đạo hữu muốn vật gì trên người ta?" Lợi Kỳ Mã khẽ giật mình, sau đó hỏi.
"Hàn mỗ không cần trân bảo trên người Lợi Kỳ Mã đạo hữu, chỉ cần Lợi Kỳ Mã đạo hữu đáp ứng ta một điều kiện." Hàn Lập cười nhạt nói.
"Điều kiện gì?" Lợi Kỳ Mã truy vấn.
"Ta thấy Lợi Kỳ Mã đạo hữu thân phụ Chân Linh huyết mạch, chính là Chân Linh nhất tộc. Chắc hẳn các hạ đã nghe nói hai loại Chân Linh là Bá Hạ, Chu Yếm a?" Hàn Lập chuyển thành truyền âm, hỏi.
"Có biết một chút. Chúng là Chân Linh cường đại cực kỳ hiếm thấy đấy, Hàn đạo hữu đề cập đến chúng làm gì?" Lợi Kỳ Mã có chút kỳ quái hỏi.
"Hàn mỗ muốn nhờ Lợi Kỳ Mã đạo hữu giúp ta tìm một phần tinh huyết Chân Linh đó, coi như là thù lao cho ta." Hàn Lập nói như thế.
Trong cơ thể hắn, Chân Linh huyết mạch đã có mười loại, còn thiếu hai loại cuối cùng là có thể viên mãn, mà hai loại Chân Linh huyết mạch bị thiếu chính là Bá Hạ và Chu Yếm. Chỉ là bây giờ hắn bị các thế lực Thiên Đình truy sát, không rảnh rỗi đi tìm hai loại tinh huyết Chân Linh này, Lợi Kỳ Mã thân phụ Chân Linh huyết mạch, nhờ y đi tìm kiếm sẽ tốt hơn.
"Hàn đạo hữu nói nghe thật nhẹ nhàng. Hai loại Chân Linh này cơ hồ đã tuyệt tích tại Chân Tiên giới, ngươi nói ta đi đâu tìm đây? Hơn nữa, cho dù tìm ra, chỉ sợ cũng không dễ lấy được huyết mạch của chúng. Lại nói, Bá Hạ và Chu Yếm đều là Chân Linh cực kỳ cường đại, muốn rút ra huyết mạch chi lực của chúng, nói nghe thì dễ a." Lợi Kỳ Mã trầm giọng truyền âm nói.
"Ta cũng biết hai loại Chân Linh huyết mạch chi lực khó tìm. Lợi Kỳ Mã đạo hữu hết sức tìm kiếm giúp ta là được, nếu có gì khó xử, tùy thời có thể liên lạc ta hỗ trợ." Hàn Lập lấy ra một cái trận bàn đưa tin và bản mệnh nguyên bài đang ở trong tay cùng đưa tới.
Ánh mắt Lợi Kỳ Mã khẽ động, nhận lấy trận bàn đưa tin và bản mệnh nguyên bài.
"Ngươi cứ như vậy đưa bản mệnh nguyên bài cho ta, không sợ ta cầm đi luôn à?" Y giơ bản mệnh nguyên bài trong tay lên, nói ra.
"Hàn mỗ tự nhận còn có mấy phần bản sự nhìn người. Mặc dù ta và Lợi Kỳ Mã đạo hữu kết giao không lâu nhưng cũng nhìn ra được các hạ tuyệt không phải người nói không giữ lời." Hàn Lập cười nhạt nói ra.
Việc tìm kiếm hai phần tinh huyết Chân Linh còn lại cũng không phải là việc quá quan trọng, dù Lợi Kỳ Mã không thực hiện lời hứa, với hắn cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì chính mình treo giải thưởng trong Luân Hồi điện, từ từ tìm kiếm.
"Hàn đạo hữu tín nhiệm ta như vậy, rất hợp khẩu vị ta. Được rồi, ta sẽ tận lực đi tìm." Trong mắt Lợi Kỳ Mã loé lên tinh quang, thu trận bàn đưa tin, bản mệnh nguyên bài và cả Tạo Phong Kỳ vào, rồi nói ra.
Giao Tam nhìn Hàn Lập và Lợi Kỳ Mã nói chuyện, đôi mắt đẹp lóe lên, nhưng thức thời không xen vào.
Vào thời khắc này, có một tiếng ầm vang truyền đến, hư không phụ cận lần nữa vỡ vụn mở ra. Hai đạo nhân ảnh từ bên trong bắn ra, chính là hai người Liễu Tự Tại, Hồ Tam. Hai người bị thu thương nặng nhẹ khác nhau, bất quá nhìn không đáng lo. Thấy bọn Hàn Lập, bọn họ lập tức bay tới.
"Liễu tiền bối, Liễu đạo hữu, các ngươi đều bình an đi ra." Giao Tam mừng rỡ nói ra.
Giao Tam còn chưa dứt lời, đột biến lại xảy ra!
Một trận tiếng vang ù ù đột nhiên từ phía trước truyền đến, Tuế Nguyệt Tháp tầng thứ sáu thình lình ầm vang sụp đổ. Một cỗ không gian phong bạo từ đó bộc phát ra, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, cuốn bọn người Hàn Lập bay ra ngoài. Không chỉ như vậy, trong không gian phong bạo xen lẫn từng vết nứt không gian, cắt chém tứ phía.
Đám người vội vàng lách mình tránh né nhưng số lượng vết nứt không gian không ít, mà lại quá mức đột ngột nên Hồ Tam bị một vết rách không gian xẹt qua cánh tay phải. Cánh tay của gã lập tức xoẹt một tiếng bị cắt đứt, vỡ ra, hóa thành máu tươi đầy trời.
Những người khác thấy cảnh này, vội vàng nhanh chóng lùi lại. Lam Nhan đang tu luyện trong hẻm núi ở phía xa bừng tỉnh, vội vàng bay vụt tới phía đám người, đồng loạt bỏ chạy về nơi xa. Việc Lam Nhan xuất hiện cũng không khiến những người khác quá kinh ngạc. Cũng may không gian phong bạo không tác động quá xa, ngược lại bắt đầu thu liễm nên không có người nào bị thương nữa.
Không chờ bọn họ nói cái gì, trong Tuế Nguyệt Tháp lần nữa truyền đến một tiếng vang thật lớn, tầng thứ năm cũng ầm vang bạo liệt. Sau đó là tầng thứ tư, tầng thứ ba, tầng thứ hai, thậm chí tầng thứ nhất cũng liên tiếp ầm vang nổ tung. . .
Cả tòa Tuế Nguyệt Tháp biến mất không còn tăm tích, chỉ để lại một mảnh không gian phong bạo bạo liệt, điên cuồng cắt chém thôn phệ hết thảy chung quanh. Mảnh không gian phong bạo này ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố. Từng luồng từng luồng lực lượng không gian cường đại dị thường ở trong đó quay cuồng, vượt xa hư không loạn lưu mà Hàn Lập đã trải qua trước đó. Thậm chí, Hàn Lập cảm thấy dù cho trong tình huống mà mình vẫn còn Thời Gian Pháp Tắc chi lực, tiên linh lực cũng toàn thịnh, nếu bị cuốn vào mảnh không gian loạn lưu này, kết cục cũng sẽ thập tử vô sinh.
Cả vùng không gian nơi đây cũng bị cỗ không gian phong bạo kinh khủng này rung chuyển, kịch liệt lắc lư, mặt đất càng đất rung núi chuyển.
"Thật là lực lượng không gian khủng khiếp, may là chúng ta kịp thời trốn thoát, nếu không thật sẽ chết không có chỗ chôn." Khúc Lân sợ hãi nói. Mặc dù nhục thể của gã cực kỳ cường đại nhưng cũng ngăn cản không nổi cỗ không gian loạn lưu chi lực này.
"Các tầng trong Tuế Nguyệt Tháp mở ra không gian độc lập, cả tòa Tuế Nguyệt Tháp được xưng là một kiện Không Gian Tiên Khí, mà phẩm cấp cực cao. Lần này nó tự bạo, uy lực tự nhiên không thể coi thường." Liễu Tự Tại nói ra.
"Thạch đạo hữu còn ở bên trong, lão bị tàn hồn Văn Thái Tuế thi triển Linh Vực Thiên Nhân cảnh bao lại tự bạo, hiện tại lại bị cuốn vào trong không gian phong bạo đáng sợ như thế, chỉ sợ dữ nhiều lành ít." Lợi Kỳ Mã nhìn phong bạo phía trước, thở dài nói ra.
"Linh vực Thiên Nhân cảnh tự bạo, uy năng không thể coi thường, đủ uy hiếp bất luận tồn tại Đại La nào, huống chi tàn hồn Văn Thái Tuế thi triển lại là Thời Gian Linh Vực. Thạch đạo hữu vừa mới thoát khốn không lâu, thực lực hẳn là chưa triệt để khôi phục, sợ là đã. . ." Liễu Tự Tại cũng thở dài.
Giao Tam nghe vậy đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, trong mắt hiện lên vẻ lo nghĩ.
"Hừ! Lão già điên kia chết thì càng tốt, mỗi lần thấy hắn đều là xúi quẩy a." Khúc Lân hừ một tiếng nói ra.
"Ngươi tiểu côn trùng này, ngươi nói kẻ nào chết càng tốt! Mới một đoạn thời gian không đánh ngươi, da lại ngứa sao?" Một thanh âm đột ngột vang lên trong tai mọi người, nghe thanh âm chính là Hắc Thiên Ma Tổ.
Toàn thân Khúc Lân lắc một cái, ánh mắt hốt hoảng nhìn lại chung quanh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt một mảnh.
Vào thời khắc này, trên thân mọi người tại đây đều bay ra một luồng hắc quang, hội tụ lại một chỗ. Tất cả bọn người Hàn Lập đều kinh hãi, vội vàng tự mình thi pháp dò xét thể nội, nhưng không phát hiện bất luận cái gì không ổn. Những người quan sát từ nơi xa cũng giống như vậy, từ cơ thể bay ra một luồng hắc quang, hội tụ lại phía bên này. Tất cả hắc quang hòa làm một thể, hóa thành một bóng người màu đen, chính là Hắc Thiên Ma Tổ.
Khúc Lân thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đứng ngẩn ở nơi đó, không dám cử động.
"Thạch đạo hữu, Tâm Ma Pháp Tắc của ngươi đã tu luyện đến cảnh giới Huyễn Ma Tùy Tâm, nghe đồn tu luyện Tâm Ma Pháp Tắc tới cảnh giới này, có thể bất tử bất diệt. Cho dù bị chém giết nhục thân và thần hồn, cũng có thể tùy thời ở trong tâm ma của những người khác trùng sinh, căn bản không thể nào bị giết chết!" Liễu Tự Tại lộ vẻ không thể tin được, nói ra.
"Hắc hắc, đó là đương nhiên, mặc dù tên Văn Thái Tuế kia trấn áp ta nhiều năm như vậy, bất quá cũng làm Tâm Ma Pháp Tắc của ta tiến thêm một bước!" Hắc Thiên Ma Tổ đắc ý nói.
"Thạch tiền bối thần thông vô lượng, chúng ta thực sự khâm phục vạn phần." Mấy người Giao Tam cũng nói lấy lòng.
Hắc Thiên Ma Tổ được đám người tán dương, không khỏi cười ha ha, vô cùng đắc ý.
Hàn Lập nhìn Hắc Thiên Ma Tổ, đuôi lông mày đột nhiên động một cái, nhìn ra một chút manh mối. Tuy rằng, người này phục sinh nhưng khí tức tản ra thua xa trước đó. Xem ra loại trùng sinh này phải trả một giá lớn.
Khúc Lân thấy Hắc Thiên Ma Tổ tập trung chú ý tới mọi người nên âm thầm thở nhẹ, lặng yên di động thân hình, trốn ở phía sau đám người.
"Tiểu côn trùng, ngươi muốn trốn chỗ nào?" Hắc Thiên Ma Tổ bỗng nhiên nhìn lại Khúc Lân, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, thân hình thoắt một cái biến mất.
Khúc Lân biến sắc, bên ngoài thân loé lên kim quang, trong nháy mắt hóa thành hình dạng Phệ Kim Tiên. Gã vừa mới hoá hình, thân hình Hắc Thiên Ma Tổ đã xuất hiện trước người gã, một quyền đánh bay gã.
Lập tức kim ảnh chớp động, quyền phong như mưa.
Khúc Lân lần nữa bị Hắc Thiên Ma Tổ đánh cho mạn thiên phi vũ, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Chẳng qua giờ phút này thực lực Hắc Thiên Ma Tổ giảm xuống không ít so với trước, mặc dù đánh cho Khúc Lân văng khắp nơi nhưng tổn thương so với lần trước nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa, lần này Khúc Lân bị đánh chính là vì cái miệng của gã, coi như đáng đời, bọn Hàn Lập không có ý ngăn cản.