Những vật nhìn như cống phẩm kia có tổng cộng chín kiện, cơ bản đều là tài liệu quý giá, từng cái phát ra dao động khí tức kinh người.
"Bông sen màu đen kia là U Thủy Tiên Liên! Một trong thập đại tiên liên trong Chân Tiên Giới, sau khi phục dụng không những tu vị đại tiến mà thân thể còn chuyển hóa thành U Thủy Tiên Thể, lĩnh ngộ pháp tắc Thủy thuộc tính dễ dàng hơn tu sĩ bình thường gấp mười lần."
"Đó là Thiên Kim Toản! Chí bảo Kim thuộc tính trong truyền thuyết, nếu dùng nó luyện chế ra Tiên Khí thì đảm bảo không gì không phá được."
"Ta không nhìn lầm chứ, trong cái bình nhỏ màu lam kia đựng đầy Huyền Chân Chi Tinh, phẩm chất tinh thuần, số lượng nhiều như vậy cũng đủ cho hai người tiến giai lên Đại La!"
"Còn cái kia là..."
Mọi người sau khi thấy rõ đồ vật trên bàn đá, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó lập tức loạn lên, những người nhận ra đồ vật trên bàn kinh ngạc trực tiếp giật mình kêu lên.
Hàn Lập nghe thấy vậy, lập tức nhìn về đồ vật trên bàn đá, trong mắt cũng hiện lên quang mang nóng rực, nhưng rất nhanh, hắn nhìn quanh vách tường và mặt đất xung quanh bàn đá thì lông mày nhíu lại.
Cận Lưu nhìn chằm chằm vào U Thủy Tiên Liên và Thiên Kim Toản ở bên cạnh, ánh mắt rực lửa, bước nhanh về phía trước.
"Cận đạo hữu, dừng bước." Ngay khi gã tới trước bông sen, một bóng người đột ngột hiện ra, giơ tay cản lại, chính là Hàn Lập.
"Thạch đạo hữu, ngươi làm gì vậy?" Cận Lưu cho rằng Hàn Lập muốn ra tay tranh đoạt U Thủy Tiên Liên với y nên sắc mặt trầm xuống quát lên, đồng thời thân hình khẽ động, muốn trực tiếp bay nhào ra, cướp đoạt trân bảo.
"Ngươi nhìn xung quanh bàn đá một chút." Hàn Lập thản nhiên nói.
Cận Lưu khẽ nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ dừng lại, nhìn quanh bốn phía, sắc mặt lập tức biến đổi.
Trên vách tường xung quanh bàn đá khắc họa bảy bộ đồ án màu đỏ sậm, ước chừng lớn hơn một xích, nét khắc thô ráp, bất cứ chỗ cạnh góc nào cũng thấy được dấu vết thời gian bào mòn, lộ ra vẻ thê lương.
Bảy bộ đồ án này tựa như khắc hoạ bảy vị thần linh, tuy nhiên, thoạt nhìn qua cũng không phải là Chính Thần, có người hình thù cổ quái, có người ba đầu sáu tay, hoặc là thân người đầu thú, lộ ra một cảm giác hung lệ tà ác, chắc hẳn là Tà Thần.
Bảy bộ đồ án sắp xếp xung quanh vách tường và mặt đất theo một quy luật nào đó, tuy nhiên đồ án màu đỏ sậm có chút ảm đạm, hơn nữa vách tường xung quanh cũng sử dụng tài liệu màu đỏ nên rất khó phát hiện được.
Nguyên bản trong đám người cũng có một vài người kích động muốn lao ra, nhưng sau khi nghe Hàn Lập nói liền dừng lại, dò xét xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra bảy bộ đồ án.
"Dường như là một trận pháp cấm chế nào đó." Văn Trọng cẩn thận quan sát bảy bộ đồ án, lẩm bẩm nói.
Những người khác hai mắt nhìn nhau, không ai nói gì, dường như không nhận ra.
"Mọi người đừng suy đoán lung tung, để ta thử xem sao." Cận Lưu nói qua một chút rồi vung tay lên.
"Cận Lưu, đừng kích động." Tô An Thiến muốn gọi Cận Lưu lại nhưng đã muộn.
Trong tay áo Cận Lưu bắn ra một tia sáng màu lam, cuốn về bàn đá.
Tia sáng màu lam vừa mới tới gần bàn đá, bảy bộ đồ án lập tức toả sáng rực rỡ, từng chùm sáng đỏ như máu nở rộ ra, ngưng tụ thành một màn sáng màu máu. Trên màn sáng đồng thời chấn động, bỗng nhiên hiện ra một cái đầu lớn, chính là một trong bảy bộ hung thần đồ án, nó há to miệng nuốt tia sáng màu lam vào trong.
Cái đầu hung thần sau khi một hơi nuốt trọn tia sáng màu lam cũng không lập tức biến mất, nó quay sang đám người Hàn Lập gào thét không ngừng, như muốn thoát khỏi trói buộc của màn sáng màu máu, một hơi nuốt trọn đám người Hàn Lập.
Đồng thời, đầu hung thần còn bộc phát ra một cỗ ý niệm thô bạo hung ác, truyền thẳng vào trong đầu mọi người.
Trước mắt mọi người đỏ lên, trong đầu mơ hồ hiện ra cảnh tượng đầu chất thành núi, máu chảy thành sông, đất hoang ngàn dặm, sát khí vô biên lao đến thôn phệ thần hồn bọn họ.
Nhưng những người ở đây tu vị đều cao tuyệt, lực lượng thần hồn cũng rất cường đại, nhanh chóng hoá giải cỗ sát khí kia.
Đầu hung thần lại gầm thét lên vài tiếng, cuối cùng vẫn không thoát khỏi trói buộc, biến mất vào trong màn sáng. Màn sáng màu máu lập tức loé lên hai cái rồi cũng biến mất không thấy đâu.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi chớp động. Mặc dù hắn không biết huyết sắc pháp trận này, nhưng cũng nhìn ra một chút manh mối. Pháp trận này dường như là một loại huyết đạo pháp trận nào đó, có nhiều điểm tương đồng với Khấp Huyết Đại Trận trong Tích Lân Không Cảnh, nhưng lại nhiều biến hoá sát phạt hơn.
Về phần hoá giải như thế nào, hắn cũng vô kế khả thi.
"Thật là một hung trận lợi hại, xem ra để lấy được bảo vật, phải động tay động chân một phen." Lôi Ngọc Sách lẩm bẩm nói.
"Hừ! Không cần biết là hung trận gì, nơi đây chúng ta nhiều người như vậy đồng loạt ra tay, ta không tin không phá được." Cận Lưu hừ một tiếng nói ra, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào bảo vật trên bàn đá, khuôn mặt đầy vẻ tham lam, hận không thể lập tức thu hết bảo vật vào trong túi.
Theo như lời Cận Lưu, mặc dù phương pháp phá trận thô bạo, nhưng những người khác đều gật đầu. Loại phương pháp này là đơn giản nhất, hơn nữa bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian để tốn ở đây.
Hàn Lập nghe vậy, lập tức nhíu mày. Mặc dù hắn không hiểu rõ huyết sắc pháp trận này nhưng phương pháp dùng man lực phá trận e rằng không thể thực hiện được.
"Nếu các ngươi muốn lấy bảo vật bên trong, tốt nhất đừng dùng man lực phá trận." Một âm thanh bất ngờ vang lên, Lam Nhan nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên mở miệng nói.
Những người khác nghe thấy vậy đều giật mình, nhìn về phía Lam Nhan.
"Lam đạo hữu nói thế là có ý gì, chẳng lẽ ngươi nhận ra trận pháp này?" Lôi Ngọc Sách vui vẻ hỏi.
"Cứ xem như thế đi, tiểu nữ có nghiên cứu qua trận pháp chi đạo, trước kia từng đọc trên một bản cổ tịch ghi chép về trận pháp này. Trận pháp này gọi là Thất Sát Huyền Thần đại trận thuộc huyết đạo trận pháp, ẩn chứa lực lượng huyết đạo của bảy hung thần. Nếu không dùng phương pháp chính xác hoá giải, mà dùng man lực phá trận, bảy hung thần chi lực bên trong huyết trận sẽ tự bạo, mặc dù không biết uy lực thế nào, nhưng có lẽ đủ để phá nát hết đám bảo vật kia." Lam Nhan lạnh nhạt nói.
Hàn Lập nhíu mày, trong mắt hắn thoáng hiện ra một chút kinh ngạc.
Những người khác nghe vậy, thần sắc cũng biến đổi.
Sắc mặt Cận Lưu tối sầm, nhất thời kích động, suýt chút nữa phạm sai lầm lớn.
Thật ra cũng không thể trách gã, U Thủy Tiên Liên cùng với công pháp gã tu luyện cực kì thích hợp, chỉ cần lấy được vật này, gã nắm chắc có năm thành đột phá bình cảnh trước mắt.
Còn Thiên Kim Toản cũng là vật gã khao khát đã lâu, rất có ích với gã, trước kia đám người Hàn Lập tiến vào quang môn màu vàng, nguyên khí Kim thuộc tính trong đó vô cùng vô tận, rất có khả năng thai nghén ra một hai khối Thiên Kim Toản. Khi ở tầng hai, gã nhắm vào Hàn Lập là vì hoài nghi Hàn Lập mang bảo vật này trên người, không thể ngờ lại thấy ở chỗ này.
"Nếu Lam đạo hữu đã nhận ra trận pháp này, chắc hẳn hiểu rõ phương pháp phá trận, kính xin vui lòng chỉ giáo." Lôi Ngọc Sách nhìn Lam Nhan, thành khẩn nói.
"Lôi đạo hữu muốn ta xuất thủ không công hay sao?" Lam Nhan mỉm cười, khẽ nói.
"Lam đạo hữu muốn nhận thù lao? Như vậy đi, sau khi phá trận, Lam đạo hữu được ưu tiên chọn lấy một kiện bảo vật, coi như là thù lao xuất thủ, đạo hữu thấy thế nào?" Lôi Ngọc Sách khẽ giật mình, rồi nói.
Những người khác đối với bảo vật bên trong cũng đều nguyện nhất định phải có, nên nghe xong lời này, thần sắc đều khẽ biến nhưng cũng không nói gì.
"Ta có thể trợ giúp các vị phá vỡ Thất Sát Huyết Thần đại trận, tuy nhiên ta không cần những bảo vật bên trong, mà thay đổi một điều kiện khác." Sau khi nói ra, Lam Nhan trừng mắt nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập chú ý đến hành động của Lam Nhan nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình thản.
"A, vậy Lam đạo hữu muốn trao đổi điều kiện gì?" Lôi Ngọc Sách hơi sửng sốt, hỏi.
"Sư huynh của ta hiện giờ ở trong tay Thạch đạo hữu, ta muốn Thạch đạo hữu thả sư huynh ta ra." Lam Nhan nhìn Hàn Lập, chậm rãi nói.
"Sư huynh của ngươi..." Sắc mặt Lôi Ngọc Sách khẽ động, trong đầu hiện ra thân ảnh Lam Nguyên Tử, lập tức nhìn về phía Hàn Lập.
Nghe Lam Nhan nói vậy, những người khác cũng đều nhìn về Hàn Lập.
Hàn Lập lập tức minh bạch ý đồ của Lam Nhan, muốn lợi dụng cơ hội trước mắt mượn lực mọi người bức hắn giao ra Lam Nguyên Tử, quả là người biết nắm bắt cơ hội
Hắn âm thầm cười lạnh nhưng chưa lên tiếng, chắp tay đứng một bên, trong lòng có chút kỳ quái, vì sao Lam Nhan biết hắn không giết mà chỉ bắt nhốt Lam Nguyên Tử?
"Thạch đạo hữu, vị sư huynh của Lam đạo hữu thật sự nằm trong tay ngươi?" Ánh mắt Lôi Ngọc Sách chuyển hướng sang Hàn Lập, hỏi.
"Không sai, sư huynh của Lam đạo hữu liên thủ với nàng đối phó tại hạ, sau đó bị tại hạ giam cầm lại." Tròng mắt Hàn Lập hơi híp lại, thờ ơ nói.
Từ khi Tô An Thiến gặp Lam Nhan ở tầng này, nàng đã đoán được Lam Nhan cùng Hàn Lập lúc trước có xung đột, hôm nay nghe Hàn Lập nói thế, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là vậy. Ánh mắt nàng liên tục đảo qua Hàn Lập và Lam Nhan, không biết lại nghĩ điều gì.
Mặc dù Lôi Ngọc Sách đoán được giữa ba người có xung đột, nhưng không nghĩ kịch liệt đến thế, trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Lôi mỗ không biết giữa ba vị có ân oán gì, tuy nhiên bây giờ mọi người đều trong hiểm cảnh, cần đồng tâm hiệp lực mới có thể tiếp tục tiến lên. Thạch đạo hữu có thể thả sư huynh Lam đạo hữu hay không?" Trong lòng gã ngẫm nghĩ, còn ngoài mặt khẩn thiết nói với Hàn Lập với vẻ mặt hoà ái.
"Lôi đạo hữu, ta cùng hai người họ có thâm thù đại hận, không chết không thôi, thả sư huynh của nàng ra, bọn họ liên thủ đối phó ta thì sao?" Hàn Lập lạnh lùng trả lời.
"Lam đạo hữu, ý ngươi như thế nào?" Cảm thấy Hàn Lập nói có lý, Lôi Ngọc Sách nhíu mày nhìn sang Lam Nhan.
"Chỉ cần Thạch đạo hữu thả sư huynh của ta, tiểu nữ có thể thề, ở chỗ bí cảnh này tuyệt đối sẽ không ra tay với đạo hữu. Huống chi thực lực Thạch đạo hữu hơn xa hai người huynh muội chúng ta, sao chúng ta có thể làm cái việc ngu ngốc này sao." Lam Nhan lập tức nói.
"Loại thề thốt này Thạch mỗ không tin, dù là lấy Tâm Ma ra thề cũng có phương pháp phá giải. Thạch mỗ cũng không đem an toàn bản thân giao lên tay người khác, đừng nhắc lại chuyện này nữa." Hàn Lập lắc đầu.
Lúc trước mặc dù hắn đánh bại Lam Nguyên Tử và Lam Nhan nhưng hắn cảm giác Cửu Nguyên Quan vẫn còn đuổi giết hắn, trong lòng có chút bất an khó hiểu, cho nên hắn mới phải giam cầm Lam Nguyên Tử chứ không giết gã. Đã có át chủ bài Lam Nguyên Tử trong tay, Lam Nhan ném chuột sợ vỡ bình, không dám đối đầu với hắn, há cứ như vậy giao ra hay sao?
"Thạch đạo hữu, Lam đạo hữu đã nói đến như vậy, đủ thấy thành ý rồi, các hạ còn cố giữ ân oán lúc trước không buông, nam tử hán đại trượng phu sao lại keo kiệt như vậy. Còn nữa, hiện nay chúng ta vứt bỏ ân oán, liên thủ hành động, hành vi này của ngươi bây giờ ngang nhiên làm trái lại, cũng không thèm để lời nói của chúng ta vào trong mắt." Cận Lưu nóng lòng phá giải cấm chế, thêm nữa vốn đã nhìn Hàn Lập không thuận mắt, tự nhiên đứng bên Lam Nhan, nói bóng nói gió gây áp lực cho Hàn Lập.
Hàn Lập nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ băng giá.
Lúc trước cũng coi như hắn ra tay cứu Cận Lưu, không ngờ người này không biết ơn, lại còn thấy lợi quên nghĩa, quả thật khiến người ta khinh thường.