Ngay lúc hóa thân Địa Chích của mình bị hủy, khí tức của Công Thâu Hồng lập tức trở nên bất ổn. Thình lình một tiếng rống to cuồng bạo truyền đến kèm theo cơn sóng lớn trắng xóa cuồn cuộn như vỗ bờ quét tới.
Chính là Hàn Lập biến thành Kim Mao Cự Viên thi triển một đòn “Kim Cương Hống”.
Những nơi mà gợn sóng màu trắng đi qua, hư không trở nên mơ hồ, thậm chí còn biến thành vặn vẹo, phảng phất giống như toàn bộ không gian đang muốn sụp đổ.
Lô đỉnh màu máu lơ lửng giữa không trung, bị gợn sóng trùng kích vào bên ngoài dẫn đến chấn động kịch liệt, một luồng lực lượng pháp tắc chấn động truyền ra, xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.
Lúc này, một tiếng long ngâm cuồng bạo truyền ra từ bên trong lô đỉnh màu máu.
Một tiếng ầm vang lên, hồng quang phía trên lô đỉnh run lên rồi vỡ ra, hóa thành một đám sương máu lớn. Một con Hỏa Diễm Trường Long dài hơn mười trường xuyên qua huyết vụ phóng lên trời cao. Con trường long thân thể uốn lượn giữa không trung, sau đó lao về phía Công Thâu Hồng.
“Các người thật can đảm khi dám phá hủy hóa thân Địa Chích của ta, làm hỏng căn cơ tu hành của ta. Ta muốn các người đồng quy vu tận…” Sắc mặt Công Thâu Hồng cực kì đáng sợ, hét lớn một tiếng, gương mặt y trở nên điên cuồng.
Vừa dứt lời, huyết quang quanh thân y trở nên đại thịnh, thân thể nhanh chóng phình to, bành trướng kịch liệt giống như bọt khí. Bên trong tràn ra từng luồng khí tức hủy diệt khiến cho người ta phải sợ hãi.
Hàn Lập thấy thế, trong mắt hiện ra một tia ngưng trọng, thân hình lập tức khôi phục hình dáng con người, phất tay mang Tinh Viêm Hỏa Điểu thu vào.
Giao Tam đang biến thành Hỏa Long, thấy tình hình như vậy bèn chuyển động thân hình, lách qua một bên né tránh Công Thâu Hồng.
Hào quang lân phiến quanh thân Hỏa Long bùng nổ, hỏa diễm xích hồng mãnh liệt tràn ra vô tận, lập tức bảo phủ toàn bộ hòn đảo trong huyết hồ. Từng đóa Hỏa Diễm Hồng Liên bỗng xuất hiện từ hư không, thi nhau nở rộ.
Một luồng lực lượng pháp tắc nóng rực chấn động, trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi trong động quật dưới mặt đất, một lần nữa xuất hiện một khu vực thiên địa độc lập.
"Linh Vực!"
Hàn Lập cảm nhận được sự biến hóa ở xung quanh, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nhưng vào lúc này, trong lòng đất đột nhiên bùng nổ một đạo quang mang sáng lạn như ánh mặt trời rồi to lên mấy chục lần. Thân thể Công Thâu Hồng bên trong tia sáng này giống như băng tuyết màu máu tan rã từng chút một.
"Ầm ầm. . ."
Từng tiếng nổ lớn không ngừng vang lên khủng khiếp, hòn đảo trung tâm huyết bị nứt vỡ từng mảng, khi bị quang mang chiếu vào liền hóa thành bột mịn, tiêu tán biến mất.
Sóng khí cuồng bạo trùng kích tứ tán, từng vòng sóng xung kích chấn động xung quang, khiến cho nham thạch trong hang động vỡ nát, sụp đổ xuống. Bốn phía bắt đầu bị nước hồ ầm ầm tràn vào.
Phía trên hang động, sớm đã không còn ai sống sót ở thành Hồng Nguyệt. Nay sau một trận âm thanh ù ù bên trong vang lên, sụp đổ hoàn toàn, trở thành một vùng phế tích.
Bên trong động quật, có một khu vực được lục quang bao phủ, hoàn toàn không bị tổn hại một chút nào.
Ở phía trên khu vực này, lơ lửng tám mảnh mai rùa hình thoi to lớn, ghép lại với nhau hóa thành một màn sáng hình bầu dục, màu xanh sẫm. Bên trong không bị một chút ảnh hưởng nào từ luồng sóng khí chấn động cuồng bạo kia.
Trong màn sáng, Hàn Lập đang vận dụng huyết mạch Huyền Vũ, thân hình đang mặc một bộ áo giáp màu xanh lá có hình ảnh mãng xà bao phủ khắp nơi trên áo giáp, thần sắc tự nhiên đánh giá xung quanh.
Toàn bộ khắp nơi trong không gian, khí tức nóng rực không giảm đi chút nào, khắp nơi đều có Hỏa Diễm Hồng Liên đang nở rộ, bên trong truyền ra từng trận khí tức kì dị chấn động, đang cùng với cỗ lực lượng cuồng bạo triệt tiêu lẫn nhau.
Cách đó không xa, Giao Tam đã trở lại bộ dạng hình người, đang xếp bằng bên trên một đoàn Hỏa Diễm Hồng Liên to lớn, quanh thân bao phủ một tầng quang mang vàng hồng. Áo bào trên thân gã bay phấp phới, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, sắc mặt nghiêm nghị, toàn lực thúc giục Linh Vực.
Một lát sau, chấn động bên trong động quật mới chậm rãi ổn định lại. Hồng Liên khắp nơi đã biến mất hơn phân nữa, Linh Vực do Giao Tam thúc dục cũng chậm rãi tán loạn biến mất.
Khi đóa Hỏa Liên cuối cùng trong không gian tiêu tán, thần sắc của Giao Tam có chút mệt mỏi, gã hạ xuống đất.
Hàn Lập thấy thế, lập tức thu hồi lại mai rùa ở xung quanh, hướng về Giao Tam, chắp tay nói:” Chúc mừng Đại nhân Giao Tam đã thành công tiêu diệt Đảo chủ Công Thâu Hồng của đảo Hồng Nguyệt.”
“Giao Thập Ngũ, lần này có thể giết được kẻ này, ngươi có một nửa công lao trong đó.” Giao Tam nghe vậy, nhìn Hàn Lập thật sâu, rồi nói.
Trong ánh mắt Giao Tam lúc này đã không còn sự hờ hững như lúc đầu, mà thay vào đó là không che giấu sự tán thưởng.
“Đại nhân Giao Tam quá khen rồi, tại hạ chỉ hơi tận sức mọn mà thôi. Việc đáng phải làm, không dám giành công.” Hàn Lập nghe vậy, khẽ mỉm cười nói.
"Không cần quá khiêm tốn. Vô Thường Minh vốn lấy thực lực làm đầu. Thực lực không đủ lại đi ham lợi quá sức thì có bỏ mình cũng không thể trách người khác. Ngươi hiểu rõ chứ?” Giao Tam khoát tay áo, thâm ý sâu sắc nói một câu.
"Ghi nhớ lời dạy bảo của các hạ, tại hạ đã rõ." Hàn Lập kính cẩn đáp.
"Rất tốt! Ta có thể tiến cử ngươi trở thành thành viên cao hơn một cấp. Ngươi có đồng ý hay không?” Giao Tam nhẹ gật đầu, nói.
“Không biết là thành viên cao hơn một cấp có điểm gì đặc biệt? Nếu phải chấp hành thêm nhiều nhiệm vụ gian khổ như vậy, tại hạ cũng không dám tùy tiện đáp ứng.” Hàn Lập nao nao, chợt bất động thanh sắc nói ra.
“Vấn đề khác tạm thời không nói đến. Nếu ngươi thăng cấp thành công, ngươi có thể chủ động tuyên bố nhiệm vụ tương tự. Ngoài ra còn có tư cách cùng tiến hành trao đổi tài nguyên với các thành viên đồng cấp.” Giọng Giao Tam nhàn nhạt giải thích.
“Nếu là như vậy, đành phải làm phiền Đại nhân Giao Tam.” Hàn Lập nghe vậy trong lòng vui mừng, chắp tay nói cảm tạ.
“Ta tuy có tư cách tiến cử ngươi nhưng thành hay bại lại là chuyện khác. Trong Minh sẽ phái ra đặc sứ khảo sát ngươi một phen, đến lúc đấy, ngươi còn cần phải hoàn thành thêm một nhiệm vụ thí luyện. Ta tin tưởng, với thực lực của ngươi, nắm chắc chín phần thành công.” Giao Tam bổ sung một câu.
Hàn Lập không tiếp tục nói lời cảm tạ, chỉ là khẽ khom người thi lễ.
"Tốt. Việc nơi này đã xong, ta còn cần phải lưu lại trên đảo thêm một khoảng thời gian, làm nốt công việc còn lại. Từ lúc đảo Hồng Nguyệt truyền thừa đến nay, tích lũy khá nhiều tài nguyên phong phú, ngươi có thể tự tìm kiếm một phen. Nhưng không được lưu lại ở đây quá lâu.” Giao Tam tiếp tục nói.
Hàn Lập nhẹ gật đầu, rồi cáo từ. Trên thân lóe lên quang mang, bay về phía xa.
Một khắc sau, một đạo thanh quang từ dưới mặt đất phụ cận thành Hồng Nguyệt ở Khôn Châu bay lên, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.
Nhìn qua thành trì phía dưới đã biến thành phế tích, hắn không khỏi khẽ thở dài.
Ngày đó, bảy người cùng nhau vào thành, bây giờ chỉ còn một mình hắn. Nhiệm vụ của Vô Thường Minh quả thực vô cùng hung hiểm, đã có thể thấy được một chút.
Tuy nói Công Thâu Hồng tu luyện có thành tựu, lại không tiếc lấy trăm vạn sinh linh để huyết tế, thậm chí cũng không tiếc hy sinh bốn tên Tán Tiên đã đi theo y từ lâu, thật xứng đáng là “tâm ngoan thủ lạt”. Nhưng mà, người dẫn đầu nhiệm vụ lần này là Giao Tam, cũng là một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Bất quá, Giao Tam nói cũng không sai, tu tiên là con đường lợi ích cùng nguy hiểm tồn tại song hành với nhau. Từ trước đến giờ không tồn tại con đường nào bằng phẳng cả. Phải nói là lúc bước vào giới tu tiên nên giác ngộ điều này.
Hàn Lập vừa nghĩ đến đây, lắc đầu.
Sau một hồi phân biệt phương hướng, hắn liền hóa thành một đạo thanh hồng bay về một nơi xa, không dừng lại chút nào, cũng không có đi tìm kiếm tài nguyên của đảo Hồng Nguyệt.
Lúc trước, hắn đã lặng lẽ thu túi trữ vật pháp khí của Giao Bát vào, thêm cả vật phẩm lấy được trước đó cũng coi là thu hoạch tương đối khá rồi.
Các tài nguyên chính yếu nhất trên đảo luôn ở trên người Công Thâu Hồng, hiện tại tự nhiên rơi vào tay Giao Tam. Những địa phương khác dù còn lại một số, nhưng cũng bất quá là số lẻ, hắn cũng lười vì một chút ít đồ lại phải hao tâm khổ trí.
Hai tháng sau.
Một đạo thanh quang lóe lên xuất hiện ở phụ cận đảo Ô Mông, bên trong hiện ra thân ảnh Hàn Lập.
Nhìn đảo nhỏ trước mặt, trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười.
Lần này ra ngoài, mặc dù trải qua khó khăn trắc trở nhưng cuối cùng vẫn bình an trở về, cũng có thể coi như đã đạt được mục đích mong muốn.
Một đạo độn quang bắn ra từ trên đảo, hiện ra thân ảnh Lạc Phong, tiến ra đón hắn.
"Liễu tiền bối!" Lạc Phong vui mừng nói.
Hàn Lập ra ngoài chỉ nói tin tức đó cho một mình gã biết. Những ngày qua, gã ngày đêm chờ đợi, chỉ sợ Hàn Lập xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một đi không trở lại. Giờ phút này, nhìn thấy Hàn Lập bình an trở về, nỗi lo lắng trong lòng gã cuối cùng đã biến mất.
“Những ngày ta rời khỏi đây, không có chuyện gì phát sinh chứ?” Hàn Lập nhẹ gật đầu với Lạc Phong, liền hỏi.
“Nhờ hồng phúc của tiền bối, mọi chuyện trên đảo đều bình thường." Lạc Phong vội vàng nói.
Hàn Lập ừ một tiếng, bay về phía tiểu viện của mình. Lạc Phong bay ở phía sau, một mực báo những tin tức ở hải vực phụ cận những ngày qua cho hắn biết không chút giấu giếm.
Trong đó, chỗ hòn đảo của Lục Khôn, giờ phút này hình như có dị biến phát sinh, bế quan phong đảo.
Hàn Lập trong lòng hơi động, nhưng cũng không nói lời nào.
Tại thời khắc sống còn, Lục Khôn mang theo đầu lâu không trọn vẹn của hóa thân Địa Chích, lao vào huyết hồ bên trong động quật. Cho đến cuối cùng cũng chưa trở ra, không rõ sống chết.
Nhưng mà, nếu theo tình hình lúc ấy, Lục Khôn cho dù không chết, sợ là nguyên khí cũng bị hao tổn nhiều.
Hàn Lập nghĩ như thế, liền bảo Lạc Phong rời đi. Hắn trở về căn phòng bên trong nội viện, nằm xuống giường, đánh một giấc o o.
Ngày thứ hai, tinh thần hắn đã phấn chấn trở lại, bèn rời khỏi giường, lật tay lấy ra một đống đồ vật.
Có đồ chứa pháp khí, vài kiện Linh Bảo, còn có một bộ hóa thân Địa Chích bị tàn phá, chính là của Giao Bát.
Đầu tiên, hắn quan sát một chút hóa thân không trọn vẹn của Giao Bát, phát hiện hơn phân nửa vật liệu chế tạo không sai biệt nhiều so với Lạc Mông. Điểm khác biệt quan trọng nhất chính là Giao Bát dùng không ít tài liệu trân quý Phong thuộc tính.
Mặc dù dùng những tài liệu này đem dung nhập thành hóa thân Địa Chích rồi thì không thể nào sử dụng được nữa, nhưng mà sau vài ngày nghiên cứu kỹ lưỡng, hắn vẫn thu được một số lợi ích. Đối với việc ngưng tụ hóa thân của mình, hắn càng có thêm vài phần nắm chắc.
Hàn Lập nghĩ như thế, cất kỹ hóa thân, rồi lại tiếp tục cầm những Linh Bảo kia bắt đầu đánh giá.
Bên trong mấy kiện bảo vật này, trừ thiết chùy màu đen của Giao Thâp Lục có vẻ như là một kiện Ngụy Tiên khí đê giai, các bảo vật khác đều không có chỗ gì đặc biệt. Thiết chùy màu đen mặc dù bề ngoài không có gì nghiêm trọng nhưng không biết tại sao, bên trong có cảm giác như đã bị hao tổn quá nhiều, một tia lực lượng pháp tắc ẩn chứa bên trong chậm rãi trôi ra.
Dựa theo tốc độ này, mấy trăm năm sau tia lực lượng pháp tắc này sẽ hoàn toàn biến mất.
Khó trách, lúc Giao Thập Lục thi triển bảo vật này, uy lực khá yếu
Kể từ đó, hứng thú trong lòng hắn càng nhạt dần, đối với những bảo vật còn lại chỉ xem qua một chút, sau đó liền cất đi.
Dù sao với tình hình bây giờ của hắn cũng không cần đến những vật này.
Cuối cùng, Hàn Lập lại cầm lên những pháp khí trữ vật, thả thần thức dò xét bên trong.
Một lát sau, hắn mở mắt, hiện lên vẻ vui mừng.
Những thứ mà Chân Tiên cấp bậc này cất giấu quả nhiên không để cho hắn thất vọng, rất nhiều tài liệu bên trong, hơn xa so với tài liệu Ô Mông Đảo tích trữ được.
Thậm chí nhiều món trong đó hắn không thể nhận biết được, nhưng mà xác định tuyệt đối đều là vật trân quý.
Có những vật này, hắn cũng không cần vì sự thiếu hụt tài nguyên mà lại phát sầu ở giai đoạn này.
Hắn hít một hơi thật sâu, phân loại những đồ vật bên trong rồi cất kỹ, lại phất tay lấy ra một khối ngọc giản.
Đây là bộ công pháp tu luyện Địa Tiên, tên là “Thanh Phong Huyền Cương Quyết”, có vẻ không sai nhưng vẫn phải làm từng bước. Trước tiên tu luyện thành Tổ Thần, sau đó mới có thể trở thành Địa Tiên. Đối với hắn, mặc dù không có chút tác dụng to lớn gì, nhưng cũng có thể tham khảo một chút.
...