Đối với đề nghị của Tô An Thiến, Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến, dù sao hắn vốn không phải là người lỗ mãng.
Ba người tự mình phóng ra thần thức tìm kiếm chung quanh một phen, không phát hiện nguy hiểm gì, liền phi thân nhảy xuống, cẩn thận dò xét các nơi, đáng tiếc vẫn như cũ không phát hiện gì đặc biệt.
Trong cung điện không có chút hơi thở của vật sống, vẫn chỉ là băng tuyết hàn phong.
Ba người một đường dò xét, rất nhanh tới một đại điện ở sâu trong cung điện.
Chỗ này nằm sâu trong điện đã không còn cảm giác được hàn phong ở phía ngoài, khí lưu đã ổn định lại.
Hàn Lập bước vào đại điện, ánh mắt đột nhiên lóe lên một cái.
"Thế nào, Thạch đạo hữu phát hiện gì sao?" Tô An Thiến chú ý tới thần sắc biến hoá rất nhỏ của Hàn Lập, mở miệng hỏi.
Cận Lưu nghe tiếng, cũng nhìn lại, lúc này gã đã sớm thu hồi sự coi thường Hàn Lập, thấy thần sắc biến hoá của Hàn Lập, trong lòng cũng run lên.
Hàn Lập không trả lời câu hỏi của Tô An Thiến, mà bước nhanh vào bên trong, đi đến một khe đá ở một góc nhỏ trong đại điện nhặt lên một vật. Đó là mấy sợi lông màu trắng hơi mờ.
Mấy cọng lông này dài chừng nửa xích, mềm mại dị thường, lại mỏng manh không gì sánh được, mắt thường rất khó phát hiện, nếu Hàn Lập không có thần thức cường đại, đoán chừng cũng không phát hiện ra.
"Đây là lông gì? Nhìn tựa hồ là thứ trên thân một loại dị thú nào đó." Thần sắc Tô An Thiến khẽ động nói.
"Ừm, nơi đây có mấy cọng lông này, không chừng thật có dị thú nào đó chiếm giữ." Hàn Lập lật tay thu hồi mấy cọng lông này lại, nhìn vào chỗ sâu trong đại điện, ánh mắt chớp lên nói.
Bởi vì trên thân hắn có nhiều loại Chân Linh huyết mạch, nên cực kỳ mẫn cảm với khí tức Chân Linh.
Từ trong mấy cọng lông này, Hàn Lập mơ hồ cảm ứng được một chút khí tức Chân Linh, có chút tương tự với Thanh Loan huyết mạch của hắn.
Tô An Thiến và Cận Lưu liếc nhìn nhau, thần sắc đều ngưng trọng mấy phần.
Cận Lưu hơi trầm ngâm, tay áo phất xuống phía dưới, một đạo lục quang bắn ra "xoẹt" một tiếng, rơi xuống trên mặt đất phía trước.
Ánh sáng thu vào, liền xuất hiện một tiểu thú màu xanh biếc ở dưới đất. Con thú này giống như hồ ly, cái mũi dài gấp mấy lần so với hồ ly bình thường, một đôi mắt xanh biếc linh động phi thường, nhìn cực kỳ lanh lợi.
Con hồ ly màu xanh vừa xuất hiện, liền nằm rạp trên mặt đất liên tục ngửi, sau đó chạy nhanh về phía trước.
"Bích Tình Linh Hồ!" Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động.
"Ha ha, xem ra kiến thức Thạch đạo hữu quả thật uyên bác a, vậy mà nhận ra Linh thú này." Cận Lưu có chút ngoài ý muốn nói.
"Ngẫu nhiên thấy qua trong điển tịch thôi." Hàn Lập nói ra.
Hồ ly này chính là một loại trong Hồ tộc, sức chiến đấu không mạnh, nhưng cặp mắt và cái mũi cực kỳ linh mẫn, dùng để dò đường tầm bảo cực kỳ phù hợp, chỉ là số lượng thưa thớt, rất hiếm người có được.
"Có Bích Tình Linh Hồ này đi trước dò đường, chúng ta theo sau sẽ an toàn hơn nhiều. Đi thôi." Cận Lưu nói ra.
Thời gian tiếp theo, ba người theo sau Bích Tình Linh Hồ tiếp tục đi tới, rất nhanh xuyên qua vài tòa đại điện.
Kiến trúc phía trước đột nhiên trở nên thưa thớt, một đầu hành lang xuất hiện ở phía trước.
Xuyên qua hành lang, sắc mặt bọn hắn đồng thời vui mừng, bước nhanh tới, đi vào trong một đại sảnh u ám ở đằng sau.
Đại sảnh lớn cỡ hai ba mươi trượng, bên trong có chút trống trải, cái gì cũng không có, chỗ sâu là một cái cửa đá, trên cửa khảm một quang môn màu đỏ sậm, trong quang môn là một màn sáng màu đỏ sậm nhảy múa. Chính là cánh cửa không gian.
Trên cánh cửa không gian này không có cấm chế, khả năng đã bị người phá giải.
"Cánh cửa không gian, lần này lại không tốn chút công sức nào đã tìm được." Tô An Thiến mừng rỡ nói ra.
Tuy nói như thế, nhưng Tô An Thiến không lập tức tới gần, mà triển khai thần thức tra xét rõ ràng đại sảnh này.
Chỗ tốt trước mặt càng dễ như trở bàn tay thì cạm bẫy càng nhiều, không thể khinh thường.
Hàn Lập và Cận Lưu cũng giống vậy, hơn nữa Cận Lưu còn khu động Bích Tình Linh Hồ chạy đến các nơi trong điện dò đường.
Ba người dò xét một hồi lâu, trên mặt đều có chút cổ quái.
Bất luận bọn hắn dò xét thế nào, thậm chí Tô An Thiến trực tiếp mở ra Linh Vực, như cũ vẫn không phát hiện chung quanh có cạm bẫy nguy hiểm nào cả.
"Xem ra tầng này đã xảy ra chuyện gì rồi, dẫn đến cung điện này đổ sụp hơn phân nửa, tồn tại bị giam giữ ở đây hoặc là đã vẫn lạc, hoặc là đã rời đi. Đi thôi, chúng ta trực tiếp đi tầng thứ năm." Tô An Thiến nói ra, sau đó dẫn đầu bay vào cánh cửa không gian, quả nhiên không có bất kỳ dị dạng gì xuất hiện, thuận lợi tiến vào bên trong.
Hàn Lập cùng Cận Lưu thấy vậy, cũng đi theo, tiến nhập cánh cửa không gian.
Cảnh sắc trước mắt hai người biến ảo, xuất hiện tại một cồn cát trên sa mạc.
Trên sa mạc cũng có cuồng phong gào thét, cát vàng đầy trời, nhìn ra bốn phía không thấy điểm cuối, rộng bao la không gì sánh được.
Trừ điều đó ra, xung quanh lọt vào tầm mắt mọi người là từng tòa thổ sơn, nhiều năm bị gió lớn quét qua, hiện ra các hình thù kỳ quái, nhìn có chút kỳ lạ.
Tô An Thiến giờ phút này đang lơ lửng giữa không trung, đang nhìn chung quanh dò xét.
"Nơi này có chút cổ quái." Hàn Lập và Cận Lưu cũng nhìn chung quanh.
Cấm chế thời gian trong hư không nơi đây càng thêm cường đại, thần thức ba người giờ phút này chỉ có thể dò xét ra khoảng cách chừng một thành.
Cấm chế thời gian trong hư không nơi đây không chỉ làm giảm phạm vi thần thức rất nhiều, hơn nữa còn phảng phất như một tảng đá đặt ở trên thần hồn ba người, ảnh hưởng đến độ chính xác của thần thức dò xét. Sắc mặt ba người Hàn Lập đều rất trầm trọng.
"Đi thôi. Nếu tháp này chỉ có bảy tầng, thì cũng chỉ còn lại ba tầng cuối cùng. Hi vọng tầng này cũng có thể thuận lợi thông qua." Tô An Thiến thở nhẹ một hơi nói ra.
Kết quả ba người càng đi về trước, gió ở không gian nơi đây càng lớn, cạo mặt đất mất một tầng, vô số đá vụn to to nhỏ nhỏ bị quấy lên cuốn vào trong gió, che khuất bầu trời, phảng phất như bão cát
Ngay lúc phi độn ánh mắt Hàn Lập bỗng sáng lên, đột nhiên ngừng lại, nhìn về cuồng phong quay cuồng phía trước.
"Thạch đạo hữu, sao vậy?" Hai người Tô An Thiến thấy vậy cũng dừng lại, hỏi.
"Gió này có chút cổ quái, cũng không phải là tự nhiên hình thành, mà dường như có người đang thao túng." Hàn Lập nhíu mày lại nói.
Hai người Tô An Thiến nghe vậy khẽ giật mình, tra xét rõ ràng cảnh vật chung quanh, rất nhanh thần sắc đều khẽ biến.
Cả hai cũng phát hiện dị dạng cuồng phong chung quanh, trong gió ẩn chứa từng tia từng tia ba động nguyên khí, đúng là có người đang thao túng.
"Xem ra tầng này không giống tầng thứ tư dễ dàng thông qua được, làm sao bây giờ? Có nên đi qua nhìn xem?" Cận Lưu nhẹ nhàng hỏi.
Có thể gây nên gió lốc quy mô lớn như thế, thực lực tất nhiên không thể coi thường, nói không chừng chính là tồn tại bị giam ở tầng này.
"Dựa theo kinh nghiệm trước đó, cánh cửa không gian các tầng đều đặt gần các vật bị giam giữ, muốn thông qua tầng này, nhất định phải đi qua, chỉ sợ không có phương pháp để lách được." Tô An Thiến trầm ngâm một chút, rồi đáp.
"Không sai, không vào hang cọp sao bắt được cọp con!" Trong mắt Hàn Lập hiện lên tinh quang, gật đầu đồng ý.
Cận Lưu cũng chỉ hơi chần chờ mà thôi, Tô An Thiến và Hàn Lập đều đồng ý, gã cũng không phản đối.
Ba người rất nhanh bay tới đằng trước, theo hướng ba động nguyên khí trong hư không, một đường truy tìm tới.
Càng đi về phía trước, cuồng phong càng lớn, ba động nguyên khí trong gió càng thêm mãnh liệt, cho nên ba người không chút lo lắng sẽ bị truy tung, một đường tiến lên phía có ba động nguyên khí mãnh liệt.
Các loại thổ sơn trên sa mạc phía trước càng ngày càng dày đặc, thể tích càng lúc càng lớn, dần dần hình thành một dãy núi liên miên màu vàng đất.
Gần nửa canh giờ trôi qua, ba người rốt cuộc tìm được đầu nguồn nguyên khí trong gió.
Ba người đáp xuống gần một hẻm núi bí mật lớn chừng mấy trăm dặm, đồng thời tự mình thi triển bí thuật che giấu khí tức, nhìn tới phía trước.
Chỉ thấy hẻm núi giờ phút này cuồn cuộn mấy chục cột lốc xoáy vòi rồng màu trắng thô to, mỗi một cột lốc xoáy đều lớn chừng trăm trượng, dài mười mấy dặm, xông thẳng lên trời.
Mà bên trong cột lốc gió xoáy ẩn chứa linh lực, còn có lực lượng pháp tắc cực kỳ khủng bố, cơ hồ có thể hủy thiên diệt địa, giờ phút này chúng phảng phất như từng cái vòi quơ quào, hết thảy chỗ nào bị quơ trúng sẽ dễ dàng bị xoắn nát nuốt hết.
Mặt đất và bầu trời đều bị rung chuyển, rung động ù ù.
Trong một cột lốc xoáy màu trắng lớn nhất mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, chỉ là vì lốc xoáy cách trở, cho nên không thấy rõ hình dạng, lực lượng pháp tắc trong cột lốc cuồn cuộn khiến thần thức cũng vô pháp dò xét vào.
Mà phía trước mấy chục cột gió xoáy có một đám tu sĩ đang bay múa, khoảng năm sáu người, cùng thi triển thần thông chống lại những cột xoáy kia.
"Là bọn hắn. . ." Ánh mắt Hàn Lập khẽ động.
Đám người kia chính là bọn người Lôi Ngọc Sách tại tầng thứ nhất chia tay bọn hắn, theo thứ tự là Lôi Ngọc Sách, Văn Trọng, đôi thanh niên nam nữ áo đen, còn thêm nam tử thanh niên lúc trước xuất hiện cùng Kỳ Ma Tử.
Ngoại trừ năm người này, còn có một người nằm ngoài dự liệu, chính là Lam Nhan chạy thoát từ trong tay hắn.
Tô An Thiến và Cận Lưu thấy rõ sáu người phía trước, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hơn mười cột lốc xoáy màu trắng kia có uy lực mạnh mẽ kinh người, mặc dù sáu người Lôi Ngọc Sách dốc toàn lực, tự mình thôi động thần thông Tiên khí đến cực hạn nhưng vẫn bị áp chế gắt gao, liên tục lùi về phía sau.
Càng thêm kinh người là Hàn Lập rõ ràng cảm giác, thân ảnh trong cột lốc xoáy màu trắng cũng chưa dốc hết toàn lực, tựa hồ đang chơi đùa cùng bọn người Lôi Ngọc Sách.
"Cạc cạc, chỉ bằng thực lực các ngươi như vậy cũng muốn đi lên tầng thứ sáu. Thật là không biết tự lượng sức mình, hay là theo giúp ta ở chỗ này hảo hảo chơi đùa một chút đi." Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách. Một âm thanh sắc nhọn chói tai từ trong lốc xoáy truyền ra, cười lớn khằng khặc.
Vừa dứt lời, tiếng thét nổi lên, các cột lốc xoáy vốn tách riêng bay múa bỗng nhiên hợp lại làm một, hóa thành một cột lốc xoáy màu trắng vô cùng thô to, cuốn cả sáu người vào trong đó.
Cột lốc xoáy màu trắng to lớn vô cùng, phảng phất một cột trụ kình thiên, sức gió càng mãnh liệt gấp mấy lần, rất có uy thế làm thiên địa biến sắc.
Tiên khí của đám người Lôi Ngọc Sách bị thổi quay tròn đảo quanh, ngã trái ngã phải, căn bản không phát huy được bao nhiêu uy năng, thân thể mấy người lại bị giam cầm trong cột lốc, xoay quanh nó, không cách nào thoát ra được.
Xa xa Tô An Thiến và Cận Lưu nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều biến sắc.
Lôi Ngọc Sách ở Kim Nguyên Tiên Vực là cao thủ ai cũng biết, thực lực những người khác cũng không yếu, không ngờ dễ dàng bị giam cầm như thế.
Mà lông mày Hàn Lập cũng nhíu một cái, cột xoáy màu trắng kia nhìn cũng không thần kỳ gì, ẩn chứa trong đó cũng chỉ là pháp tắc Phong thuộc tính, vậy mà uy năng to lớn như thế, dù là hắn, muốn phá giải cũng cực kỳ khó khăn.
"A, không đúng!" Trong mắt Hàn Lập loé lên tử mang, trong miệng lên tiếng kinh hô.
Tầng thứ năm này ảnh hưởng đến thần thức quá lớn, cảm giác không đủ rõ ràng, hắn lấy Cửu U Ma Đồng quan sát, lúc này mới phát hiện bí mật của lốc xoáy màu trắng.
Trong cột lốc xoáy này tựa hồ ẩn chứa hai cỗ lực lượng pháp tắc Phong thuộc tính khác nhau, dung hợp hoàn hảo với nhau, khó có thể phân ra được.