Bên phải Cổ Hoặc Kim là một thiếu nữ thanh lệ mặc váy ngắn màu lam, cùng lão phụ mặc áo đỏ ở bên trái tạo ra sự đối lập rõ rệt. Nàng không chỉ mang một bộ quần áo tươi mát, mà gương mặt còn kèm theo nụ cười ngọt ngào, khiến cho người khác vừa gặp đã cảm mến.
Trên đầu nàng mọc lên hai cái sừng rồng trắng nõn, đầu tóc dài đen nhánh biến thành vô số bím tóc nhỏ, hai con mắt đen tròn lúng liếng đầy linh động, trên cánh tay và mắt cá chân đeo các vòng tròn màu lam xinh đẹp. Trên vòng tròn đó còn treo mấy cái chuông lục lạc xinh xắn.
Trang phục và bộ dáng này của nàng, sẽ dễ khiến người ta lầm tưởng đây chỉ là một thiếu nữ ngây thơ vô hại. Nhưng trên thực tế, nàng lại là Bản Nguyên Đạo Tổ Thuỷ thuộc tính, là một vị trong Thiên Đình Thất Quân, chính là Trần Như Yên, người đã tu luyện Thủy thuộc tính pháp tắc đến cực hạn.
Khí thế trên thân của nàng và Xích Dung hoàn toàn trái ngược, mơ hồ có cảm giác đại Đạo đối lập nhau, nhưng không phải loại tranh đấu với nhau do tu luyện trên cùng một con đường đại Đạo, mà là hai đường đại Đạo khác biệt, nhưng lại sinh ra tự nhiên chán ghét lẫn nhau, một khi gặp gỡ thì lập trường liền đối lập.
Thiếu nữ không nhìn Xích Dung, Xích Dung cũng không hề nhìn thiếu nữ, nhìn nhau là chán ghét, thủy hỏa đối lập.
Kế bên Xích Dung, còn có một lão giả khuôn mặt gầy gò vóc dáng không cao. Hôm nay lão không mặc áo gai vải thô như ngày thường, mà đổi thành một bộ đạo bào tử kim có vẻ ngoài chói mắt, phía trên có từng sợi tơ ngang dọc lóng lánh hào quang sáng ngời, nhìn qua liền biết đây là một kiện pháp bào cấp bậc Tiên khí.
Vai của lão giả vẫn như trước, hơi còng xuống, nhưng hai mắt lại sáng tỏ sắc bén, không ai khác chính là quan chủ Lý Nguyên Cứu của Cửu Nguyên quan.
Còn bên cạnh Trần Như Yên, là một bóng người cao lớn toàn thân được trường bào màu đen che phủ kín kẽ, ngay cả khuôn mặt cũng không ngoại lệ. Gã chỉ lộ ra đôi tròng mắt màu tím, tĩnh mịch, trong con ngươi tựa như ẩn chứa ngàn vạn ngôi sao đang nhấp nháy.
Người này tên là Ẩn Minh, là vị thần bí nhất trong Thiên Đạo Thất Quân, cũng là vị Chí Tôn Đạo Tổ xa lạ nhất với hầu hết mọi người.
Nếu nói Trần Đoàn lão tổ đã thật lâu không đi lại trên thế gian, dần dần bị mọi người quên lãng, nhưng uy danh truyền thuyết vẫn còn. Thì vị Ẩn Minh Đạo Tổ này ngay cả truyền thuyết cũng chưa từng có, thậm chí một đám tu sĩ Thiên Đình cấp cao cũng không biết gì về gã.
Trên thực tế Trần Đoàn lão tổ là bị Thiên Đạo thôn phệ, đã như phế nhân, Hiên Viên Kiệt thì bị Hàn Lập và Kim Đồng hợp sức chém giết, Thiên Đạo Thất Quân ngoài trừ năm người này ra thì không còn người nào khác.
Kỳ thật tham dự Bồ Đề yến, ngoài Cổ Hoặc Kim nhiều lần hiện thân bên ngoài, những Thiên Đạo Thất Quân khác phần lớn đều không tùy tiện xuất hiện, nhất là nam tử mặc áo bào đen kia, giống như ngày hôm nay cùng lúc xuất hiện năm vị đã là rất nhiều.
Đám đông tu sĩ thấy mấy người kia hiện thân ở đây, thì tất cả đều nhao nhao đứng dậy hỏi thăm.
Tu sĩ trực hệ Thiên Đình thì càng nhao nhao mở miệng hô: “Tham kiến Chí Tôn.”
Cổ Hoặc Kim cười gật đầu, mở miệng nói: “Thương Ngô đạo hữu, hôm nay Luân Hồi Điện Chủ là khách, không nên thất lễ.”
Lời nói của y cũng không có bao nhiêu ý vị cảnh cáo, ngược lại giống như đang ôn hòa khuyên nhủ.
Chỉ một câu dường như phân lượng không nặng này qua đi, Thương Ngô Chân Quân lại thật sự thu tay, quay trở lại bàn trà ngồi xuống, có điều thần sắc càng lộ vẻ tang thương mệt mỏi.
Luân Hồi Điện Chủ thấy vậy, nhìn về phía mấy người Cổ Hoặc Kim, ánh mắt bĩnh tĩnh, thần sắc điệu bộ vẫn thản nhiên.
Thanh Thu Chân Nhân thở dài một hơi, tiếp tục dẫn y đi tới trước hàng của Thương Ngô Chân Quân và các vị Đạo Tổ khác đang ngồi, là một chỗ ngồi gần rìa bên phải.
“Điện Chủ, đây là ghế an bài cho ngươi, xin mời ngồi.” Thanh Thu Chân Nhân nói.
Luân Hồi Điện Chủ liếc qua vị trí kia, cười lớn một tiếng rồi bước dài ra, vượt thẳng qua bàn trà, đi tới hàng khác là chỗ ở giữa so với bàn kia và bàn của các vị Thiên Đạo Thất Quân.
Năm ngón tay của y bỗng nhiên hơi cong, nhằm phía trong bảy cái bàn kia bắt lấy một cái, rồi tiện tay kéo về.
Bàn trà và bồ đoàn ở phía sau ở cùng một chỗ, bị một cỗ lực đạo dẫn dắt bay tới, rơi vào trước người Luân Hồ Điện Chủ.
“Nếu người đã không còn, cần gì bày biện vị trí ở nơi đó, không phải rất xui xẻo sao?” Luân Hồi Điện Chủ cao giọng cười to rồi nói.
Nói xong, Luân Hồi Điện Chủ phối hợp ngồi xuống, sẵn tiện cầm lên một bình rượu trên bàn, đổ vào chén rượu sau đó nhẹ nhàng lắc lư.
Toàn bộ hội trường đều xôn xao khi thấy một màn này.
Thanh Thu Chân Nhân vừa mới thu liễm mồ hôi lạnh, giờ lại nhịn không được để nó nhỏ xuống đất.
Nhưng trong lòng gã có chút bội phục vị Luân Hồi Điện Chủ này, trong hoàn cảnh như vậy còn có thể bộc lộ khí phách như thế, trong thế gian này chỉ sợ cũng không tìm được người nào khác nữa.
Nhưng kính nể thì kính nể, gã có chức trách của mình nên chỉ có thể kiên trì khuyên nhủ. “Điện chủ cái này...về lý là không thích hợp.”
Luân Hồi Điện Chủ ngoảnh mặt làm ngơ, cầm chén lên uống một hơi cạn sạch.
“Không sao, ngược lại làm phiền Điện Chủ phí tâm rồi.” Cổ Hoặc Kim cười một tiếng nói.
Chí Tôn đã nói vậy, mọi người tất nhiên không ai có ý kiến nữa, Thanh Thu Chân Nhân nói một tiếng cáo từ sau đó rời khỏi hội trường, trở về đại lục Đông Thắng.
Mấy người Cổ Hoặc Kim phân biệt ngồi xuống, chứ không phải ngồi xuống gần bên.
Là người đứng đầu Thiên Đạo Thất Quân, Cổ Hoặc Kim tự nhiên là ngồi ở vị trí chính giữa, bàn trà của y cũng cao hơn mấy phần so với người khác.
Gần bên trái y, là vị Đạo Tổ Ẩn Minh mặc áo bào đen kia, còn bên phải thì lại trống không, Trần Đoàn lão tổ vốn là ngồi ở đây.
Bên trái chỗ ngồi của Ẩn Minh Đạo Tổ, là vị Đạo Tổ Trần Như Yên kia, mà bên trái vị trí của nàng lại trống không, ngay cả bàn trà cũng bị Luân Hồi Điện Chủ dọn đi rồi, đáng lẽ nơi đó là của Hiên Viên Kiệt.
Còn phía bên phải kia, bên cạnh chỗ trống của Trần Đoàn lão tổ là Xích Dung Đạo Tổ đang ngồi, mà bên cạnh thì là quan chủ Cửu Nguyên quan.
Mấy người này sau khi ngồi xuống, thì đám người vừa đứng dậy hỏi thăm lúc nãy mới lần nữa ngồi xuống, toàn bộ hội trường vang lên tiếng tiên nhạc, bây giờ bầu không khí xem như mới buông lỏng được một chút.
Lúc này, một bóng người toàn thân bao phủ tầng tầng mây trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Thời điểm mây trắng tan hết, lộ ra một đạo thân ảnh thon dài. Gã mặc trường bào màu xanh da trời, phía trên thêu từng đoàn mây trắng như tuyết, chính là người chuyên điều hành Thiên Đình, là Bạch Vân Đạo Tổ.
“Hôm nay là Bồ Đề thịnh yến, nên mời tất cả các vị khách và bằng hữu đến đây để cùng tận hưởng Tiên phúc, mong các vị đều vui vẻ” Bạch Vân Đạo Tổ đầu tiên khom người về phía đám người Cổ Hoặc Kim thi lễ, tiếp đó quay qua cười vang với những người khác rồi nói.
Gã vừa dứt lời, trên đỉnh đầu của đám người bỗng dưng hiện ra một mảnh mây mù bảy màu, bên trong có hơn mười vị tiên nữ trẻ tuổi mặc Nghê Thường Vũ Y, dáng người đẹp mắt đang nhanh nhẹn nhảy múa, kết hợp với dây thắt lưng tung bay lúc múa vung vãi ra vô số cánh hoa, tạo nên cảnh đẹp không sao tả xiết.
Mọi người đều say sưa thưởng thức, tạm thời trầm tĩnh lại, nâng ly cạn chén, nhấm nháp rượu và tiên quả trên bàn.
...
Trong chỗ sâu loạn lưu của vô tận hư không, lơ lửng một ngọn núi màu bạc vô cùng lớn, cao không thấy đỉnh, giống như là người khổng lồ màu bạc đang đứng trong hư không của loạn lưu.
Toàn thân ngọn núi màu bạc này do một loại khoáng thạch màu bạc sáng lóng lánh tạo thành, mỗi một khối khoáng thạch màu bạc đều tản ra ba động Không Gian Pháp Tắc. Nếu là người hiểu biết, tất nhiên sẽ dễ dàng nhận ra loại khoáng thạch màu bạc này, chính là Hư Không Tinh Thạch trong truyền thuyết, ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc chi lực.
Vô số ba động Không Gian Pháp Tắc tản ra từ trên ngọn núi khổng lồ, hội tụ đến cùng một chỗ, hình thành nên cỗ ba động Không Gian Pháp Tắc vô cùng cường đại, giống như có thể rung chuyển toàn bộ hư không loạn lưu.
Phụ cận hỗn loạn không gì sánh được nhưng hư không loạn lưu chỉ khẽ lại gần ngon núi màu bạc, lập tức trở nên yên tĩnh lại, sau đó tự động chảy xuôi qua bên cạnh ngọn núi cao.
Tại dưới đáy ngon núi cao, thình lình có một đầu rùa đen to lớn không gì sánh được. Thân thể nó cao lớn như một khối đại lục, đang cõng ngọn núi màu bạc to lớn ở trên lưng.
Bốn chân của con rùa đang huy động, chở ngọn núi màu bạc, di động chậm rãi trong hư không.
Trên ngọn núi màu bạc phân bố vô số lỗ nhỏ, từ chân núi cho đến đỉnh, lít nha lít nhít, không biết có bao nhiêu cái, giống như là một tổ ong.
Nhìn kỹ lại, phía sau những lỗ nhỏ kia là từng cái động quật, bên trong là thông đạo đi thông suốt bốn phía, kéo dài cực xa, dường như móc rỗng ngọn núi lớn ra.
Hai bên mỗi lối đi, cách nhau không xa đều xây dựng thạch thất, trong mỗi lối đi thạch thất lại có không biết bao nhiêu gian, mà trong toàn bộ ngọn núi thạch thất có nhiều vô số kể.
Giữa hai gian thạch thất, có từng đạo ngân văn thô to kết nối, giống như một tấm võng lớn màu bạc tinh xảo phức tạp, nối liền thạch thất trong ngọn núi lại cùng nhau.
Còn có thật nhiều đường vân màu bạc trực tiếp chui vào trong hư không, không biết kéo dài đến nơi nào.
Những đường vân màu bạc này chớp động không thôi, tựa hồ đang truyền tống thứ gì đó.
Trong mỗi thạch thất đều có vài tòa pháp trận, khác biệt với trận pháp truyền tống bình thường, đây là truyền vật pháp trận.
Những pháp trận này đều rung động ong ong, thỉnh thoảng phun ra các loại vật phẩm.
Vô số người Luân Hồi Điện đang canh giữ bên cạnh từng cái pháp trận, mang những vật phẩm này để vào mặt khác của truyền vật pháp trận để truyền đi, hoặc là giao cho khôi lỗi ở bên cạnh.
Những khôi lỗi này thu lấy đồ vật, lập tức nhanh chóng vận chuyển đi, qua lại khắp các nơi trong ngọn núi màu bạc.
Trong ngọn núi màu bạc lại giống như một quốc gia vô cùng to lớn, cực kì bận rộn nhưng vận chuyển trật tự chỗ nào ra chỗ đó.
Tại đỉnh của ngọn núi màu bạc, có một tòa đại điện.
Không gian trong đại điện rất lớn, khoảng mấy ngàn trượng. Nhưng trong điện lại khá trống trải, không có quá nhiều những vật khác, chính giữa đại điện có bốn cái lò luyện khí hình dạng khổng lồ.
Những lò luyện khí này cao chừng mấy chục trượng, hầu như chống đỡ nóc nhà của đại điện, kiểu dáng giống nhau như đúc, lại phân ra lam, xanh, đỏ, đen bốn loại màu sắc khác nhau.
Dưới đáy của bốn lò luyện khí đều bị một tầng ngọn lửa màu bạc phủ, chung quanh lò luyện khí ngồi mười mấy tên tu sĩ, phần lớn mọi người đều đeo mặt nạ Luân Hồi điện, đúng là người trong Luân Hồi điện.
Còn có một số người mặc trường bào màu tím, là trang phục của Dạ Dương vương triều ở Ma Vực.
Trong tay những người này đều đang không ngừng bấm niệm pháp quyết, từng kiện tài liệu trân quý lần lượt bay vào trong bốn cái lò.
Ngọn lửa phun ra nuốt vào, lò luyện khí chậm rãi chuyển động, bên trong truyền ra từng tiếng sấm rền ù ù.
Mặt ngoài lò luyện khí màu lam lóe lên quang mang, nắp đỉnh đột nhiên chấn động, tự động mở ra, sau đó một đoàn lam quang từ bên trong bắn ra.
Bên cạnh lò này có một nam tử Luân Hồi điện cao lớn, tay gã vung lên hút đoàn lam quang kia vào trong tay. Thì ra nó là một cái mặt nạ đầu thỏ màu lam, là mặt nạ Luân Hồi điện nhưng có vẻ còn thô ráp.
Người này lật xem mặt nạ mấy lần, sau đó chậm rãi gật đầu, xoay người đi đến phía sau đại điện của một tòa thiên điện.
Nơi đây có ba tòa bệ đá, phía trên phân biệt ngồi một vị tu sĩ, trong tay mỗi người nắm lấy một miếng ngọc màu trắng, phía trên là từng hàng văn tự đang chớp động.
Ba người vừa xem văn tự trên miếng ngọc, vừa không ngừng bấm niệm pháp quyết để phác họa, dáng vẻ rất bận rộn.
Bên trái là một trung niên nam tử mặc áo xám, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hãm sâu nhìn có chút âm trầm.
Ở giữa là một lão giả mặc áo bào màu tím, nhìn phục sức cũng là người của Dạ Dương vương triều. Thân hình người này có vẻ hơi còng xuống, đỉnh đầu có tóc lưa thưa, làn da trên mặt đầy nhăn nheo nhưng tinh thần lại hết sức quắc thước.
Bên phải là một nữ tử mặc áo bào màu trắng, da thịt trắng nõn, mắt phượng mày ngài, dung mạo khá xinh đẹp, chỉ là thần sắc rất lạnh nhạt.
Khí tức trên thân của ba người đều vô cùng khổng lồ, đã đạt đến cảnh giới Đại La, nhất là lão giả mặc áo bào tím kia, có tu vi cao nhất trong ba người, đã đạt tới Đại La trung kì đỉnh phong, chỉ cách Đại La hậu kì một chút.