Hàn Lập đứng trên quảng trường, tuy nhìn phong cảnh kỳ lạ bên trong Bí cảnh nhưng ánh mắt bất định, hiển nhiên tâm tư không ở tại đây.
Hắn tới đây đã hơn một tháng, đã dò xét một lượt toàn bộ hoàn cảnh nơi đây trừ ngoài biển. Ai muốn ra vào đây chỉ có thể đi qua cánh cửa duy nhất kia. Chính vì thế hắn chỉ cần bố trí một bộ cấm chế tại cửa vào và để lại một sợi thần niệm, nếu Cổ Kiệt đuổi giết tới bí cảnh thì có thể phát hiện được trước.
Đương nhiên, bởi vì chỉ có một lối nên muốn thoát cũng rất phiền phức.
Để giải quyết vấn đề này, trước khi tới đây, Hàn Lập đã đi một chuyến tới phía Nam đại lục Cổ Vân, tạo một huyệt động trong một vách đá bí ẩn ở Lôi Bạo hải dương.
Trong huyệt động, hắn dùng chín cây Câu Lôi Mộc bố trí một lôi trận ổn định có thể truyền tống cự ly viễn siêu và để lại tiêu ký thần hồn trên đó.
Chỉ cần hắn có mặt đâu đó ở đại lục Cổ Vân, với sự liên hệ giữa thần hồn và tiêu ký thần hồn đã lưu tại lôi trận, là có thể sử dụng lôi trận truyền tống tới đó trong nháy mắt.
Nếu thực sự Cổ Kiệt đuổi giết tới đây, hắn có thể truyền tống cực nhanh tới đó, sau đó chạy vào Lôi Bạo hải dương thì tỷ lệ tránh được truy tung rất lớn.
Tuy nhiên do lôi trận này luôn ở trạng thái kích hoạt trong thời gian dài, mỗi giây mỗi khắc đều tiêu hao Lôi điện lực trong Câu Lôi Mộc, nên nhiều lắm cũng chỉ chèo chống được trăm năm mà thôi, bởi vì khi lôi điện lực hao hết thì công dụng sẽ không còn.
"Đã đến bước này thì chấp nhận thôi, tốt nhất là xử lý ngay mấy việc trước mắt đã!" Hàn Lập lẩm bẩm mấy tiếng, hai tay vỗ nhẹ lên lan can bằng bạch ngọc rồi xoay người đi thẳng về động phủ phía trong quảng trường.
Ở trong mật thất động phủ, Hàn Lập ngồi khoanh chân, bàn tay khẽ đảo, trên tay hiện ra hai trang giấy mỏng màu vàng, hắn xem xét kỹ càng.
Những chữ ghi chép trên hai trang giấy không phải vật gì khác mà chính là đan phương Thống Nguyên Đan và Xuân Lâm Đan.
Hiện tại, Hàn Lập cần có biện pháp nhanh chóng nâng cao thực lực, tăng tiến tu vi, vì vậy nhất định phải luyện chế ra một lượng lớn đan dược Địa giai nhằm hỗ trợ việc tu luyện.
Đối với Thống Nguyên Đan, hiện nay hắn đã có chút tâm đắc khi luyện chế, xác suất thành công đã cao hơn hẳn trước đây. Còn Xuân Lâm Đan thì tuy hắn chưa từng luyện chế, nhưng với sự hỗ trợ của Chân Ngôn Bảo Luân tin rằng độ khó cũng không quá cao.
Trước mắt, linh dược để luyện chế hai loại đan dược này đều không thiếu. Với ý định ở đây lâu dài, hắn đem theo đại bộ phận hạt giống linh dược trồng ở linh dược viên trong động phủ riêng của mình.
Hắn cũng hiểu rõ, dù đã có hai đan phương địa cấp nhưng trường kỳ phục dụng rồi cũng sẽ nhờn thuốc, hiệu quả đan dược xuống thấp, làm lãng phí linh dược và giảm tốc độ tu luyện.
Vì thế, hắn cần càng nhiều các loại đan phương khác để luyện chế nhiều loại Địa đan.
Từ lâu, hắn đã tuyên bố nhiệm vụ đổi đan phương Địa đan tại Vô Thường Minh. Nhưng do đan phương quá mức trân quý, đại bộ phận Địa đan sư không muốn đưa ra giao dịch nên mãi vẫn chưa được như ý nguyện.
Nghĩ tới đây, bàn tay Hàn Lập rung lên, lòng bàn tay hiện ra một hộp ngọc tử sắc, đó là vật lấy được từ Bình Dao Tử.
Vật này đã được một vị tạo nghệ gần tới Thiên đan sư cẩn thận phong ấn, khả năng bên trong có đan phương mà đám Luyện đan sư coi như tính mạng cũng nên.
Mắt hắn nhìn đường vân dày đặc trên bề mặt hộp, tay rung lên, hơn mười tiểu kỳ hắc sắc khoảng tầm một tấc hiện ra. Thân tiểu kỳ đen nhánh, chất liệu như thiết, bên trên vẽ nhiều loại ám văn phức tạp khó hiểu.
Hàn Lập cầm thiết kỳ, cắm xuống nền đá theo hình vòng tròn, ngón tay nâng lên rồi nhẹ nhàng khắc họa xuống nền đất giữa các cây thiết kỳ.
Chỉ chốc lát sau, một pháp trận nhỏ khá phức tạp hiện ra trên mặt đất.
Hàn Lập đặt hộp ngọc chính giữa pháp trận, hai ngón tay duỗi ra, kết xuất một pháp quyết, miệng niệm tụng.
Theo tiếng tụng niệm, ám văn trên thiết kỳ lẫn trận văn khắc trên mặt đất đồng loạt sáng lên.
“Mở!”
Hàn Lập khẽ quát lên.
Toàn bộ pháp trận hào quang chói mắt, bao phủ trọn hộp ngọc tử sắc.
Một tiếng “xì” khẽ vang.
Ngân sắc phù lục trên hộp ngọc sáng lên, trực tiếp bốc cháy.
Hộp ngọc tử sắc vừa bị đốt, các đường vân được khắc sẵn cũng thi nhau sáng lên khiến nó trở nên rực rỡ lóng lánh như một khối thủy tinh màu tím cực kỳ đẹp đẽ. Hàn Lập chưa kịp nhìn kỹ thì đột nhiên nó rung động kịch liệt, đường vân càng lúc càng sáng hơn như thể muốn nứt vỡ.
“Sao lại như thế…”
Tâm trí hắn căng thẳng, lam quang trong mắt sáng lên, Minh thanh linh mục phát động.
Bên trong hộp ngọc, từng đạo phù văn chìm ẩn mắt thường không thể phân biệt sáng lên như thể muốn phát động khả năng tự hủy, muốn làm chiếc hộp và vật giấu bên trong hoàn toàn tan vỡ.
Phong cấm chi thuật của hộp ngọc thế mà có hai tầng minh-ám. Nếu chỉ tiêu trừ ngân sắc phù lục bên ngoài thì phù văn chìm ẩn bên trong sẽ phát động. Cả hai đều tạo ra hậu quả không thể vãn hồi.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, khẩu quyết Chân Ngôn bảo luân được Hàn Lập mặc niệm, kim quang toàn thân đại phóng. Một viên luân vàng kim cỡ một xích hiện ra sau lưng, chầm chậm quay tròn.
Theo tâm niệm của hắn, chân ngôn bảo luân xoay nhanh, vô số gợn sóng vàng kim tản rộng dần ra, bao trùm phạm vi mười trượng.
Trong mật thất, ngoại trừ Hàn Lập ra, hết thảy bỗng chậm lại.
Hào quang trên phù văn bên trong hộp ngọc đang cấp tốc sáng rực lên đột nhiên chậm hẳn lại. Lúc này Hàn Lập mới phát giác ra từng đạo minh - ám thay nhau lóe sáng.
Hai ngón tay khép lại, múa may một hồi, hai tay biến hóa liên tục, từng lá thiết kỳ được nhổ lên hình thành một pháp trận nhỏ khác.
"Mở! "
Hàn Lập phát ra một tiếng quát nhẹ, hào quang phía trên pháp trận lập tức đại tác. Từng sợi hắc quang như mũi tên nhỏ theo thiết kỳ màu đen bắn vào hộp ngọc màu tím.
Bên trong hộp ngọc, hào quang phù văn thu vào không còn nhấp nháy nữa, rồi tiêu tán. Hoả diễm thiêu đốt bên ngoài hộp ngọc cũng dần dần nhỏ đi.
Hoả diễm phù lục tắt hẳn, đường vân trên hộp ngọc màu tím cũng dần dần ảm đạm biến mất. Trên bề mặt hộp truyền đến một tiếng vang nhỏ "bang", lại tự mở ra.
Hàn Lập thu Chân Ngôn Bảo Luân vào trong cơ thể, tay một trảo. Hộp ngọc màu tím liền bay vút lên, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Toàn bộ bên ngoài mật thất hắn đã sớm bố trí một tầng pháp trận cấm chế, cũng không lo bên trong hộp ngọc còn bố trí thủ đoạn gì làm bại lộ vị trí của hắn.
Hắn ngưng thần nhìn lại, trong hộp ngọc toàn bộ trống rỗng, chỉ có ở dưới đáy hộp là một xấp giấy mỏng màu vàng nhạt nằm lặng yên .
Hàn Lập thấy vậy thả thần thức quét qua, phát hiện bên trên không có thần niệm ấn ký, mới đưa tay nâng lên tỉ mỉ tra xét.
Chỉ thấy trên trang thứ nhất có ba chữ to Thừa Uyển Đan dùng cổ triện văn để viết, hàng chữ phía dưới nhỏ hơn viết tên năm loại Linh Dược, niên đại, cách dùng và phương pháp luyện chế.
Hàn Lập nét mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, quả nhiên như hắn sở liệu, trong hộp ngọc này đúng là chứa đan phương.
Xem qua trang thứ nhất, hắn lật tiếp mấy trang sau, lại xem qua hơn mười trang, kinh hỉ phát hiện những đan phương này đại bộ phận là đan phương Địa giai, kể cả Thừa Uyển Đan ở trang nhất, vậy mà có chừng bảy cái.
Bất quá, vừa nghĩ tới Bình Dao Tử đã có năng lực luyện chế ra Đạo Đan, hắn cũng bình thường trở lại.
Đã có bảy đan phương Địa giai này, cộng thêm Thống Nguyên Đan và Xuân Lâm Đan lúc trước, vậy thời gian dài sau này hắn cũng không cần hao tâm tổn trí tìm kiếm đan phương rồi.
Căn cứ vào đan phương miêu tả bề ngoài đan dược, Hàn Lập cơ bản xác định bình đan dược vàng óng ánh lúc trước lấy từ chỗ Bình Dao Tử chính là Thừa Uyển Đan không thể nghi ngờ.
Nói về phẩm cấp những đan dược này, tựa hồ từng cái so với Xuân Lâm Đan còn muốn cao hơn một ít, đương nhiên sử dụng Linh Dược tự nhiên không phải phàm phẩm. Không nói đến chủng loại hiếm thấy, số tuổi của chủ linh tài cũng đều cần đến năm sáu vạn năm trở lên.
May mắn chính là, chỗ này chính là Phù Sơn Bí Cảnh, vốn là một bảo khố Linh Dược tự nhiên, có rất nhiều Linh Dược có thể tìm thấy ở nơi này. Với thân phận của hắn, chỉ thu thập một ít Linh dược chưa đủ trăm năm trở lại, tông môn tự nhiên sẽ không hỏi đến.
Sau đó hắn sẽthông qua linh dịch bình nhỏ thúc ra chủ linh tài đủ tuổi, còn linh tài khác có thể thông qua Tiên Nguyên thạch mua sắm, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Hàn Lập kiềm chế vui sướng trong lòng, cầm lấy hộp ngọc, định thu hồi những đan phương này thì khóe mắt đột nhiên quét qua hộp ngọc lần cuối, tựa hồ có chút khác thường.
Bàn tay hắn lật lên, lấy ra một thanh chuỷ thủ mỏng như lá liễu, chọc vào sát mép hộp ngọc, cạy nhẹ lên.
Chỉ nghe một tiếng "tạch" vang nhỏ.
Một miếng ngọc màu tím bóng loáng như kính từ hộp ngọc bị nạy ra.
Hàn Lập cầm miếng ngọc dày hơn không bao nhiêu so với trang giấy, đặt ở trước mắt, tỉ mỉ quan sát.
Ánh lửa chiếu rọi xuyên thấu trong mật thất, có thể thấy phía trên miếng ngọc bóng loáng phân bố dày đạc từng đường vân cực kỳ nhỏ, liên kết với nhau, phác thảo ra một bức đồ án hoa văn hình tròn vô cùng phức tạp.
Hàn Lập nhắm hai mắt lại, thần thức ngưng tụ phía trên miếng ngọc dò xét.
Thần trí của hắn vừa mới chạm vào miếng ngọc, trên mặt đồ án hoa văn hình tròn lập tức rực rỡ sáng lên một tầng kim sắc quang mang, từ đó bay ra từng khối kim sắc phù văn, trực tiếp đẩy thần trí của hắn ra ngoài.
Thử thêm vài lần đều bị như thế, hắn khẽ thở dài, đành phải tạm thời buông tha.
Cũng không phải là hắn không thể dùng thần thức cường đại cưỡng ép bài trừ, chỉ là trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy miếng ngọc này tựa hồ rất bí ẩn, không muốn mạo hiểm hủy hoại miếng ngọc mà thôi.
Bất đắc dĩ, hắn đành thả miếng ngọc bản và đan phương vào hộp ngọc, rồi thu lại.
Sau đó, bàn tay hắn lần nữa khẽ vỗ trước người, một đạo quang mang hiện lên. Một thạch lô màu xám trắng cao hơn người bỗng hiện ra, "binh" một tiếng rơi trên mặt đất.