Giao Tam nghe vậy, vô thức lui về sau một bước, liền cảm giác đầu vai bị người nắm lấy, thân thể bị nhấc bổng lên, bay ngược ra sau.
Kim Mông Tích vừa mới bắn ra kia, thân thể bỗng nhiên cấp tốc phồng lên, toàn thân tăng vọt kim quang, "bùm" một tiếng, nổ tung ra.
Chỉ thấy một đoàn kim quang từ trong vụ nổ toả ra, tiếp theo cấp tốc khuếch trương, hóa thành một vòng xoáy kim quang to lớn vô cùng quét ra, trong đó tiếng thét đại tác, bên trong thình lình cuốn theo đạo đạo quang nhận màu vàng.
Càng làm cho người kinh ngạc chính là, trong những quang nhận màu vàng kia, lại còn ẩn chứa nồng đậm lực lượng Kim thuộc tính pháp tắc, trong nháy mắt cắt chém bốn phía hư không thành mảnh nhỏ.
Sau khi ném Giao Tam ra đằng sau, Hàn Lập lách mình tiến về phía trước, trong cơ thể công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết và Thiên Sát Trấn Ngục Công đồng thời vận chuyển, toàn thân trên dưới lưu chuyển quang mang tinh thần, một thân khí kình ngưng ở một quyền, đập mạnh về phía trước.
Trên nắm tay hắn lưu chuyển một tầng hào quang màu vàng, một đạo kim quang quyền ảnh hơi mờ bắn ra, đập ầm ầm lên vòng xoáy kim quang.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Vòng xoáy kim quang nổ tung, vô số quang nhận màu vàng ở bên trong đang xoay tròn văng ra bốn phương tám hướng.
Hư không khuấy động không thôi, khí kình lưu lại trong không khí còn chưa tiêu tán thì tên thanh niên nam tử kia đã phi thân xuống, đánh tới phía Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập không khỏi thầm thở dài một tiếng.
Quả nhiên là nhất mạch Phê Kim Tiên đều giống nhau, giống y đúc Kim Đồng, chỉ một lời không hợp liền muốn đánh đến sống chết.
Hàn Lập đối mặt với Phệ Kim Tiên, cũng không dám chủ quan chút nào, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển, thân hình đột nhiên mơ hồ một cái, rút lui về phía sau một chút.
"Thời Gian Pháp Tắc?" Thanh niên nam tử chụp hụt, khuôn mặt lạnh lùng hiện ra vẻ khó chịu, tự lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, trên thân gã liền mở ra một gợn sóng màu vàng, ngay sau đó cả người trở nên hư ảo, ngoài thân lờ mờ hiện ra liên tiếp hư ảnh.
Hàn Lập cảm thấy hoa mắt, thanh niên nam tử kia đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, một chưởng thò ra, năm ngón tay biến thành trảo chụp đến cổ họng hắn.
Lần này tốc độ nhanh đến cực điểm, ngay cả Hàn Lập muốn tránh cũng không kịp.
Lúc này, một tiếng quát từ bên cạnh truyền đến, ngay sau đó một đạo kiếm quang từ bên trái bỗng nhiên bắn đến, thẳng đến đầu lâu thanh niên nam tử.
Thanh niên nam tử thấy thế, chỉ cười nhạo một tiếng, không có ý né tránh chút nào, vẫn như cũ chụp vào Hàn Lập.
"Keng" một tiếng duệ minh!
Kiếm quang sắc bén, nhìn như thế không thể đỡ, nhưng trảm lên thân nam tử, chỉ loé lên quang mang, liền tự băng liệt tiêu tán, ngay cả kim bào trên thân cũng không bị ảnh hưởng nửa phần.
Mắt thấy đầu ngón tay nam tử sắp chạm đến hầu kết Hàn Lập, một vệt kim quang đột nhiên từ sau lưng Hàn Lập bắn ra.
Chỉ thấy một bảo luân màu vàng lơ lửng ra, ở trong hư không xoay tròn không ngừng, phía trên toả ra đạo đạo tia sáng mài vàng chói mắt, chiếu rọi bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt thanh niên nam tử cảm giác thời gian chảy xuôi bị đông cứng lại, cả người ngưng kết giữa không trung.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, chỉ về phía trước một cái.
"Vèo vèo vèo . . ."
Chỉ nghe liên tiếp tiếng xé gió không ngừng vang lên, trong hư không bên người thanh quang chớp liên tục, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhao nhao nổi lên, ở giữa không trung xẹt qua đạo đạo vết kiếm vô hình, bắn về phía thanh niên nam tử.
"Ầm ầm. . ."
Trên ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm loé lên kim mang, một cỗ lôi điện màu vàng đậm từ đó tuôn trào ra, như ba mươi sáu con Lôi Giao từ bốn phương tám hướng bắn đến, chia ra bắn về phía chỗ yếu hại của thanh niên nam tử.
Nương theo liên tiếp thanh âm tranh minh vang lên, lôi điện màu vàng cuồng bạo từ trên thân Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tuôn trào ra, trong nháy mắt bao phủ thanh niên nam tử kia vào, tạo ra một lôi cầu kim quang.
"Ầm ầm "
Trong lôi cầu kim quang không ngừng vang lên tiếng oanh minh, lôi điện cuồng thiểm, khiến cho hư không chung quanh tràn ngập một cỗ khí tức khét lẹt.
Nhưng mà sau một hồi lâu, lôi điện thu lại, quang mang tán đi, thanh niên nam tử ở trong đó vẫn bộ dạng như cũ, ngoại trừ kim bào trên thân có chút vết cháy, cũng không có dị dạng gì khác.
Lông mày Hàn Lập hơi nhíu lên, tay bấm kiếm quyết. Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức bay vụt vào không trung, kiếm quang liên kết với nhau, kiếm ảnh trùng điệp, liền hợp thành một thanh phi kiếm.
Chỉ thấy tay hắn bấm pháp quyết, trên chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vừa được hợp nhất kia lập tức đại phóng quang mang, tia điện tuôn ra.
Trên không trung của sa mạc lập tức gió nổi mây phun, trong một cái lôi trụ màu vàng to bằng vại nước như có vàng lỏng cuồn cuộn, từ trên không trung bỗng nhiên dội xuống, trùng điệp đánh vào trên thân thanh niên nam tử.
"Ầm"
Lại một tiếng nổ rung khắp thiên địa vang lên, thanh niên nam tử bị lôi trụ màu vàng đột nhiên đánh trúng, cả người lập tức trầm xuống phía dưới, lập tức bị lôi điện màu vàng ngưng thực như nước kia nuốt sống vào.
Trong sa mạc, phảng phất trống rỗng sinh ra một tòa lôi trì màu vàng, bên trong lôi dịch màu vàng cuồn cuộn, thanh thế to lớn tới cực điểm.
Bọn người Giao Tam đã thối lui ra xa thấy cảnh này, thần sắc cũng đều nhao nhao biến đổi.
"Không so được a, người so với người, thật sự là tức điên. . ." Thần sắc Hùng Sơn phức tạp nhất, nhịn không được thở dài nói.
Sau một lát, lôi quang co lại, điện quang thu lại, lôi trì màu vàng biến mất không thấy gì nữa.
Đám người liền nhìn thấy mũi của chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kia đính trên đỉnh đầu thanh niên nam tử, nhưng chỉ đâm vào sợi tóc của gã, cũng không làm bị thương nhục thân.
Phệ Kim Tiên cấp bậc Đại La, nhục thân cường hãn, quả thực không thể tưởng tượng.
"Hắc hắc, còn có chiêu gì lợi hại không? Nếu không, ta phải xuất thủ rồi . . ." Lúc này, thanh niên nam tử bị tia sáng Chân Ngôn Bảo Luân giam cầm, bỗng nhiên mở miệng nói ra.
Lúc nói chuyện, trên thân gã dập dờn kim quang, lại có tầng tầng gợn sóng màu vàng nhộn nhạo lên, từ đó truyền ra trận trận ba động pháp tắc đặc thù của bản thân, xông đến chống lại tia sáng màu vàng trên Chân Ngôn Bảo Luân, đúng là bức lui chúng đi một chút.
Hàn Lập thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.
Trước đó thông qua luyện hóa tổ trùng, hắn đã ngưng luyện ra rất nhiều sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc, bây giờ thể nội ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc chi lực đã hơn xa lúc trước, vốn tưởng rằng dù chưa hẳn có thể chống được Thời Gian Pháp Tắc chi lực của Kỳ Ma Tử, nhưng ít ra có thể khiến những tu sĩ Đại La bình thường khác không thể hoạt động.
Nhưng bây giờ loại lực lượng pháp tắc trình độ này, vậy mà không cách nào hoàn toàn giam cầm được Phệ Kim Tiên cấp bậc Đại La này.
Ý cười trên mặt thanh niên nam tử vừa thu lại, phía sau lưng thình lình hiện ra hai cánh lông vũ gần như trong suốt.
Nương theo một trận thanh âm "ong ong" nhỏ vang lên, cánh lông vũ sau lưng gã cấp tốc vỗ mạnh, phía trên có đạo đạo kim quang nhàn nhạt không ngừng chớp động, bắt đầu nhanh chóng trùng kích lên tia sáng màu vàng của Chân Ngôn Bảo Luân tỏa ra.
Theo quang mang màu vàng nhạt kia càng ngày càng thịnh, trên đó truyền ra ba động lực lượng pháp tắc ngày càng rõ ràng, bức lui tia sáng Chân Ngôn Bảo Luân, không gian cũng càng lúc càng lớn.
Bên trong vùng không gian này, thanh niên nam tử đã có thể tự do hoạt động.
Đầu tiên gã đưa tay phủi phủi vết cháy trên kim bào, lại xoa xoa chỗ đỉnh đầu bị mũi kiếm đâm vào, thần sắc hờ hững nhìn về phía Hàn Lập, giơ lên một bàn tay, nắm thành một quyền.
Nhưng mà, chỉ một động tác đơn giản như thế, trên thân gã lại bộc phát một cỗ khí thế làm cho người kinh hãi.
Chỉ thấy quanh thân gã đại phóng kim quang, phía sau có một hư ảnh Phệ Kim Trùng to lớn hiển hiện, ở trong tuôn ra ba động lực lượng pháp tắc, trong nháy mắt bức lui mảng lớn tia sáng màu vàng.
"Không tốt, cẩn thận!" Trong lòng Giao Tam giật mình, đang muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Hàn Lập giơ tay cản lại.
Nàng hơi nghi hoặc không hiểu nhìn về phía Hàn Lập, đã thấy quang mang trên thân hắn thu vào, rồi hắn đột nhiên thu Chân Ngôn Bảo Luân vào thể nội.
"Hàn huynh, ngươi muốn làm gì?" Hồ Tam nhướng mày, nghi hoặc hỏi.
Không chỉ y, ngay cả thanh niên nam tử kia thấy thế, cũng có chút mơ hồ khó hiểu, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái.
"Vị bằng hữu Phệ Kim Tiên này, xin hỏi xưng hô như thế nào?" Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Sao lúc này Hàn huynh lại định lôi kéo làm quen, việc này có tác dụng gì chứ?" Hồ Tam thấy thế, nhịn không được cười lên nói.
Giao Tam chỉ khe khẽ lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không rõ.
Thanh niên nam tử nghe vậy, chỉ khẽ chau mày, không trả lời.
Hàn Lập thấy thế, không hề nóng giận, tiếp tục nói: "Ta xem các hạ cũng giống như những tồn tại khác trong mấy tầng tháp trước đó, đều là bị Thái Tuế Tiên Tôn cầm tù ở đây, cho nên cần gì phải đối địch cùng chúng ta?"
"Ha ha, ha ha. . .” Thanh niên nam tử nghe vậy, thật giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trong đời, cười sang sảng không thôi.
"Chỉ cần các hạ không làm khó chúng ta, Hàn mỗ có thể hứa hẹn, sẽ nghĩ cách giải trừ phong cấm nơi đây, mang ngươi rời khỏi toà ngục giam này. Các hạ nghĩ thế nào?" Thần sắc Hàn Lập không đổi, hỏi.
"Ngay cả ta cũng không chiến thắng được, gia hỏa nhà ngươi nói còn dám nói khoác thả ta ra khỏi tòa tháp mà không biết ngượng. Ngươi có biết trong tầng thứ bảy giam giữ dạng quái vật gì không? Ngươi cho rằng ta thả các ngươi qua, các ngươi liền có thể đạt được ước muốn? Tiêu khiển khó được này, ta cũng không muốn không công tặng cho lão già điên kia." Thanh niên nam tử rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói ra.
"Nếu có thể thuyết phục các hạ, tại hạ tự nhiên có biện pháp ứng đối người ở tầng bảy. Hiện tại chỉ là xem các hạ có đồng ý hay không thôi" Thần sắc Hàn Lập lạnh nhạt, mở miệng nói ra.
Thanh niên nam tử thấy hắn có bộ dáng tính toán trước kỹ càng, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ do dự.
Nếu có thể ra ngoài, ai lại nguyện ý canh giữ tại toà Tuế Nguyệt Tháp chó má này chứ?
Mấy trăm vạn năm qua, bởi vì khốn thủ nơi đây, thực sự không có chuyện để làm, gã đã đồ sát những dị thú dị tộc cũng bị cầm tù ở đây hầu như không còn, thậm chí còn mài tất cả xương cốt chúng thành kim phấn, mới tạo ra mảnh đại mạc cát vàng này.
Đáng tiếc ngay từ đầu không thu tay, giết thực sự quá nhiều, cuối cùng chỉ còn lại con Kim Mông Tích kia.
Rời đi tất nhiên là muốn, chẳng qua là người trước mắt này thật có năng lực mang chính mình rời đi sao?
"Đáp ứng ngươi. . . cũng không phải không được, chỉ là ngươi làm như thế nào để chứng minh ngươi sẽ không chết trên tay lão già điên kia. Như thế mới chứng minh ngươi có năng lực cứu ta ra tháp? Không bằng ngươi không được tránh né, thành thành thật thật tiếp ta một quyền, như thế nào?" Thanh niên nam tử xoay chuyển ánh mắt, hỏi.
Bọn người Giao Tam nghe vậy, lông mày đều nhăn lại, đang muốn mở miệng ngăn cản, chợt nghe Hàn Lập thản nhiên nói ra: "Một lời đã định."