Một chiêu này của Phong Vô Trần vừa nhanh lại tàn nhẫn, làm Hàn Lập có loại cảm giác muốn tránh cũng không thể tránh được.
Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, bàn tay chợt co gấp lại, dùng tấm thuẫn trước mặt đón đỡ mũi kiếm âm hiểm kia.
Mắt thấy cả hai sắp chạm vào nhau, cổ tay Phong Vô Trần bỗng nhiên run lên, Liễu diệp tế kiếm trong tay sáng lên mảng lớn đồ án Tinh Thần, mũi kiếm trong nháy mắt tựa như to lên gấp đôi, quanh thân bao phủ ánh sáng hình răng cưa, trảm kích lên viền dưới tấm thuẫn.
"Két" một tiếng giòn vang!
Vết rạn trên tiểu thuẫn màu trắng lập tức mở rộng ra, muốn nứt toác ra.
Mi tâm Hàn Lập nhăn lại, quyết định thật nhanh vỗ vào Tinh Đấu thuẫn, toàn bộ cơ thể dựa thế lui về phía sau, tiếp đó lướt lên cao.
Ngay sau đó, "ầm" một tiếng vang lên, tinh quang trên tiểu thuẫn màu trắng tối sầm lại, bỗng nhiên nổ tung, một đạo kiếm quang phóng lên trời, mũi kiếm như dán theo Hàn Lập phóng lên cao không.
"Lần này xem ngươi tránh chỗ nào?"
Thấy Hàn Lập lướt lên cao, trong mắt Phong Vô Trần hiện lên một nụ cười âm mưu đã thực hiện được, dưới chân đạp mạnh một cái trên mặt đất, thân hình như mũi tên bắn thẳng lên, cách Hàn Lập gần trăm trượng.
Chỉ thấy huyền khiếu quanh thân gã cùng tinh khiếu trên thân kiếm đồng thời sáng lên, toàn thân giống như được một tầng ánh sáng bao bọc, một kiếm chém ra, quanh thân bao phủ hết thảy lực lượng tinh thần, trong nháy mắt tụ đến trên thân trường kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang cực kỳ chói mắt nổ bắn ra.
Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, kiếm quang này lại mau lẹ tới cực điểm, Hàn Lập liền sử dụng một chiêu thiên cân trụy, làm cho thân hình hạ nhanh xuống, nhưng căn bản cũng không kịp né tránh, mắt thấy sẽ bị một kiếm xuyên thủng.
Người xem trên khán đài thét lên một tiếng kinh hãi!
"Nguy rồi. . ."
Thần Dương một mực quan sát tình huống bên này, kinh hãi không thôi. Đám người Tần Nguyên thì thần sắc nhẹ nhõm, không thèm để ý chút nào.
"Chiêu này chỉ sợ là tránh không khỏi rồi. . ." Cốt Thiên Tầm không khỏi thở dài một tiếng.
Tâm tình Dịch Lập Nhai phức tạp, sau này y đã biết rõ thực lực Hàn Lập mạnh hơn mình, nên y cũng chẳng muốn Hàn Lập thất bại, ngược lại có chút hy vọng hắn có thể chiến thắng Phong Vô Trần, đáng tiếc thế sự lại luôn không như ước nguyện.
Lông mày Giải Đạo Nhân nhíu chặt, im lặng không nói gì.
Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, nghĩ là làm ngay, huyền khiếu trên hai chân Hàn Lập đều sáng lên, hắn thúc giục Vũ Hóa Phi Thăng Công đến cực hạn, mở ra mười tám chỗ huyền khiếu, lập tức lực lượng tinh thần từ bên trong phun ra, nhìn như thực chất.
Chỉ nghe "rầm rầm" hai tiếng trầm đục.
Hai chân Hàn Lập bỗng nhiên giẫm mạnh trong hư không, vốn tựa như không thể nào mượn lực từ hư không, vậy mà lực lượng tinh thần, do hắn cưỡng ép phóng xuất ra, đột ngột bị hắn đè ép xuống chấn động một cái, hắn liền mượn cỗ lực phản chấn này, thân hình đột nhiên nghiêng đi, cưỡng ép cải biến phương hướng.
Trong thế suýt xảy ra tai nạn, trong nháy mắt cuối cùng hắn lại hiểm hiểm tránh khỏi một kiếm của Phong Vô Trần vốn nhất định phải trúng.
"Làm sao có thể?" Phong Vô Trần thấy thế, kinh hô một tiếng.
Trên khán đài vang lên thanh âm ủng hộ như núi thở biển gầm, tiếng kinh nghi cũng nổi lên bốn phía trên đài cao.
Thần Dương thở dài một hơi, còn thần sắc Tần Nguyên lại trở nên khẩn trương lên.
"Tiểu tử này quả nhiên không để cho ta thất vọng, có chút ý tứ a. . ." Lục Hoa phu nhân gật đầu nhẹ, âm thầm trầm ngâm nói.
Thần sắc trên mặt Ách Quái không có chút biến hoá nào, chỉ bình tĩnh nhìn một màn trên đài chữ Khôn.
Còn đài chữ Càn bên kia, vốn là trận Huyền đấu nhạt nhẽo như nước, hầu như không ai chú ý tới.
Nguy cơ Hàn Lập được giải trừ, hắn cũng không trốn chạy nữa, ngược lại thân hình chuyển một cái, trực tiếp đạp không bổ nhào thẳng đến hướng Phong Vô Trần.
"Lần này, đổi cho ngươi tiếp ta một chiêu." Hàn Lập quát lớn một tiếng.
Tiếng nói hạ xuống, trên người hắn lại lần nữa rung động "Phanh phanh", huyền khiếu trên người liên tục sáng lên, số lượng vậy mà xông thẳng đến một trăm tám mươi chỗ.
Lần này, đừng nói là khán giả bình thường trên khán đài, chính là đám người trên đài cao cũng đã có vẻ ngồi không yên, thần sắc từng người đột biến nhìn lại hướng Hàn Lập bên này.
Hàn Lập mạnh mẽ, đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Ngay cả Ách Quái một mực thần sắc lạnh nhạt, lúc này lông mày cũng hơi gảy nhẹ một chút không ai biết, ánh mắt liếc nhìn Thần Dương một cái, tựa hồ muốn từ trên mặt gã nhìn ra một chút gì đó.
Thần Dương tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt Ách Quái, ánh mắt đón nhận đối phương, cũng mỉm cười.
Thật ra gã đồng dạng cảm thấy tâm thần rung động mạnh, nhưng vẫn dựa vào tố chất tâm lý cường đại, áp chế hết thảy khiếp sợ trong lòng, làm ra bộ dạng đã sớm biết rõ thực lực của Hàn Lập.
Trên đài chữ Khôn.
Phong Vô Trần nhìn rậm rạp chằng chịt huyền khiếu trên thân Hàn Lập, trong mắt hiện lên một vòng sợ hãi, nhưng nước đã đến chân, gã đã không cách nào tránh nữa, cũng quyết không thể tránh.
Chỉ có được ăn cả ngã về không, dù hi sinh một chút cũng sẽ không tiếc.
Nghĩ đến đây, Phong Vô Trần cuồng loạn gầm lên một tiếng, hai tay đột nhiên ra một chiêu, một chuôi Liễu diệp tế kiếm khác cũng bay vụt quay về, hợp nhất với thanh trường kiếm kia, mặt ngoài sáng lên hơn bốn mươi tinh khiếu, từ trong tuôn ra một cỗ lực lượng tràn đầy tinh thần.
Cùng lúc đó, một trăm sáu mươi tám chỗ huyền khiếu trên người gã cũng toả sáng hào quang, hầu như tất cả lực lượng đều vận chuyển tuôn ra, thuận theo thân trường kiếm điên cuồng phóng ra. Lực lượng tinh thần lực ngưng tụ thành một thanh tinh quang cự kiếm, nghênh đón Hàn Lập.
Lúc này Hàn Lập lại rất bình tĩnh.
Hắn yên lặng vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, bạch quang lưu chuyển quanh thân, thân thể ở giữa không trung bày ra một tư thế vô cùng cổ quái, thân hình đảo ngược xuống phía dưới, huyền khiếu trên tay phải sáng lên dày đặc hào quang rạng rỡ, dựng thẳng lên một chưởng đẩy mạnh xuống phía dưới. (Ai đã xem Như lai thần chưởng của Châu Tinh Tinh thì tư thế này giống y vậy đó :D )
Chỉ thấy tốc độ bàn tay đẩy xuống không nhanh không chậm, lòng bàn tay đè xuống dưới một tấc, hư không bốn phía liền bị lõm xuống, mảng lớn phiến không gian xung quanh bị ép ngược ra, chính giữa dần dần có âm thanh như sấm, là thanh âm do hư không bị nghiền nát.
Trong nháy mắt ngay trước khi hai vật này va chạm nhau thì bàn tay của hắn vừa vặn xuất ra hoàn chỉnh.
"Vô Trần, không thể!" Sắc mặt Tần Nguyên đại biến, thân hình bạo khởi, vội vàng quát lớn.
Nhưng giờ khắc này, đã trễ.
Bàn tay Hàn Lập đã đụng vào mũi kiếm Phong Vô Trần.
"Tạch tạch tạch. . ."
Một hồi thanh âm liên tục vang lên không ngừng, chuôi Tinh quang Cự Kiếm đứt gãy từng khúc, nổ tung vỡ nát ra, hóa thành vô số tinh phấn trắng muốt tiêu tán ra.
Tiếp đó, hai thanh Liễu Diệp trường kiếm trong tay Phong Vô Trần cũng rạn nứt ra từng khúc, biến thành mảnh vỡ.
Một chưởng Hàn Lập xuyên qua thân kiếm, đánh lên vai Phong Vô Trần.
Trang phục bên ngoài Phong Vô Trần trong nháy mắt bạo liệt ra, trên thân vẫn còn mặc một bộ áo giáp màu trắng tạo hình cổ xưa, phía trên có vô số tinh quang nhè nhẹ phun ra, hóa thành một màn sáng hộ thể ngăn chặn bàn tay Hàn Lập.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Tầng màn sáng kia ầm ầm nổ tung, áo giáp trên người Phong Vô Trần cũng theo đó nứt toác ra, đầu vai cùng cánh tay bên phải đồng thời nổ tung thành một đoàn máu tươi đỏ thẫm chói mắt bắn ra tung toé, triệt để nát bấy.
Phía sau lưng gã cũng chấn động ầm ầm, tóc dài rối tung, khóe miệng phun máu tươi, cuối cùng triệt để ngất đi.
Toàn bộ Huyền đấu đài, cũng theo đó chấn động ầm ầm, phía ngoài bởi vì có đại lượng tinh cốt phòng hộ gia trì, bao phủ lên một mảnh hào quang mông lung, đài thi đấu dù chưa trực tiếp nổ bể ra, nhưng cũng đã trực tiếp lõm xuống ba thước, phía trên sinh ra vô số vết rạn như mạng nhện.
Hàn Lập vẫn còn nhớ kỹ lúc trước Cốt Thiên Tầm nhờ vả hắn, tay phải chợt nắm chặt quyền, phóng một bước về phía Phong Vô Trần.
"Tên nhãi ranh, ngươi dám?" Một tiếng hét to vang lên từ trên cao, một đạo nhân ảnh rơi thẳng xuống.
Nguyên bản Huyền đấu đài lung lay sắp đổ liền vang lên tiếng ầm ầm, hóa thành vô số đá vụn rơi lả tả.
Hàn Lập chăm chú nhìn lại, đã thấy Tần Nguyên đang mặt tràn đầy tức giận nhìn về phía hắn, sát ý trong mắt nồng đậm nhìn thấy mà giật mình.
Ngay sau đó, lại có mấy đạo lưu quang từ trên cao rơi xuống, đúng là đám người Ách Quái, tất cả đều bay xuống.
Vừa tiếp đất, Thần Dương lập tức đứng ở bên cạnh Hàn Lập.
"Ách thành chủ, đối thủ còn chưa nhận thua, trận Huyền đấu này vẫn không thể coi là xong a? Không biết Tần Nguyên thành chủ làm vậy là có ý gì?" Hàn Lập chắp tay thi lễ, biết mà còn hỏi.
"Lệ đạo hữu cao hơn một bậc, dĩ nhiên là đã thắng, không bằng khoan dung độ lượng tha cho hắn một lần, được chứ?" Ách Quái ôn hòa cười cười, mở miệng nói ra.
"Thành chủ đại nhân đã mở miệng, vãn bối không dám chối từ." Hàn Lập thu liễm chiến ý cả người, thối lui ra sau lưng Thần Dương một chút.
Tần Nguyên cúi người ôm Phong Vô Trần vào trong ngực, lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, đổ từ trong ra mấy viên đan dược màu đỏ, đút vào trong miệng gã, sau đó bế gã lên.
"Ách thành chủ, xin phép ta đi trước một bước." Lúc này Tần Nguyên chẳng ho khan một tiếng nào, mở miệng nói ra.
"Đi đi." Ách Quái gật đầu nhẹ nói ra.
Mọi người trên khán đài bị một màn bất thình lình này, khiến cho không biết phải làm sao, lúc này mới kịp phản ứng, có người dẫn đầu, hư thanh liền nổi lên bốn phía, nhao nhao biểu đạt thái độ bất mãn đối với việc Tần Nguyên cắt ngang trận đấu.
"Lo lắng sẽ bị loạn, việc này Tần đạo hữu làm sai, chỉ có điều cũng hợp tình lý, sau đó ta sẽ nói hắn đền bù tổn thất cho Thanh Dương thành các ngươi." Ách Quái không để ý đến phản ứng trên khán đài, nói với Thần Dương cùng Hàn Lập.
"Đa tạ Ách thành chủ." Thần Dương vội ôm quyền nói ra.
Hàn Lập cũng cùng theo đó chắp tay.
"Tốt rồi, trận tỷ thí kế tiếp còn phải tiếp tục, đừng để ảnh hưởng đến đằng sau." Ách Quái dứt lời, quay người nhảy lên, một lần nữa về lại trên đài cao.
Tôn Đồ cùng Phù Kiên liếc nhau, trong mắt hai người cùng hiện lên một tia ý vị không hiểu, cũng theo đó quay trở về đài cao.
"Lệ đạo hữu, khổ cực rồi. . . Sau trận chiến này, ngươi thành danh rồi, chức thành chủ của Thần mỗ coi như an tâm ngồi thêm phân nửa rồi, sau tất có hậu báo." Thần Dương âm thầm truyền âm nói ra.
"Không sao. . . Là hắn khiêu khích ta trước, ta mới ra tay tàn nhẫn với hắn một chút, không gây phiền toái cho Thần Dương đạo hữu là tốt rồi." Hàn Lập cười trả lời.
"Lệ Phi Vũ. . ."
"Lệ Phi Vũ. . ."
. . .
Từng tiếng reo hò nhiệt liệt vang vọng toàn bộ Tu La Trường.
Bên kia đài chữ Càn, bởi vì bị giữa đài cao ngăn cản, không cách nào nhìn thấy tình huống cụ thể bên này.
Mà Chu Tử Nguyên cùng Cận Công đánh nhau nửa thật nửa giả, nhưng đối với động tĩnh của trận đấu bên này của Hàn Lập, gã vẫn cẩn thận lắng nghe.
Giờ phút này thấy bên kia đã kết thúc, gã nơi đây cũng không muốn kéo dài nữa, chỉ đưa tay đánh ra một quyền, liền đánh tu sĩ Huyền thành Cận Công rớt xuống Huyền đấu đài, trong cả quá trình căn bản không sử dụng cốt thương trắng như tuyết trên tay.
Hai cuộc chiến đấu, một trận bình thản, một trận sục sôi vô cùng thê thảm, cuối cùng cũng hạ màn.
Qua ước chừng hai canh giờ sau, hai trận Huyền đấu khác lại tiếp tục tiến hành.
Trên đài đấu chữ Càn không bị ảnh hưởng gì, vẫn có thể tiến hành như thường, nhưng Cốt Thiên Tầm cùng Phương Thiền giao chiến ở đài chữ Khôn, lại bởi vì một hồi Huyền đấu vừa rồi gây tổn hại nghiêm trọng, tạm thời không thể sử dụng.
Trận huyền đấu của hai người bọn họ, đành phải đổi qua đài chữ Cấn.