Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ!” Ánh mắt Hàn Lập lướt nhanh một vòng trên quảng trường, ồ nhẹ một tiếng.

Thân hình hắn đột nhiên bay lên, rất nhanh đến trước một tòa cung điện khổng lồ đối diện quảng trường.

Tòa cung điện này được xây bằng một loại tinh thạch óng ánh màu xanh đậm, bề mặt phủ một tầng ánh sáng mỏng màu lam nhộn nhạo, thoạt nhìn tựa như là cung điện thủy tinh dưới đáy biển.

Hàn Lập biết loại tinh thạch màu lam này tên là Hải Lam Tinh, là một loại tinh thạch thủy thuộc tính nổi tiếng cứng rắn, tuy không phải là tài liệu đỉnh cấp nhưng cũng thuộc dạng trân quý, lại được dùng để xây cả tòa đại điện này, quả là đại thủ bút.

Hàn Lập tiến đến, nhưng không phải bị hấp dẫn bởi vật liệu xây tòa đại điện này, mà vì đồ vật bên trong.

Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng Hàn Lập có thể cảm nhận được từ sâu bên trong có một cỗ chấn động Thời Gian Pháp Tắc truyền ra.

Có thể do cả tòa đại điện này được xây bằng Hải Lam Tinh, tuy bị tàn phá, nhưng vẫn bảo tồn được hình dáng ban đầu, ngay cả tấm biển lớn trên cửa điện cũng không bị phá hư.

“Thủy Diễn Cung…”

Hàn Lập nhìn tấm biển thì hơi động lòng, đang muốn tiến vào đại điện, đột nhiên chú ý đến một thứ bên cạnh cửa vào.

Đó là một tượng đá màu lam ngã trên mặt đất, cao khoảng một trăm trượng, là một đứa bé có đầu to quái dị.

Phía dưới tượng đá bị đứt gãy giống như bị một kiếm chặt đứt. Hàn Lập nhìn sang phía bên cạnh cung điện, chỗ đó có một ụ đá khổng lồ cũng bị chặt đứt, vết đứt gãy lại ăn khớp với tượng đá, xem ra đó là nơi bức tượng đá này đứng lúc trước.

Hàn Lập nhìn bức tượng đá này, mơ hồ có cảm giác quen mắt như đã từng thấy ở đâu.

“Đúng rồi, thì ra là hắn!” Hàn Lập dò xét lần nữa, chợt nhớ tới.

Lúc trước thông qua Tinh Bích nhìn lén tăng nhân tai to giảng đạo, cũng chính là Di La lão tổ, ngồi vây quanh lão có năm người, trong đó có một đứa bé với cái đầu to quái dị, thân hình bên ngoài cơ bản giống với bức tượng này.

Tượng của người này sao lại ở đây? Chẳng lẽ đứa bé đầu to này có quan hệ với Thủy Diễn Cung?

Hàn Lập trầm ngâm một chút, sau đó không nghĩ nhiều nữa bước vào đại điện.

Vừa vào trong, ánh sáng xung quanh lập tức tối sầm lại, tạo thành một loại cảm giác áp lực khác thường.

Chân mày Hàn Lập hơi nhăn lại, nhưng vẫn đi tiếp.

Trong đại điện trống trải, không có gì ngoài những cây cột đá lớn bằng Hải Lam Tinh, nơi đây cũng có nhiều dấu vết chiến đấu, thậm chí còn có một cây cột đá bị chặt đứt lìa.

Hàn Lập tìm một vòng trong đại điện nhưng không phát hiện gì, lại tiếp tục đi vào chỗ sâu bên trong.

Trên vách tường nơi này có một cánh cửa cực lớn, đằng sau cánh cửa là hai hành lang màu đen rất dài, uốn lượn kéo sâu vào bên trong, đen âm u nhìn không thấy điểm cuối.

Vừa nãy lúc còn ở bên ngoài, hắn thấy đằng sau đại điện là một mảnh cung điện nhiều như rừng, tựa hồ là một khu kiến trúc chiếm diện tích khá lớn.

Hàn Lập nhìn hai lối đi, cảm ứng một chút vị trí Thời Gian pháp tắc từ hai lối đi truyền đến, sau đó không chần chờ chút nào bước vào hành lang bên phải.

Toàn bộ hành lang dùng một loại đá màu đen xây thành, tản mát ra khí tức âm lãnh nhè nhẹ, không biết là loại tài liệu nào.

Nơi đây cũng có không ít dấu vết chiến đấu lưu lại, trên hai vách tường màu đen có từng vết rách do lợi khí phách trảm, trên mặt đất cũng không thiếu khe hở.

Xem ra hai vách tường màu đen này cực kỳ cứng rắn, trong chiến đấu cũng không bị hủy.

Trừ điều đó ra, trong thông đạo thỉnh thoảng có thể thấy một hai bộ thi hài đệ tử Chân Ngôn môn hoặc tu sĩ Thiên Đình, không biết có phải do hành lang này bị phong bế hay không, Âm Sát chi khí chung quanh rất nồng đậm, từng trận Âm Phong từ phía trước thổi tới, mơ hồ có thể nghe được thanh âm ô ô.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, hiện tại trong người hắn sát khí quấn thân, đối với hoàn cảnh như vậy vô thức có chút không thích, nhưng hắn tự nhiên sẽ không vì việc nhỏ này mà lùi bước.

Thông đạo màu đen này cực kỳ dài, Hàn Lập đi về phía trước gần nửa khắc đồng hồ vẫn không đến điểm cuối, trái lại, lối đi này dần trở nên rộng rãi cao lớn thêm không ít.

Càng đi vào sâu hơn, sát khí trong không khí càng dày đặc, dẫn tới sát khí trong cơ thể hắn có chút rục rịch.

Hàn Lập vội vàng vận chuyển công pháp bảo vệ toàn thân, ngăn cách sát khí ra bên ngoài.

Hắn lại đi về phía trước một khoảng, sắc mặt khẽ biến, chợt dừng bước.

Tuy rằng nghe rất nhỏ, nhưng phía trước truyền đến vài âm thanh ù ù, mặt đất cũng hơi lắc lư hai cái, tựa hồ có người đang giao phong.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, trong miệng lẩm bẩm.

Một tầng ánh sáng âm u hiển hiện ra, bao phủ thân thể của hắn lại, toàn bộ cơ thể rất nhanh hóa thành một đạo U Ảnh, im hơi lặng tiếng bay tới phía trước.

Bay tới phía trước một lát, hành lang đã đến điểm cuối, phía trước xuất hiện một mảnh lầu các âm u, một gian tiếp nối một gian.

Giữa các nơi lầu các có một mảnh thông đạo dài hẹp kết nối với nhau, thông suốt bốn hướng, khiến người hoa cả mắt.

Hàn Lập tra xét một chút, theo thanh âm chiến đấu tìm tới, xuyên qua hơn mười lầu các rất nhanh tìm được nguồn gốc âm thanh, đó là một gian đại điện có diện tích chừng mấy ngàn trượng.

Trong đại điện đứng vững từng cây cột đá vừa thô vừa to, mỗi một cây thô ráp lớn đến hơn mười người ôm, phía trên minh khắc từng đạo phù văn, không biết dùng làm gì.

Những cây cột đá trong điện đã sụp xuống hơn phân nửa, lộ ra một mảng lớn không gian.

Trên đất trống đằng kia, ba gã tu sĩ đang chém giết kịch liệt cùng năm sáu bóng đen.

Trong ba gã tu sĩ kia, một người là một nam tử khôi ngô có thân hình như thiết tháp, mặc một bộ quần áo màu lam, cầm một thanh cự kiếm to như tấm ván cửa.

Một người khác là một thiếu phụ áo tím thân hình thướt tha, mang một cái khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo, quanh thân bao quanh ma khí nồng đậm, lại là người của Ma tộc.

Người cuối cùng là một nam tử tuấn tú mặc áo đỏ, trên mặt tựa hồ trang điểm son phấn, thoạt nhìn có chút bất nam bất nữ.

Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, nam tử tuấn tú áo đỏ này hắn cũng biết, đúng là Phong Khánh Nguyên ngày đó gặp mặt một lần tại Dã Hạc Cốc, không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp phải.

Xem ra, dòm ngó di tích Chân Ngôn môn lần này cũng không chỉ có người Luân Hồi Điện, Thiên Đình hiển nhiên cũng đã sớm chuẩn bị, chỉ là không biết bọn họ làm cách nào lại tiến vào được nơi này?

Chiến đấu kịch liệt cùng ba người là những quái vật màu đen dáng người, cao hơn một trượng, lông đen dài khắp toàn thân, giống như mấy con Viên Hầu màu đen.

Trên đầu những quái vật này sinh ra hai cái sừng dài màu đỏ sậm, hai mắt huyết hồng, chớp động lên từng trận hung quang, răng nanh lòi ra bên ngoài miệng, không ngừng phát ra tiếng gào thét.

"Đây là thứ gì. . ." Hàn Lập núp đằng sau một cây cột đá, nhìn thấy những quái vật Viên hầu màu đen này, trong lòng có chút kinh ngạc.

Những Viên hầu màu đen này có chút xấu xí, nhưng thực lực bất phàm, thân thể cực lớn di động như gió, hơn nữa cực kỳ cứng rắn, trực tiếp va chạm cứng rắn cùng Tiên khí của đám người Phong Khánh Nguyên, nhưng không bị thương chút nào.

Trong miệng Viên hầu quái dị màu đen thỉnh thoảng phun ra từng đạo hỏa diễm màu đen, ba người kia tựa hồ e ngại những hắc diễm này, hiếm khi ngăn lại, đại đa số đều tránh né.

Ba người Phong Khánh Nguyên tuy rơi vào hạ phong, nhưng đều lão luyện không có kinh hoảng, làm gì chắc đó, mặc cho những Viên hầu quái dị kia công kích hung mãnh thế nào, vẫn như cũ bị ba người ngăn cản lại.

Hàn Lập nhìn cuộc chiến phía trước mấy lần, liền dời ánh mắt đi, nhìn lại chung quanh đại điện, cũng không phát hiện bảo vật gì.

Xem ra thực sự ba người này không phải vì đoạt bảo, mà là không may mắn, gặp phải vài đầu Viên hầu quái dị kia, bị chúng quấn lấy.

Nếu như bên trong nơi này không có bảo vật, Hàn Lập cũng không có ý hiện thân tham dự, thân hình khẽ động, định lặng lẽ ly khai.

Ngay thời điểm thân thể hắn vừa động, một đạo ác phong từ sau lưng kéo tới, một thú trảo đen thui đột nhiên xuất hiện sau lưng Hàn Lập, chụp tới ngay vị trí tim hắn.

Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, nhanh như chớp bay vụt tới phía trước, đồng thời cánh tay vung gấp lên.

Một đạo thanh sắc kiếm quang từ trong tay áo hắn bắn ra, sau đó lăng không xuất hiện phía sau hắn, nhanh chóng trảm xuống thú trảo màu đen.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn!

Kiếm quang màu xanh run lên vỡ vụn ra, hóa thành một chuôi phi kiếm màu xanh, quay tròn cuồn cuộn bay tới phía trước.

Mà thú trảo màu đen kia cũng bị chém ra một vết thương thật dài, hầu như bàn tay bị chém thành hai khúc.

Một đầu viên hầu màu đen quỷ dị cực lớn từ trong bóng tối gần đó lóe lên xuất hiện, nhìn Hàn Lập phát ra một tiếng gào thét tức giận.

Viên hầu quái dị này so với mấy con kia lớn hơn gấp bội, làn da dưới đám lông màu đen hiện ra từng đường vân màu đỏ như máu, tăng thêm vài phần hung lệ, thân thể cực lớn lượn lờ hắc khí, trong hắc khí thình lình còn lơ lửng một kiện đại phiên màu đen, phía trên chớp động Linh quang, tán phát ra trận trận chấn động pháp tắc không kém, đúng là một kiện Tiên Khí.

Viên hầu quái dị màu đen gầm gừ một tiếng, lòng bàn tay chớp hắc quang liên tục, Âm Sát chi khí chung quanh cuồn cuộn hội tụ đến, dung nhập vào thân thể nó.

Vết thương trên bàn tay nó nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong nháy mắt biến mất vô tung.

Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, phất tay triệu hồi chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thân hình nhoáng một cái rơi trên mặt đất.

Một phen giao thủ này cực kỳ mau lẹ, phát sinh trong nháy mắt, ba người Phong Khánh Nguyên lúc này cũng chú ý tới động tĩnh Hàn Lập bên này, sắc mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong miệng Huyết văn Cự Viên phát ra một tiếng gào thét, thân thể cực lớn hóa thành một đạo bóng đen, bay nhào tới Hàn Lập.

"Hừ!"

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, một đạo hồ quang điện màu vàng vừa thô vừa to bắn ra, đánh tới huyết văn Cự Viên, đúng là Ích Tà Thần Lôi.

Những nơi hồ quang điện màu vàng đi qua, Âm Sát chi khí phụ cận giống như băng tuyết gặp kiêu dương, trong nháy mắt tán loạn biến mất.

Huyết văn Cự Viên thấy vậy, không sợ chút nào, há miệng phun ra một cỗ hỏa diễm màu đen

Một tiếng vang thật lớn!

Lôi điện hỏa diễm đụng vào nhau lập tức xoay tròn cuồn xuộn, giống như hai con giao long một vàng một đen đan vào cắn xé nhau, nhưng tựa hồ không bên nào làm gì được đối phương.

Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ nhướng, há miệng phun một cái.

Lại là một thanh phi kiếm màu xanh bắn ra như điện, mặt ngoài bao bọc bởi một tầng hồ quang điện màu vàng, lóe lên xuyên thủng lôi điện hỏa diễm, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

"Phanh" một tiếng trầm đục, những hoả diễm màu đen kia bạo liệt ra, hóa thành một mảnh tàn lửa phiêu tán.

Phi kiếm màu xanh tiếp tục bắn ra như điện, mơ hồ một cái liền xuất hiện trước người Huyết Văn Cự Viên, bổ nhanh xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK