Ngay lúc hai người Hàn Lập và Lam Nhan vừa xuyên qua cấm chế, hư không bên ngoài cửa vào Kim Ngọc quan đồng thời chấn động. Một đạo ánh sáng đỏ sậm cực kỳ nhanh bất ngờ theo hai người họ phi qua khe hở của đạo cấm chế, bay vào bên trong.
"Không ổn, nhanh đóng cửa vào!" Tề trưởng lão biến sắc, lập tức thôi động lệnh bài màu vàng.
Một đạo kim quang từ trong lệnh bài bắn ra, chui vào trong màn sáng cấm chế.
Gần như cùng lúc với Tề trưởng lão thúc giục, tám người còn lại kia cũng lập tức thôi động đại kỳ màu vàng trong tay, màn sáng màu vàng trên cửa ra vào lập tức nhanh chóng khép kín lại.
Cùng lúc đó, Tề trưởng lão kia há miệng phun một cái, bắn ra hai đạo bạch quang, hóa thành hai thanh cự kiếm màu trắng, tỏa ra hàn khí ngập trời, hư không xung quanh hiện ra từng tảng băng.
Tốc độ cự kiếm cực nhanh, huyễn hóa ra tàn ảnh dày đặc, trong nháy mắt đã đuổi kịp đạo ánh sáng đỏ sậm kia, đồng thời hung hăng chém xuống.
Thế nhưng đạo ánh sáng đỏ sậm kia đột nhiên sáng ngời, từng vòng từng vòng sóng ánh sáng màu đỏ sậm chấn động từ trong đó ra.
Hai thanh cự kiếm màu trắng vừa chạm vào sóng ánh sáng đỏ sậm kia, lập tức như gặp phải trọng kích, bạch quang trên cự kiếm giống như băng tuyết gặp lửa, nhanh chóng tán loạn. Hai thanh cự kiếm cũng trực tiếp bị đánh bay.
Bên trong ánh sáng đỏ sậm lóe lên, hiện ra thân ảnh một thiếu nữ mặc hồng bào, dáng người có lồi có lõm, khuôn mặt như vẽ, bất ngờ chính là Giao Tam.
Lam Nhan cũng bị kịch biến trước mắt làm cho kinh ngạc, sững sờ nhìn một màn trước mắt.
Bất quá sắc mặt Hàn Lập vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ sớm đã dự đoán trước chuyện này.
Giao Tam nhìn thoáng qua chỗ Hàn Lập, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hiện lên một tia ý cười không dễ nhìn ra được, đồng thời vung tay lên.
Một đạo quang môn màu bạc từ trong hư không xuất hiện bên cạnh nàng, từng bóng người từ trong quang môn nối đuôi nhau bay ra, bất ngờ chính là người Luân Hồi điện, số lượng lại không ít. Trong nháy mắt, mấy trăm người đã bay ra, thế nhưng trong quang môn vẫn còn có những bóng người khác bay ra nườm nượp.
"Lên, đoạt lấy quyền khống chế Kim Ngọc quan!" Giao Tam vung tay lên.
Những người Luân Hồi điện kia đều lao về phía bọn người Tề trưởng lão, đủ thứ màu sắc, ánh sáng chiêu thức bắn ra như mưa.
Tề trưởng lão nhìn thấy cảnh này, tròng mắt như muốn nứt ra, nhưng cũng chỉ có thể nghênh chiến.
Cũng may số lượng đệ tử Cửu Nguyên Quan đóng giữ ở Kim Ngọc quan này rất nhiều, chừng hơn một ngàn người, chiếm ưu thế về số lượng.
Trong nháy mắt, hai nhóm người chém giết với nhau, tóe ra tiếng nổ ầm ầm rung trời.
"Đi!" Hàn Lập kéo theo Lam Nhan còn chưa hồi phục tinh thần, bay về phía xa.
"Ha ha, Hàn đạo hữu, đa tạ tương trợ, đợi nhiệm vụ lần này hoàn thành, tiểu nữ nhất định thâm tạ." Thanh âm Giao Tam cười khanh khách vang lên trong đầu Hàn Lập.
Hàn Lập không để ý đến, đưa theo Lam Nhan bay về phía trước, rất nhanh biến mất không thấy tung tích, cũng không có người chú ý tới bọn hắn.
"Hàn đạo hữu, ngươi chẳng lẽ đã sớm biết những người Luân Hồi điện kia sẽ xuất hiện?" Lam Nhan hỏi.
"Lam đạo hữu, có đôi khi không nên hỏi những chuyện không nên biết, biết quá nhiều, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì." Hàn Lập lạnh lùng trả lời, nhưng ý niệm trong đầu chuyển động.
Hóa ra Giao Tam vẫn âm thầm đi theo đám bọn hắn, biết hắn nghĩ cách cứu viện Kim Đồng, tất nhiên sẽ tiến về nội quan, thế là lợi dụng thời khắc bọn hắn tiến vào nội quan rồi tùy thời cướp đoạt Kim Ngọc quan, thật đúng là giỏi tính toán. Xem ra nàng ta sai người chuyển giao mặt nạ này cho mình, bên trong hẳn là có gì đó cổ quái.
"Vậy chúng ta nhân cơ hội này, nhanh nghĩ cách cứu viện đi. Chỉ là không biết lúc này Kim Đồng ở chỗ nào? Ta có chút quen thuộc tình huống trong Cửu Nguyên Quan, có thể dẫn đường cho ngươi." Lam Nhan thấy Hàn Lập có vẻ không vui, vội vàng chuyển đề tài, nói.
"Dựa vào tình báo ta nhận được, Kim Đồng bị cầm tù bên trong nội quan Quỷ Cốc, đây là địa đồ nội quan." Hàn Lập nói, sau đó lấy ra tấm ngọc quyết địa đồ, đưa cho Lam Nhan.
"Quỷ Cốc? Theo ta được biết, nơi đó là chỗ tu luyện của một trong tứ đại Thánh Sứ, Quỷ Linh Tử ." Khuôn mặt Lam Nhan lộ vẻ kinh hãi.
"Địa bàn Quỷ Linh Tử?" Hàn Lập nhíu mày, rất nhanh thoải mái trở lại.
Kim Đồng là do Quỷ Linh Tử bắt trở lại, nhốt ở địa bàn của mình, cũng là thuận lý thành chương.
"Tu vi Quỷ Linh Tử đã đến Đại La cảnh trung kỳ, tu luyện lại là Quỷ Đạo pháp tắc cực kỳ quỷ dị. Luận thực lực, ở trong tứ đại Thánh Sứ có thể nói là đứng đầu. Mặc dù bây giờ phát sinh sự tình Luân Hồi điện tiến công, lúc này gã chưa hẳn ở trong Quỷ Cốc, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất." Lam Nhan nhìn Hàn Lập một chút, nhịn không được nhắc nhở.
"Cái này đương nhiên, ngươi yên tâm, ta không có ý xem thường Quỷ Linh Tử." Hàn Lập khẽ cười một tiếng, sau đó một tay phất lên.
Một cỗ hắc khí từ trong tay hắn toát ra, bao phủ hai người lại.
Thân hình hai người lập tức lóe lên biến mất, hóa thành một đoàn hư ảnh vô hình, nhanh chóng bay vụt về phía trước.
Mặt nạ màu đen của Hàn Lập không chỉ có thể dùng cho bản thân, mà những người xung quanh hắn chỉ cần không ở quá xa, đều có thể chiếu cố được.
Lam Nhan nhìn xung quanh, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, chuyên tâm dẫn đường.
Các loại công trình kiến trúc ở ngoại quan Cửu Nguyên rất lớn, san sát nhau, làm cho người ta cảm thấy một loại cảnh tượng mênh mông đại phái.
Thế nhưng nội quan trước mắt này, công trình kiến trúc lại ít đi rất nhiều, khắp sơn phong thung lũng đều là tự nhiên phát triển thành, có điều thiên địa nguyên khí ở đây so với ngoại quan lại nồng đậm hơn rất nhiều.
Bên trong nội quan lúc này, mặc dù cũng khởi động một ít cấm chế, nhưng không nhiều như ở ngoại quan, có thể là vì người của Cửu Nguyên quan cho rằng cấm chế ở ngoại quan giống như thiên la địa võng, lại còn có siêu cấp đại trận Kim Ngọc quan, như vậy đã đủ rồi.
Như vậy cũng thật thuận lợi cho hai người Hàn Lập, bọn hắn nhanh chóng đi tới.
Hơn nửa ngày sau, hai người tới phụ cận một sơn cốc, đáp xuống không một tiếng động.
Đất đai và núi đá ở xung quanh sơn cốc có màu đen kịt, trên không trung của sơn cốc bao phủ một tầng mây đen rất dày, chậm rãi di động ở giữa không trung, giống như đám mây nước. Nhìn thấy nó có màu đen đặc như vậy, chỉ sợ còn ẩn chứa kịch độc.
Âm phong lạnh lẽo đến tận xương tủy từ trong sơn cốc tuôn ra, phát ra tiếng rít chói tai, lúc cao lúc thấp liên tục, làm cho người ta nghe được sẽ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Còn có từng cỗ từng cỗ ý niệm thô bạo, hung ác ngang ngược quay cuồng ở trong âm phong, khiến cho nơi này thoạt nhìn giống như U Minh Quỷ Vực vậy.
Hàn Lập và Lam Nhan cách đấy rất xa, vẫn cảm giác được hung lệ quỷ khí trong sơn cốc toả ra, giống như vô số kim châm âm hàn đâm vào thân thể.
Cũng may tu vi hai người đều rất thâm hậu nên vẫn còn có thể ngăn cản được.
"Nơi này chính là Quỷ Cốc?" Ánh mắt Hàn Lập quét qua bốn phía, hỏi.
"Không sai, ta mặc dù chưa từng tới đây, nhưng đã nghe nói qua tình huống nơi này, đúng là cảnh tượng quỷ khí u mịch như vậy. Vả lại trên địa đồ cũng chỉ ra chính là nơi này, không sai được." Lam Nhan khẳng định.
Hàn Lập gật gật đầu, nhắm hai mắt, ý đồ cảm ứng sự tồn tại của Kim Đồng.
Sau một hồi lâu, hắn mở to mắt, cau mày.
"Không cảm ứng được khí tức sao?" Lam Nhan hỏi.
Hàn Lập khẽ vuốt cằm, trên mặt có chút âm trầm.
Lúc trước hắn ở Lưu Kim thành, không cách nào cảm giác được sự tồn tại của Kim Đồng, có thể giải thích là do khoảng cách quá xa. Nhưng hiện tại gần ngay kế bên, vẫn không cách nào cảm giác được Kim Đồng, thật sự có chút kì quái.
Là do Kim Đồng lúc này bị vây bởi một loại phong ấn nào đó có thể ngăn cách cảm ứng? Hay là tình báo của Luân Hồi điện sai?
Tòa sơn cốc trước mắt này quỷ khí trùng thiên, cho dù là hắn cũng có chút kiêng kị, huống chi khả năng bên trong còn có Quỷ Linh Tử Đại La trung kỳ tọa trấn.
"Chủ nhân, hay là không nên tùy tiện tiến vào Quỷ Cốc, trước hết xác định xem Kim Đồng có ở trong đó hay không, tình báo của Luân Hồi điện chưa hẳn đã chuẩn xác." Thanh âm Đề Hồn vang lên ở trong đầu Hàn Lập.
Hàn Lập chậm rãi gật đầu.
"Chủ nhân, thả ta ra ngoài, ta đã cùng lão đại đồng hành một thời gian dài, giữa ta và nàng cũng có một chút cảm ứng." Tiểu Bạch đột nhiên nói ra.
"Cũng tốt." Hàn Lập phất tay triệu hoán Tiểu Bạch từ trong không gian Hoa Chi ra.
Tiểu Bạch nhắm mắt ngồi xuống, bạch quang trên thân mờ ảo, tinh quang nơi mi tâm lại lúc ẩn lúc hiện.
"Không được, ta cũng không cảm nhận được khí tức lão đại." Sau một lát, Tiểu Bạch mở to mắt, lắc đầu thở dài.
Hàn Lập cũng không quá bất ngờ, Kim Đồng là linh thú được một tay hắn bồi dưỡng ra. Nếu hắn đã không cảm ứng được, đương nhiên Tiểu Bạch càng không có khả năng cảm ứng được.
"Chủ nhân, vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Bạch có chút lo lắng hỏi.
"Không sao, chúng ta mặc dù không cảm nhận được khí tức Kim Đồng, bất quá có người hẳn là có thể." Hàn Lập mỉm cười, sau đó tay bấm niệm pháp quyết.
Cấm chế xung quanh các gian lầu các ở không gian Hoa Chi nhanh chóng phiêu tán, một bóng người từ bên trong bắn ra, rơi trên mặt đất, chính là Khúc Lân.
Lúc này tay Hàn Lập lại vẫy một cái, trực tiếp triệu hoán Khúc Lân ra khỏi không gian Hoa Chi.
"Hàn đạo hữu, Khúc mỗ và các ngươi kết bạn đồng hành, cũng không phải để các người xem như tù phạm, một mực giam cầm nhốt lại." Sắc mặt Khúc Lân rất là khó coi, xem xét xung quanh vài lần, sau đó trầm giọng nói với Hàn Lập.
"Thật có lỗi, đoạn đường này Đề Hồn có chút nhạy cảm, tại hạ thay nàng tạ lỗi với Khúc đạo hữu." Hàn Lập chắp tay nói.
"Hừ! Nơi này là địa phương nào?" Khúc Lân hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục so đo chuyện này nữa, lần nữa nhìn bốn phía một chút, hỏi.
"Nơi này là ở trong Cửu Nguyên quan, Khúc đạo hữu chớ có tùy ý triển khai thần thức dò xét, để tránh bị người phát giác." Hàn Lập từ tốn nói.
"A, nếu ta nhớ không lầm thì Hàn đạo hữu bây giờ đang bị Cửu Nguyên quan truy đuổi? Lại dám vào bên trong Cửu Nguyên quan, thật đúng là gan lớn." Khúc Lân nghe vậy sắc mặt khẽ biến, sau đó nhìn Hàn Lập một cái thật sâu nói.
"Có một số việc, cần đến đây một chuyến để xử lý." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, cũng không báo cho Khúc Lân về sự tình Luân Hồi điện tiến công Cửu Nguyên quan.
"Vậy Hàn đạo hữu ngươi bây giờ thả ta đi ra, hẳn là có nguyên nhân rồi?" Tròng mắt Khúc Lân quay tít một vòng, hỏi.
"Hàn mỗ xác thực có một chuyện cần làm phiền Khúc đạo hữu. Theo tình báo ta biết được, khả năng có một con Phệ Kim Tiên giấu ở trong sơn cốc phía trước, chỉ là cấm chế bên trong sơn cốc trùng trùng điệp điệp, không cảm ứng được khí tức Phệ Kim Tiên kia. Khúc đạo hữu và nó chính là đồng loại, cho nên muốn nhờ ngươi thay chúng ta cảm ứng một chút, Phệ Kim Tiên kia có phải đang ở trong sơn cốc phía trước hay không." Hàn Lập thương lượng, cũng không kể gì về sự tình Kim Đồng.
"Nơi này lại có Phệ Kim Tiên? Hàn đạo hữu chẳng lẽ cũng muốn bắt nó hay sao?" Nhãn tình Khúc Lân sáng lên, sau đó trong mắt lóe lên một tia hồ nghi, hỏi.
"Phệ Kim Tiên này và Hàn mỗ đã từng gặp qua, cướp từ trong tay ta một kiện đồ vật, Hàn mỗ cần phải tìm được nó, lấy món đồ kia lại." Hàn Lập cười ha hả nói.
". . . Ha ha, thì ra là thế, chẳng qua chỉ cảm ứng xem Phệ Kim Tiên kia có thật ở sơn cốc phía trước hay không, vậy cũng không khó." Khúc Lân nhìn chằm chằm Hàn Lập một lát, đột nhiên cười ha hả một tiếng rồi đáp ứng, sau đó nhắm mắt lại, kim quang trên thân chớp động.
Sau một lát, gã bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
"Không sai, quả thực có một Phệ Kim Tiên trong sơn cốc ở phía trước, bất quá cũng không phải là trên mặt đất, mà là dưới mặt đất." Khúc Lân nói.