Cùng lúc đó.
Nhóm sáu người Tôn Khắc và Bạch Tố Viện cũng đã tiến vào sâu trong Tùng Quả Lĩnh.
Từ đầu bọn họ chọn vốn là con đường an toàn nhất, nên yêu thú gặp trên đường có thực lực cũng không cao, lại thêm mọi người hành động ăn ý nên ngày càng thuận lợi.
“Tôn sư huynh, căn cứ vào ghi chép trên bản đồ thì còn khoảng hơn ngàn dặm nữa là sẽ đến khu vực hoạt động của tu hú tuyết.” Bạch Tố Viện đang phi hành sát cạnh Tôn Khắc nhìn khắp đồng bằng tuyết trắng phía trước, khẽ nói.
“Yêu thú này tính tình không quá hung ác nhưng thực lực không thể coi thường, nghe nói trước đây đã có tiền lệ chủ động tập kích tu sĩ, cần phải cẩn thận một chút.” Tôn Khắc nhẹ gật đầu, nói.
Vừa dứt lời thì độn quang của Bạch Tố Viện đột nhiên dừng lại, ánh mắt đề phòng nhìn về rừng cây tùng rậm rạp cách đó chừng mấy trăm trượng.
Hầu như đồng thời, Tôn Khắc cũng ngừng độn quang, khoát tay chặn lại bốn người đằng sau lưng.
Bốn người kia không nói hai lời liền phân tán chia ra, đồng thời sớm tế ra pháp bảo của mình.
“Khục...khục, xem ra mấy đứa nhỏ các ngươi cũng có vài phần năng lực đấy.” Từ rừng cây tùng, một lão già gầy gò dung mạo bình thường, mặc áo bào màu trắng chầm chậm bay ra, hắng giọng nói.
“Xin hỏi tiền bối là người phương nào? Vì sao lại núp trong bóng tối?” Bạch Tố Viện mặc dù có chút kinh ngạc vẫn cung kính hỏi.
Nàng không cách nào nhìn được tu vi người này. Thực tế nếu trên người nàng không mang một kiện dị bảo thì căn bản không cách nào phát hiện được hành tung của lão ta. Đối phương đã lén lút như vậy, hiển nhiên là có ý xấu mà đến.
Đám người Tôn Khắc cũng nghĩ như vậy, nhìn nhau thêm vài lần, tựa như đang ngầm thương lượng kế sách đối phó.
“Ta là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi là Bạch Tố Viện là được rồi. Chậc chậc, đúng là một đóa hoa tươi, lại mang Nguyệt Hoa Chi Thể tốt như vậy. Không cần nói nhảm nữa, ngươi theo lão phu đi thôi.” Ánh mắt lão giả gầy gò rơi trên người Bạch Tố Viện, nhàn nhạt nói.
“Trưởng lão bổn tông đang ở gần đây, các hạ đừng có lộn xộn.” Thần sắc trên mặt Bạch Tố Viện không đổi nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng.
“Hắc hắc, tiểu cô nương, đừng có đứng đó hư trương thanh thế. Ám vệ do Chúc Long Đạo các ngươi an bài đã sớm bị lão phu đánh lạc hướng, bản thân còn khó bảo toàn. Ngươi muốn ngoan ngoãn đi cùng lão phu, hay là muốn lão phu động thủ cưỡng ép mang đi đây?” Lão giả gầy gò mỉa mai nói.
Đám người Tôn Khắc nghe thấy vậy thì cả kinh.
Mặc dù bọn họ không có chỗ dựa lớn trong tông, nhưng đã có thể có được tư cách thí luyện lần này thì mỗi người cũng đều có thế lực ảnh hưởng và thông tin riêng nên từ đầu cũng đã biết trước việc trong thí luyện có ám vệ đi cùng.
Việc này như là một viên thuốc an thần, đảm bảo cho bọn họ an tâm thí luyện. Hiện tại biết được ám vệ dường như đang bị đối phương vây khốn, tất nhiên cả đám đều cảm thấy hoảng sợ.
“Vị tiền bối này, ta và ngươi không quen biết, vì sao lại cưỡng bức ta đi cùng với ngươi?” Bạch Tố Viện hơi đảo tròng mắt nhưng liền khôi phục, hỏi.
“Ha ha, ngươi không phải vẫn luôn muốn biết tung tích của lão tổ Bạch gia các ngươi sao. Chỉ cần ngươi đi cùng thì lão phu sẽ nói cho ngươi biết y đang ở đâu?” Lão giả gầy gò không trả lời Bạch Tố Viện, vừa cười vừa nói.
“Ngươi biết gia tổ?” Bạch Tố Viện nghe được, vội vàng hỏi.
“Ta tất nhiên là biết trưởng lão Bạch Phụng Nghĩa.” Lão giả thản nhiên nói.
Trên mặt Bạch Tố Viện hiện lên vẻ do dự, dù nàng rất tâm cơ nhưng vẫn có chút rối loạn.
“Bạch sư muội đừng nghe lão ta nói càn, đấy chỉ là chút thủ đoạn dụ dỗ ngươi đưa tay vào tròng thôi. Nhất quyết không phải là thật.” Tôn Khắc thấy vậy, vội vàng nhắc nhở.
“Không sai! Nếu như ngươi biết lão tổ nhà ta thì mau đưa ra tín vật.” Bạch Tố Viện nghe vậy, liền nói.
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Tiểu cô nương ngươi đã không biết tốt xấu, lão phu cũng không cần phải kiên nhẫn nữa. Nói nhiều nữa cũng chỉ phí lời!” Lão giả thần sắc lạnh lẽo, nói.
Nói xong, lão đột nhiên nâng tay lên, năm ngón tay hướng về phía trước đẩy tới, phóng ra một viên đạn ánh vàng rực rỡ, chớp mắt đã ở hơn mười trượng trước mặt Bạch Tố Viện.
Một khắc sau, ánh sáng vàng của viên đạn đột nhiên sáng ngời, hóa thành một cái lưới lớn màu vàng, chụp xuống đầu nàng.
Bạch Tố Viện kinh hãi, mũi chân điểm nhẹ xuống mặt đất, thân hình lao cực nhanh về phía sau.
Nhưng thực lực hai bên cách biệt vô cùng lớn, mặc dù là nàng đã có phản ứng đầu tiên nhưng vẫn không cách nào né tránh được.
Đám người Tôn Khắc thậm chí còn chưa kịp cử động, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Bạch Tố Viện bị lưới vàng chụp lại.
Nhưng đúng lúc này, một đạo ánh sáng màu xanh đột ngột lóe lên giữa không trung, tiếp theo đó một bóng người lập tức xuất hiện trước người Bạch Tố Viện, không nói hai lời liền vung tay về phía trước.
“Viu viu.”
Một màng nước màu đen thẳm phóng ra, đập vào lưới vàng phía trước.
Lưới vàng vốn đang mạnh mẽ xông tới, khi bị đám nước màu đen này bám lên đột ngột trầm xuống, giống như đang gánh trên mình sức nặng ngàn quân (1 quân = 30 cân cổ TQ), rơi thẳng xuống đất.
“Làm sao có thể?” Sắc mặt lão giả đột nhiên trầm xuống.
“Lệ... trưởng lão....”
Bạch Tố Viện chật vật đứng vững lại, khi thấy rõ bóng lưng người trước mặt liền mừng rỡ kêu lên.
Giờ phút này, bóng lưng ngăn giữa nàng và lão giả gầy gò đúng là của Hàn Lập.
“Các hạ nói hơi lố rồi đấy. Ta rõ ràng ở gần đây, các hạ lại nói ta như vậy. Chẳng may những vãn bối này báo lại như thế với tông môn thì ta sẽ bị trừ điểm công trạng đấy.” Hàn Lập không quay đầu nhìn Bạch Tố Viện mà lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả gầy gò phía đối diện, chậm rãi nói.
“Thảo nào dù khí tức đạo thân ảnh kia giống hệt của ngươi, nhưng vẫn có cảm giác là lạ... Bất quá chỉ là một tên Chân Tiên Cảnh sơ kỳ cũng dám ngăn trở lão phu sao?” Đồng tử lão giả co lại, cười lạnh nói.
Dứt lời, lão ta liền nhấc tay tế ra bảy thanh phi kiếm sáng loáng, bay lượn biến thành một bộ kiếm trận, tập kích về phía Hàn Lập.
Phù văn trên mặt phi kiếm sáng lên từng đoàn từng đoàn lửa trắng. Từ xa nhìn lại, bảy thanh phi kiếm giống như một con diều hâu lửa cực lớn đang giương cánh lao tới.
Hàn Lập thấy vậy giơ hai tay lên, phóng ra một vòng Trọng Thủy màu đen, biến thành một giao long màu đen dài hơn một trượng bay lượn giữa không trung, xông về phía con diều hâu lửa màu trắng.
“Ầm ầm ầm...”
Một hồi âm thanh nổ đùng đoàng vang lên giữa không trung, vô số ngọn lửa màu trắng bắn ra, rơi xuống đống tuyết xung quanh. Lập tức, từng đoàn sương trắng bốc lên, phát ra những tiếng “ục ục” như nước sôi.
Từng đụn tuyết trên hơn mười thân cây tùng nhanh chóng bị tan ra, thân cây bị những ngọn lửa trắng thiêu đốt hừng hực.
“Bạch sư muội, không biết vị trưởng lão này là người phương nào?” Tôn Khắc nhìn đạo thân ảnh phía trước, trong mắt hiện lên vài tia cổ quái, đi đến cạnh Bạch Tố Viện, mở miệng hỏi.
“Người là trưởng lão nội môn của bổn tông. Lệ Phi Vũ.” Bạch Tố Viện đang hoàn toàn tập trung vào trận giao chiến của hai người trên không, vì vậy không phát hiện được thần sắc khác thường của Tôn Khắc, thuận miệng giải thích.
Tôn Khắc nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Vị Lệ trưởng lão này và người gã gặp trên Lôi Chu vượt biển lại trùng tên trùng họ, quan trọng nhất là gã lại cảm nhận được khí tức của hai người này khá giống nhau.
Khí tức thì giống nhau nhưng tu vi lại khác nhau một trời một vực, làm sao bọn hắn có thể là cùng một người chứ.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy lão giả gầy gò kia mở miệng hét to!
Con diều hâu lửa do phi kiếm biến thành đột ngột giương cao đôi cánh, thế lửa tăng mạnh, đánh cho giao long màu đen của Hàn Lập liên tục phải lùi lại.
Hàn Lập thấy thế, tay đan pháp quyết, thấp giọng thì thào chú ngữ.
Một viên luân lớn hơn một xích, mặt ngoài trải rộng linh văn phức tạp có hoa văn màu đen đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, phát ra Thủy khí tức mãnh liệt. Đây chính là Trọng Thủy Chân Luân.
“Nhanh!”
Chỉ nghe một tiếng quát khẽ.
Thanh âm “Ông ông” giống như tiếng bánh răng chuyển động vang lên càng lúc càng mãnh liệt.
Trọng Thủy Chân Luân bỗng nhiên xoay tròn rất nhanh, rồi trở nên mơ hồ, bắn nhanh về phía diều hâu lửa màu trắng phía trước.
Thời điểm tới gần diều hâu lửa, Thủy đạo văn bên trên Trọng Thủy Chân Luân sáng bừng ánh sáng màu lam, truyền ra từng trận khí tức Thủy pháp tắc.
Lão giả gầy gò thấy thế, sắc mặt hơi biến, giơ tay bắn ra một tấm phù lục màu vàng. Một khắc trước khi Trọng Thủy Chân Luân và diều hâu lửa màu trắng va chạm với nhau, tấm phù lục lóe lên, nhập vào trong diều hâu lửa.
Một tiếng "ầm"!
Diều hâu lửa màu trắng sau khi được phù lục màu vàng sát nhập liền hóa thành một quả cầu ánh sáng màu trắng sáng rực, lao thẳng vào Trọng Thủy Chân Luân.
“Oành”
Từ trung tâm vụ va chạm, từng đợt khí tức cuồn cuộn như sóng quét ra. Một nửa nóng bỏng như lửa, một nửa lại lạnh thấu xương quét về bốn phương tám hướng, như một cơn bão tuyết điên cuồng phá hủy cả khu rừng.
Đám người Tôn Khắc khi thấy không ổn đã sớm trốn ra xa mấy trăm trượng.
Từng tiếng nổ lớn “Boong boong” phát ra từ phía rừng cây.
Trọng Thủy Chân Luân giống như một vầng mặt trời màu đen điên cuồng xoay tròn, không ngừng va chạm kịch liệt với quang cầu màu trắng do phi kiếm biến thành, nhất thời vẫn chưa phân thắng bại.
Hàn Lập thấy vậy vung tay lên, Trọng Thủy Giao Long vừa bị đánh lui lại uốn lượn, xông về phía quang cầu màu trắng.
Chỉ nghe một tiếng "bụp" trầm đục.
Ở trong màn sáng trắng, giao long màu đen bị bảy thanh phi kiếm phóng ra kiếm quang sắc bén ác liệt chém vỡ.
Từng mảng nước đen bị chấn vỡ, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Đúng lúc này, Thủy Đạo văn trên Trọng Thủy Chân Luân phát sáng rực rỡ, sinh ra một lực hấp dẫn kỳ dị hút toàn bộ những mảng nước màu đen vương vãi chui vào bên trong chân luân.
Hàn Lập cảm thấy Trọng Thủy Chân Luân dường như nặng thêm vài phần, thời điểm xoay tròn thì lực hấp dẫn cũng mạnh thêm mấy lần, càng lúc càng đẩy lui quang cầu màu trắng về đằng sau.
Tầm mắt lão giả gầy gò bị chắn bởi quang cầu nên chưa phát hiện được có chuyện không ổn. Lão ta còn tưởng rằng Hàn Lập đang gia tăng pháp lực duy trì, vội vàng dùng toàn lực thúc giục quang cầu màu trắng xông tới.
Hàn Lập lại vung tay lên lần nữa, một vòng hắc quang hiện lên giữa không trung hóa thành một con Trọng Thủy Giao Long bay múa.
Lúc này nó không hướng về quang cầu màu trắng mà lại xông về phía Trọng Thủy Chân Luân.
Một tiếng “xoẹt” nhỏ vang lên.
Trọng Thủy Giao Long giống như muối bỏ bể, sáp nhập vào trong chân luân. Chỉ thấy Trọng Thủy Chân Luân sáng lên, biến lớn hơn, rồi càng trở nên nặng hơn.
Lão giả gầy gò rùng mình, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức tràn ngập Thủy thuộc tính cuồn cuộn kéo đến, lại có sức nặng tựa như núi cao đè xuống, khiến lão ta có chút khó thở.
Hai tay lão ta vội vàng bấm pháp quyết, toàn lực thúc giục quang cầu màu trắng để giữ cho nó không lập tức tan rã, đồng thời há miệng phun ra một con rối màu vàng to chừng ngón tay cái.