Trong lòng Thạch Xuyên Không khẽ động, nhìn chăm chú phía trước, chỉ thấy cây đèn Lưu Ly cổ đăng trong pháp trận kia đang xảy ra biến hóa.
Ngay lúc này, hai mắt của bốn dị thú dưới cây đèn hoa sen kia, đều sáng lên ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
Ngay khi Thạch Xuyên Không vừa mới nhìn về phía ánh sáng màu đỏ một cái, trong thần thức đã vang một tiếng "Ông", cả người giống như bị sét đánh.
Máu huyết trong người y cảm giác như sôi trào lên, cả người khô nóng vô cùng, đến cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Y vội mạnh mẽ kìm chế tâm thần mình lại, đồng thời thúc giục công pháp bảo vệ cả người, ngay khi y vừa nhìn chăm chú bốn con dị thú kia, liền giật mình, trong lòng chợt có cảm giác như bọn chúng sống lại, tất cả đều nhếch miệng nhe răng về phía y.
Trong lòng y cảm thấy có một cảm giác phẫn nộ giận dữ kéo tới mà không cách nào nói ra.
Trong thoáng chốc, y cảm thấy trong thiên địa này đã đối đãi y quá bất công, y không tranh quyền thế, trong lòng không muốn tranh đoạt quyền lực mà liên lụy đến huynh đệ trong nhà mình, chỉ muốn là một kẻ ngao du thiên hạ, phú quý giàu sang một phương, thu thập tất cả kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ, đó mới gọi là tiêu dao tự tại.
Nhưng mà đại ca cùng Ngũ tỷ của y, thậm chí còn có cả các huynh đệ khác, dường như ở trong lòng luôn ngầm có địch ý với y, cuối cùng là vì chuyện gì?
Nếu các ngươi đã bất nhân, thì cũng đừng trách Thạch Xuyên Không ta bất nghĩa...
Thời gian dần trôi qua, gương mặt vốn anh tuấn vui vẻ của y trở nên dữ tợn, vẻ mặt trở nên hung ác vô cùng.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng quát chói tai bất ngờ vang lên.
Âm thanh này hết sức quen thuộc, chính là phát ra từ Hàn Lập. Ngay sau tiếng vang, trong đầu Thạch Xuyên Không chợt cảm thấy trống rỗng, cảnh tượng kì dị cùng với tiếng vang kỳ quái trước đó, tất cả đều biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt của y quả thực khó coi, trong lòng mơ hồ có cảm giác sợ hãi không thôi.
Trong khi lấy lại bình tĩnh, y nhìn về phía cây đèn Lưu Ly, liền phát hiện ánh sáng màu đỏ vẫn còn đó, chỉ là bị một cỗ lực lượng thần niệm cường đại áp chế lại.
Cỗ lực lượng thần niệm này phát ra, hiển nhiên là từ Hàn Lập.
Lúc này, nhìn bề ngoài của Hàn Lập như gió êm sóng lặng, nhưng trong thức hải đã sóng đục ngập trời.
Cũng không biết có phải phương pháp luyện chế của Tử Thanh Song Thù lưu lại là giả hay không, mà trước đó hắn rót rất nhiều thần niệm tinh ti vào trong cây đèn, vậy mà lại khiến cây đèn cắn trả, làm bốn con dị thú kia hóa thành bốn con voi già hiện ra bên trong thần thức của hắn, trắng trợn hấp thu lực lượng thần niệm và ý đồ thôn phệ cả thần hồn hắn nữa.
Bên trong thức hải của hắn, bốn đầu hư ảnh dị thú thật lớn, từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc trong thức hải từ từ tiến đến, không ngừng đè ép không gian thức hải của hắn.
Trong lòng Hàn Lập tụng niệm khẩu quyết tầng năm Luyện Thần Thuật, bắt đầu toàn lực thúc giục vận chuyển Luyện Thần Thuật.
Từng đợt dao động thần thức mạnh mẽ từ bên trong thức hải của hắn khuếch trương ra, hóa thành một gợn sóng thật lớn không gì sánh được, lan tỏa đánh về phía bốn con dị thú, ngăn cản bước chân của bọn nó tiến đến.
Thế nhưng, việc này cũng chỉ tạm thời, chỉ có thể trì hoãn chứ không có cách nào giải quyết nguy cơ ngay lập tức.
"Ngưng"
Đúng lúc đó, trong miệng Hàn Lập quát to một tiếng.
Chỉ thấy khắp nơi trong thức hải của hắn giống như nổi lên cơn bão tuyết, liền có một luồng ánh sáng màu trắng như tuyết quét qua, trong nháy mắt đã đông cứng khắp nơi bên trong thức hải, làm cho bốn con dị thú kia đống băng ngay tại chỗ.
Hành động của Tứ Thú bị chặn lại, lúc này Hàn Lập mới có dịp thở dốc, hắn đang định muốn tiến thêm một bước nữa, chợt một tiếng động "Két" vang lên.
Trước đó bốn con dị thú kia đã hấp thu nhiều lực lượng thần thức của hắn, vì vậy khó mà đông cứng được bọn nó, thế là từng con từng con phá băng chui ra, rồi lại tiếp tục gào thét tụ vào bên trong thức hải hắn.
Cỗ cảm giác áp bách hơn xa trước đó, tràn ngập khắp thức hải của hắn, hơn nữa lại có khuynh hướng càng lúc càng kinh người hơn.
Hàn Lập thấy vậy, cảm giác trong lòng càng nặng nề hơn.
Hắn biết được, một khi để cho Tứ Thú hợp lại, sẽ làm cho không gian thức hải của hắn áp súc lại hoàn toàn, đến lúc đó thần thức của hắn sẽ khô kiệt toàn bộ, thần hồn triệt để tiêu tán, cuối cùng sẽ biến thành một cỗ thân xác không hồn.
Ngay trong lúc khốn đốn, trong thức hải của hắn bất ngờ toả ra một cỗ ánh sáng màu tím, từng luồng từng luồng lực lượng ấm ấp thoải mái dễ chịu từ đó truyền đến, hòa nhập vào trong thức hải của hắn, làm cho lực lượng thần niệm của hắn mau chóng được bổ sung.
Hàn Lập mừng rỡ, vội vàng thúc giục pháp quyết trong lòng, tập trung tất cả thần niệm vào một chỗ, toàn lực hòa vào nguồn lực lượng kia, đồng thời tiếp tục ngưng tụ thành từng luồng gợn sóng giống như trước đó, ngăn cản những dị thú đang từ bốn phía tới gần.
Mặc dù tốc độ dị thú chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn tiến đến gần từng chút.
Hàn Lập cảm thấy cảm giác áp bách trong thức hải càng lúc càng lớn, theo không gian thu nhỏ lại, thì dường như lực lượng thần thức cũng từng phút từng giờ bị rút ra, hơn nữa ánh sáng màu tím kia cũng bị không gian áp súc ảnh hưởng, khiến nó trở nên vặn vẹo, phảng phất như bị vò thành một đoàn.
Một cỗ cảm giác sợ hãi làm cho người ta hít thở không thông, tự nhiên sinh ra.
Nhưng ngay lúc đó, khắp nơi trong thức hải hắn bất ngờ vang lên một tiếng sét, tiếp đó là vùng ánh sáng màu tím bị vò thành một cục kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng vạn trượng, hóa thành từng vòng bảo vệ màu tím quét ra xung quanh.
"Ầm ầm"
Cuối cùng bình cảnh lâu nay làm khốn đốn hắn chợt từ cơn áp bách cực hạn kia đã đột phá!
Luyện Thần Thuật tầng thứ năm, rốt cuộc đã đại thành.
Hàn Lập còn chưa kịp cao hứng, thì trong thức hải hắn hóa thành gió nổi mây phùn, từng luồng thần niệm cường đại khắp nơi bên trong thức hải ngưng tụ lại, tất cả hào quang hội tụ lại từng chút một, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh thần niệm chi kiếm vô cùng to lớn.
Hình thái thần niệm chi kiếm lộ vẻ mờ ảo, phía trên có khắc từng đạo phù văn kỳ dị, quanh thân kiếm phát ra từng đợt ba động thần niệm cường đại, tỏa ra khí tức áp chế mãnh liệt, trùng kích về khắp nơi.
Theo thanh thần niệm cự kiếm từ từ hạ xuống, từng luồng chấn động mạnh mẽ áp chế ra khắp bốn phương tám hướng.
Đến cả hư ảnh bốn dị thú không cách nào ngăn cản trước đó, vậy mà bị cỗ dao động thần niệm áp chế lại, bắt đầu từ từ rút lui về phía sau, một mực lui ra bên ngoài thức hải Hàn Lập.
Trên chiếc thuyền nhỏ, vẻ mặt khẩn trương của Thạch Xuyên Không nhìn về Hàn Lập, trong tay y nắm chặt khối Tử Dương Noãn Ngọc, đang do dự có nên đặt trên đầu hắn hay không.
Đúng lúc đó, một đạo tinh quang mờ ảo bất ngờ từ trong mi tâm Hàn Lập bắn ra, làm cho Thạch Xuyên Không giật nảy mình, ngay khi đang muốn né tránh nó, thì y phát hiện bên trong tinh quang kia không ngờ là một thanh tiểu kiếm óng ánh long lanh, vậy mà đã lơ lửng ngay mi tâm của y rồi.
Thạch Xuyên Không cũng không có hành động gì, chỉ là ánh mắt nhìn sang Phệ Hồn Đăng, liền thấy ánh sáng màu đỏ trong mắt bốn con dị thú đã tắt, trong lòng mới thoáng yên tâm, rồi khẽ đặt mông ngồi xuống.
Ở đối diện, hai mắt Hàn Lập cũng từ từ mở ra, trong con mắt thần quang trầm tĩnh, rõ ràng đã không còn chuyện gì nữa rồi.
Thanh thần niệm tiểu kiếm mờ ảo kia liền quay trở về, chui vào mi tâm của hắn, biến mắt không thấy gì nữa.
Hắn nhìn khối Tử Dương Noãn Ngọc nhỏ trên đầu mình, cùng với khối trong tay Thạch Xuyên Không đang cầm, trong lòng hơi động, liền ôm quyền về phía Thạch Xuyên Không, nói ra: "Hôm nay nhờ có Thạch huynh ra tay, nếu không hậu quả khó mà lường được."
"Khách khí làm gì, ta còn phải trông cậy huynh nhiều, hơn nữa ta còn mong cho thực lực Lệ huynh tăng mạnh hơn, để sau này nếu có gặp chuyện gì, ta còn có chút sức lực. Đúng rồi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành lại đột nhiên bị phản phệ vậy?" Thạch Xuyên Không khoát tay áo, chuyển chủ đề nói ra.
"Ta cũng không rõ lắm, ngay khi ta rót thần niệm tinh ti vào Phệ Hồn Đăng, chắc là không thể khống chế tốt tốc độ, làm cho lực lượng thần thức tụ vào trong đó quá nhiều, dẫn đến bốn pho tượng Dị Thú cắn trả. Cũng may trong lúc nguy cấp ngươi đã lấy Tử Dương Noãn Ngọc bao phủ thần hồn của ta, bổ sung chỗ hở lực lượng thần thức ta, mới khiến ta có cơ hội đột phá bình cảnh, chuyển bại thành thắng." Hàn Lập giải thích.
Thạch Xuyên Không nghe xong như lọt vào mây mù, nhưng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cũng hiểu ra phần nào nguy hiểm trong đó.
"Tiểu kiếm mờ ảo vừa rồi là gì vậy?" Y vẫn còn có chỗ không hiểu hỏi.
"Đó là Thần Niệm Chi Kiếm, là thần thông thần niệm mà ta đã luyện thành sau khi đột phá đại thành tầng thứ năm Luyện Thần Thuật, cụ thể uy lực thần thông này, hiện giờ còn khó nói, tóm lại chắc sẽ không yếu." Hàn Lập hơi do dự, giải thích.
Chuyện liên quan đến thần thông tu hành của người khác, cho dù Thạch Xuyên Không có thắc mắc nhưng y cũng không dám hỏi nhiều.
Trong khi hai người nói chuyện, cảnh tượng thang đá thông thiên trên vách đá đã bỏ lại phía sau, không cách nào nhìn thấy được nữa, chỉ còn hai người ngồi trên chiếc thuyền nhỏ lướt theo dòng nước, để lại trên mặt sông từng đường gợn sóng uốn lượn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã qua tám mươi năm.
Trên một vùng biển âm trầm tối đen như mực, trên lưng một con cá voi màu đen cực lớn có một hòn đảo rộng chừng ngàn trượng, đang không ngừng bổ sóng chém biển bơi về phía trước.
Cả hòn đảo cao không quá trăm trượng, mặt đất hơi bằng phẳng, phía trên mọc đầy cây cỏ, mơ hồ còn có thể thấy từng tòa đình đài lầu các.
Trong một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi chính giữa đảo, có hai người đang ngồi đối diện nhau uống rượu, gió nhẹ thổi qua, thích ý vô cùng.
"Thạch huynh, chỉ có hai chúng ta mà bao nguyên cả tòa Viễn Du Kình Đảo, quả là có chút xa xỉ à." Ngồi phía bên trái, Hàn Lập mặc một bộ áo xanh, trong tay nâng chén rượu, cười nói.
"Ta nói Lệ huynh nghe, đừng có tiện nghi lại còn khoe mẽ nha! Ta bao cả hòn đảo này, còn không phải là nhìn trúng pháp trận có thể thu nạp thiên địa linh khí, bài trừ thiên địa ma khí, để cho ngươi được thoải mái sao?" Thạch Xuyên Không tức giận nói ra.
"Vì ta không muốn việc này rêu rao ra ngoài, rồi dẫn đến ánh mắt của người khác. Lại nói, chuyến này càng đến gần khu vực trung tâm, ma khí giữa thiên địa càng tràn ngập dày đặc, tuy ta từng tu luyện qua công pháp Ma Tộc, nhưng lúc nào cũng phải ngăn cản nó, chung quy có chút phiền hà." Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói ra.
"Bời vậy mới gọi là hư hư thật thật! Làm cho bọn hắn không biết chính xác hành tung của chúng ta ở đâu, tất nhiên sẽ không ngăn được chúng ta." Thạch Xuyên Không cười nói.
"Vị đại ca cùng Ngũ tỷ của ngươi cũng không phải người thường, gần hai mươi năm nay gió êm sóng lặng, chưa hẳn là không phát sinh ra âm mưu nào khác, không thể không đề phòng." Hàn Lập nói ra.
"Không nói việc này nữa. Hiện giờ chúng ta đã nhanh đến Mặc Hải Vực, khoảng cách tới Dạ Dương thành chỉ còn một bước ngắn, lòng cảnh giác không thể thiếu, nhưng cũng không cần quá cẩn thận lắm." Thạch Xuyên Không cầm chén rượu uống một chút, vẻ mặt tươi cười nói ra.
"Ngao..."
Ngay khi hai người đang nói chuyện, một âm thanh rõ to kéo dài từ trong miệng con cá voi đen phía dưới phát ra.
Thạch Xuyên Không khẽ chau mày, ánh mắt nhìn về hải vực phía xa, chỉ thấy nơi đó không có gì, vẻ mặt y không khỏi lộ ra chút khẩn trương.
Y vội quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, sợ hắn nói miệng mình là quạ đen.
"Một đầu đại yêu ở dưới nước mà thôi, khí tức chỉ có Kim Tiên đỉnh phong, cũng không phải là chủng loại hung ác hiếu chiến gì cả." Hàn Lập nhìn về phía xa một cái, nói ra.
Hắn vừa nói xong, hải vực phía trước bất ngờ sáng lên một mảnh ánh sáng mờ mờ, trên mặt biển đen xì chợt quay cuồng dữ dội, từ đó nổi lên bọt nước vô cùng to lớn.
Phía dưới bọt nước, rõ ràng là một con sứa màu trắng, hình dáng cơ thể hơn xa con cá voi đen, hình dáng cả người nó hơi mờ, bên trong lại còn phát ra ánh sáng óng ánh, nhìn như chiếc đèn sáng màu trắng trên mặt biển.