Hàn Lập thấy vậy, cũng không nói nhiều lời, tay phải nhấc lên, hóa thành một đạo tàn ảnh, đánh mạnh vào bụng của Chúc Tiết Sơn.
Sắc mặt Chúc Tiết Sơn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trán của gã không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể cong xuống như một con tôm.
"Một quyền này, là trả lại cho ngươi, lúc trước đã đánh ta." Vẻ mặt Hàn Lập không đổi, nói ra.
"Khụ, khụ..."
Chúc Tiết Sơn liên tục ho khan, nói không ra lời.
"Ta không nói nhảm với ngươi nữa, nội dung trên tờ giấy kia, có đúng là sự thật không? Thành thật trả lời ta, nếu không đừng trách ta lấy binh khí của ngươi, chém đứt tứ chi ngươi." Hàn Lập cầm thanh cốt kiếm màu trắng rơi gần đó lên, lạnh lùng nói ra.
"Ngươi dám! Tên nô lệ này, nếu ngươi dám đụng đến ta, cho dù chỉ một chút. . . Khụ khụ, thì ngươi hãy xác định bị Hắc Kiếp Trùng gặm nhấm huyết nhục cả người đi, đến đó ngươi sẽ gào thét trong đau đớn cho đến chết!" Chúc Tiết Sơn cố nén cơn ho khan lại, giận dữ la lớn.
Vẻ mặt Hàn Lập lộ ra nụ cười lạnh lẽo, cánh tay vung lên, chợt loé lên một đạo bóng trắng.
Chúc Tiết Sơn cảm thấy cổ tay trái chợt nhẹ đi, rồi từ đó truyền đến một cỗ đau đớn dữ dội, thình lình cả bàn tay trái của gã liền bị chặt đứt, máu tươi phun như suối, trào ra bên ngoài.
Đầu tiên Chúc Tiết Sơn khẽ ngẩn người, đang muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết, thì chợt một đạo bóng trắng lại hiện lên, trong miệng của gã lần nữa tuôn trào ra máu tươi, kèm theo đó là một đoạn đầu lưỡi hòa với máu rơi xuống mặt đất, còn trong miệng gã thì lại phát ra âm thanh "Ô ô".
"Thời gian của ta có hạn, lòng kiên nhẫn cũng có hạn, tiếp theo sẽ là tay phải của ngươi! Nói cho ta biết, nội dung trên tờ giấy kia có phải là sự thật?" Âm thanh Hàn Lập lạnh lẽo phảng phất như tấm băng ngàn năm.
Thân thể Chúc Tiết Sơn khẽ run lên, ngơ ngác nhìn Hàn Lập.
"Đã như vậy, thì đừng trách ta." Hàn Lập nhìn lên thanh cốt kiếm, rồi nhìn về tay phải của Chúc Tiết Sơn.
"Dừng lại, ta... Để ta nói cho ngươi biết! Là thật, quả thật Thanh Dương thành chủ đang thèm thuồng lực lượng Chân Linh huyết mạch trên người ngươi, nghe lão nói có thể dùng lực lượng Chân Linh huyết mạch, để trùng kích huyền khiếu gì đó, tình huống cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, ta tuyệt đối không có lừa ngươi." Dường như Chúc Tiết Sơn bị thủ đoạn lãnh khốc của Hàn Lập dọa sợ, vội vàng truyền âm cầu xin tha thứ, gã nói rất nhanh.
Hàn Lập nghe vậy, hai mắt khẽ híp một cái.
Nội dung trên tờ giấy, quả nhiên là thật, may là mình đã quyết định nhanh chóng, sớm đã động thủ, nếu thật sự đợi đối phương động thủ trước, chỉ sợ bản thân mình rơi vào tình trạng gương vỡ khó lành rồi.
Hắn nhìn về phía Chúc Tiết Sơn, hàn mang trong mắt chớp động.
"Lệ đạo hữu, ta chỉ là tiểu nhân vật trong Huyền đấu trường này, cũng chỉ nghe mệnh lệnh ở trên mà làm việc, lúc trước ta đã không phải với ngươi, xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng." Thân thể Chúc Tiết Sơn run lên một cái, truyền âm cầu khẩn nói.
"Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết những chuyện mà ta cần, ta sẽ không giết ngươi." Sắc mặt Hàn Lập hòa hoãn một chút, nói ra.
"Đa... Đa tạ Lệ đạo hữu." Chúc Tiết Sơn vội vàng cảm ơn nói.
"Nếu Thanh Dương thành chủ đã muốn Chân Linh huyết mạch của ta, vì sao lúc trước bắt được ta không có động thủ, mà lại phải kéo dài tới bây giờ?" Hàn Lập lại hỏi lần nữa.
"Tại hạ không biết việc này, chỉ được nghe phía trên giao phó, đem ngươi nhốt vào Huyền Đấu Trường mà thôi. Những việc khác cũng không phải ta quản." Chúc Tiết Sơn truyền âm trả lời.
"Thanh Dương thành chủ tột cùng định đến lúc nào động thủ với ta?" Hàn Lập nhíu mày lại, hỏi.
"Việc này ta cũng không có nghe nói, ta chỉ vừa mới nhận được mệnh lệnh phía trên, nói là trong khoảng thời gian này hãy chủ ý động tĩnh của ngươi, trừ cái đó ra, không còn mệnh lệnh nào khác nữa." Thân thể Chúc Tiết Sơn co rụt lại, dừng lại một chút, lúc này mới truyền âm nói.
"Chỉ sợ nếu như ta có hành động khả nghi gì đó, lập tức bắt giữ đúng không? Cho nên vừa rồi ngươi cho ta uống trà, chắc hẳn trong nước trà có vấn đề. Ngươi không cần kéo dài thời gian làm gì, căn bản trà kia ta không có uống vào bụng, nó sẽ không phát huy tác dụng được đâu." Hàn Lập cười lạnh một tiếng, rồi phun ngụm nhỏ nước trà từ trong miệng ra.
Chúc Tiết Sơn thấy vậy, hơi ngẩn người, rồi sau đó lộ ra vẻ khiếp sợ, gã liền e sợ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Hàn Lập nữa.
"Tốt, còn một vấn đề cuối cùng nữa, chỉ cần ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Sắc mặt Hàn Lập không đổi, nhàn nhạt mở miệng nói ra.
"Vần đề gì?" Chúc Tiết Sơn nghe vậy mừng rỡ, ngước mắt nhìn lên.
"Hắc Kiếp Trùng trong người ta, làm thế nào mới có thể lấy ra, mà không để cho người khác phát hiện?" Hàn Lập nhìn chằm chằm vào hai mắt của Chúc Tiết Sơn, hỏi từng chữ từng câu.
"Hắc Kiếp Trùng là kỳ trùng do thành chủ đại nhân luyện chế ra, thứ đó liên quan đến cơ mật tối cao của Thanh Dương thành, chi có mỗi lão mới có thể cởi bỏ nó, trừ điều đó ra không còn phương pháp nào khác cả. Ta nghe nói, những ai có ý đồ tự mình cởi bỏ, kết cục đều thê thảm vô cùng." Chúc Tiết Sơn nghe vậy, biến sắc, lập tức truyền âm nói.
Hàn Lập nghe lời này xong, tuy là hắn đã sớm đoán trước, nhưng vẻ mặt vẫn trầm xuống.
"Đạo hữu, tất cả chuyện này đều là sự thật, ta có thể lấy Tâm Ma để thề! Lại nói, việc trọng yếu quan hệ đến Hắc Kiếp Trùng cỡ này, làm sao thành chủ đại nhân có thể nói cho một tiểu nhân vật như ta chứ." Chúc Tiết Sơn nhìn vẻ mặt thay đổi của Hàn Lập, vẻ mặt trở nên trắng bệch, vội giải thích.
Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, lúc này Thần Niệm Chi Liên giam cầm thần hồn của Chúc Tiết Sơn, đã đạt đến trình độ có thể cảm ứng được tâm trạng thần hồn bên trong người gã.
Giờ phút này, dao động thần hồn của Chúc Tiết Sơn tương đối ổn định, trái lại dường như gã không có nói dối hắn.
Đáng tiếc hiện giờ hắn không cách nào vận dụng được Tiên Linh Lực, nếu không hắn đã trực tiếp sưu hồn rồi, cần gì phải bức cung cho phiền phức như vậy.
"Ngươi là người coi ngục Huyền đấu trường, không thể nào không biết gì về chuyện Hắc Kiếp Trùng, lúc trước ta nhớ ngươi đã nói qua, có một tên tù phạm chạy trốn, liền bị Hắc Kiếp Trùng phát tác, vì sao lại như vậy?" Hàn Lập ngẫm nghĩ một chút, nhíu mày hỏi.
Chúc Tiết Sơn nghe vậy, cả người khẽ run lên, dường như vẻ mặt gã lộ ra nét chần chờ, không có lập tức trả lời.
"Hừ!"
Hàn quang trong mắt Hàn Lập chớp lên, chợt cánh tay hắn vung lên, từ đó hiện ra một đạo bóng trắng, xẹt qua tay phải của Chúc Tiết Sơn.
Cả tay phải của Chúc Tiết Sơn lập tức bị chém ra một vết thương thật sâu, gần phân nửa cổ tay bị cắt đứt, trong miệng gã phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người đều run rẩy không ngừng.
"Ta đã nói, lòng kiên nhẫn của ta có hạn! Nếu ngươi im lặng, thì ngươi làm người không có chân tay là vừa, ta có thủ đoạn làm cho ngươi không cách nào mọc ra được chi mới." Hàn Lập nói, rồi lại giơ cốt kiếm lên.
"Ta nói, đừng chém đứt tay phải của ta!" Vẻ chần chờ trong lòng Chúc Tiết Sơn bị một kiếm này đánh bay, vội nói.
"Mau nói!" Hàn Lập đặt thanh cốt kiếm lên cổ tay phải của Chúc Tiết Sơn, lưỡi kiếm sắc bén làm làn da của gã run lên không ngừng, dường như chỉ cần Chúc Tiết Sơn chần chờ một lát sẽ bị nó chém đứt.
"Bên trong phủ thành chủ có một khối Hắc Kiếp Thạch, khối đá này tỏa ra một cỗ dao động hồn lực đặc thù, bao phủ toàn bộ Thanh Dương thành. Chỉ cần Hắc Kiếp Trùng ở trong phạm vi dao động hồn lực này, sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, một khi rời khỏi phạm vi Hắc Kiếp Thành, Hắc Kiếp Trùng sẽ thức tỉnh, đến lúc đó sẽ phát tác, cho nên, căn bản thành chủ đại nhân không cần lo lắng các ngươi sẽ bỏ trốn." Trong lòng Chúc Tiết Sơn nào dám có tâm tư nào khác, vội nói ra.
"Hắc Kiếp Thạch? Vậy có phải, chỉ cần ta lấy khối đá đó, mang trên người, Hắc Kiếp Trùng sẽ không bao giờ phát tác đúng không?" Hai mắt Hàn Lập sáng lên, hỏi.
"Chuyện này. . . Trên lý thuyết thì có thể thực hiện, tuy nhiên ta cũng không có biết có được hay không, dù sao thủ đoạn thành chủ đại nhân thông thiên, có hậu chiêu nào khác hay không, còn khó nói." Ánh mắt Chúc Tiết Sơn nhìn xuống, nói ra.
Hàn Lập nhíu mày, không nói gì, lâm vào trầm tư, thế nhưng hắn rất nhanh ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Chuyện liên quan tới Hắc Kiếp Trùng, ngươi còn biết gì nữa không? Hãy nói hết cho ta biết!"
"Chỉ có vậy, còn những chuyện khác quả thật ta không biết." Tròng mắt Chúc Tiết Sơn đỏ hoe, mơ hồ lộ ra vài phần oan ức, truyền âm nói.
"Thôi được, đợi lát nữa ta bắt một kẻ coi ngục khác, tra hỏi thử, nếu mà chuyện các ngươi nói giống nhau, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu mà ngươi cả gan lừa gạt che giấu, thì đừng trách ta róc xương lóc thịt ngươi, ném cho bọn lân thú trong Huyền đấu trường ăn!" Hàn Lập nghiêm nghị nói ra.
Chúc Tiết Sơn nghe vậy ngẩn người, nhưng gã không còn lộ ra vẻ sợ hãi nữa, mà trái lại thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Lập thấy vậy, nhíu mày lại, xem ra Chúc Tiết Sơn quả thực khôngg nói dối.
Chợt cánh tay hắn vung lên, cốt kiếm đập mạnh vào ót của Chúc Tiết Sơn.
"Phốc" một tiếng, Cả người Chúc Tiết Sơn bổ nhào trên mặt đất, lâm vào hôn mê.
Trong miệng Hàn Lập nói lẩm bẩm, bấm niệm pháp quyết chỉ vào mi tâm của gã.
Ngay giữa mi tâm của Chúc Tiết Sơn lấp lóe hào quang óng ánh, lập tức hiện lên một cái phong ấn thuật nhìn như cái lồng giam, lóe lên rồi biến mất.
Làm xong hết thảy chuyện này, Hàn Lập mới thu lại ngón tay, sắc mặt hơi thả lỏng.
Thần hồn phong ấn này, có thể phong ấn làm Chúc Tiết Sơn rơi vào trạng thái ngủ say ba ngày ba đêm, để gã không bỏ trốn được.
Không phải hắn nương tay, mà lo lắng không biết vị thành chủ Thanh Dương Thành kia, có làm thủ đoạn gì đó trên người gã hay không, nếu mà giết người này, ngược lại rước lấy sự chú ý của đối phương, đến lúc đó hắn được một mà mất mười.
Hắn lập tức nhét cả người Chúc Tiết Sơn xuống dưới giường, rồi lau dọn vết máu bên trong căn phòng. Sau đó mở cửa phòng, vẻ mặt bình tĩnh bước ra bên ngoài.
Ngay sau khi Hàn Lập rời khỏi khu vực này, hắn rất nhanh đã tới đại sảnh trao đổi, đứng ở bên ngoài đại sảnh, hắn nhìn Huyền đấu trường ở phía dưới.
Đối diện Huyền đấu trường, mơ hồ cũng có một nơi tựa như khu đại sảnh trao đổi, ở đó có một lối đi thật lớn thông ra bên ngoài, nơi đó chính là lối vào Huyền đấu trường.
Chỉ cần thông qua nơi đó, liền có thể trực tiếp vào trong Thanh Dương thành.
Mà phủ thành chủ, cũng ở trong Thanh Dương thành.
Muốn đoạt được Hắc Kiếp Thạch, chỉ có thể tiến vào trong Thanh Dương thành mới có thể lấy được.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, lông mày hơi nhíu lại.
Dựa theo quy định Huyền Đấu Sĩ bọn hắn, bọn hắn không thể rời khỏi Huyền đấu trường này, cửa vào nơi đó có không ít thủ vệ trong coi, mục đích chính là phòng ngừa những Huyền Đấu Sĩ bọn hắn thoát ra ngoài.
Muốn đột phát qua đó, cũng không dễ dàng gì.
Hàn Lập suy nghĩ một hồi, liền quay người đi về nơi ở của mình.
Lúc trước hắn còn chưa biết gì về Hắc Kiếp Thạch, cho nên không có chuẩn bị gì, nhưng bây giờ hắn đã biết được chuyện Hắc Kiếp Thạch, kế hoạch đào thoát cần phải thay đổi một chút.
Rất nhanh Hàn Lập đã quay về khu thứ chín, hắn đẩy cửa đi vào gian phòng của mình, hắn khẽ giật mình.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở bên trong, nhìn ngũ quan dung mạo của người này, không phải Giải Đạo Nhân còn có thể là ai nữa?
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ vui mừng, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, chợt sắc mặt của hắn thay đổi, bất ngờ thân hình nhoáng một cái, cả người nhanh chóng bắn ngược ra phía sau.
Tuy nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, ngay khi cả người hắn vừa mới lùi lại, trên đỉnh đầu hắn, chợt có bóng hình hoa lên. Ngay tại đó vô thanh vô tức hiện ra một đạo thân ảnh, cùng lúc ấy một cánh tay nhanh như điện đánh xuống, mạnh mẽ đánh vào ngực của hắn.