Qua Hoàng Lương Vực chính là Thập Mộng Vực
Hai vực không chỉ sát gần nhau, mà mười tám con sông lớn bên trong Thập Mộng Vực đều bắt nguồn từ Hoàng Lương Vực mà ra, quan hệ giữa hai vực rất gần, bởi vậy mới có câu “Hoàng Lương Thập Mộng”.
Mặc dù diện tích Ma Vực nhỏ hơn Tiên Giới, nhưng cảnh vật của hai vực cũng có những nét đặc sắc riêng.
Ở Thập Mộng Vực, ngoài mười tám con sông lớn ra, còn có hàng trăm nhánh sông nhỏ, lần lượt đan xen nhau tạo thành một mảng thuỷ vực rộng lớn.
Lúc này, hai người Hàn Lập đến đây liền thay đổi dung mạo, cũng không có phi hành mà ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ bình thường, dọc theo Lưu Sa Giang, một trong mười tám con sông lớn kia, đi về phía Bắc đến Lạn Kha Thành.
Hàn Lập cải trang thành một thư sinh dung mạo tuấn tú, còn Thạch Xuyên Không cũng hoá thành một văn nhân công tử, mặc áo bào xanh, tay cầm quạt xếp.
Dọc hai bên Lưu Sa Giang, đất đai phì nhiêu, hai bên tràn ngập sắc hồng của hoa đào nở rộ. Đứng nhìn từ xa, có cảm giác như lạc vào biển hoa, mùi thơm thoang thoảng trong không khí làm lòng người mê say.
Thế nhưng, Hàn Lập nhìn chốc lát, đã không còn hứng gì cả, mà quay người trở về lại trong khoang thuyền, rồi ngồi xuống.
“Cứ nghĩ Mộng Đào Lâm này có gì đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ đến thế. Nơi này dành cho phàm nhân đến thưởng hoa còn được, đối với chúng ta thì chẳng có gì thú vị.” Hàn Lập tự rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm rồi thở dài nói.
Lúc đầu Thạch Xuyên Không cũng không định giải thích gì, nhưng thấy Hàn Lập mang rượu ngon ra, liền vội quay trở lại, lấy ra một cái cốc màu hổ phách, tự rót cho mình một ly đầy.
“Lệ huynh không biết rồi. Bên trong Thập Mộng Vực có mười đại dị mộng huyễn cảnh. Mộng Đào Lâm là một trong số đó. Thần thức của Lệ huynh quá cường đại nên mới không bị Mộng Đào Lâm ảnh hưởng. Đổi lại là một người khác, có lẽ đã nhìn thấy tiên nữ ca múa, kỳ thú chạy quanh rồi.” Thạch Xuyên Không nhâm nhi ly rượu, chậm rãi nói.
“Nói như vậy là ta không có phúc được nhìn rồi.” Hàn Lập nói.
“Nếu huynh thật muốn thấy những mộng cảnh đó, có thể thu hồi thần thức, không chống cự. Dọc đường chúng ta đi còn có hai đại mộng cảnh Mộng Thiên Thê và Huyễn Hoả Hải nửa, đến lúc đó hãy thử xem có thể mê hoặc được ngươi hay không.” Thạch Xuyên Không cười nói.
Hàn Lập im lặng không nói gì. Trước đó hắn dùng Tử Dương Ôn Ngọc tu luyện Luyện Thần Thuật, tiến cảnh nhanh như ngày đi ngàn dặm, thần thức cũng mạnh lên mấy lần, nhưng vẫn cách đột phá tầng thứ năm đại thành một khoảng cách nhỏ.
Một hơi uống cạn ly rượu, Hàn Lập vung tay, quét qua cái bàn nhỏ một cái, từ trong lòng bàn tay của hắn lóe lên thanh quang, lấy ra một ngọn đèn lưu ly cổ quái.
“Lệ huynh, ngươi đã luyện hoá vật này rồi sao?” Thạch Xuyên Không liếc mắt một cái nhìn ngọn thanh đăng rồi hỏi.
“Phệ Hồn Đăng là di vật của Tử Thanh Song Thù, ta sợ có ấn ký bí mật gì đó nên vẫn niêm phong, không dám luyện hoá.” Hàn Lập lắc đầu.
“Đây là Phệ Hồn Đăng?” Vẻ mặt Thạch Xuyên Không kinh ngạc.
“Trước đây ngươi đã từng thấy các nàng sử dụng mà, sao lại bất ngờ như vậy?” Hàn Lập hỏi.
“Cái này... Lệ huynh, nếu như ngươi không muốn luyện hoá, chi bằng bán lại cho ta, giá tiền không thành vấn đề.” Thạch Xuyên Không mở to mắt nhìn Hàn Lập, vừa xoa tay vừa nói.
“Thạch huynh a Thạch huynh, ngươi đã nói như vậy thì làm sao ta bán được? Mau nói xem, có phải lai lịch vật này rất đặc biệt không?” Hàn Lập nghe vậy cười to.
“Không gạt Lệ huynh, quả thật lai lịch vật này không nhỏ. Đây là một món ngũ phẩm thần hồn tiên khí mà cả tiên ma hai vực đều có thể sử dụng, bởi vì nó chỉ dùng thần hồn để thúc giục. Năng lực mạnh yếu của nó hoàn toàn phụ thuộc vào cường độ thần thức của người sử dụng. Lúc nãy ta cũng chỉ nói giỡn thôi, vật này ở trong tay huynh mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.” Thạch Xuyên Không cười cười nói.
“Lúc trước ta đã dò xét qua một lần, không phát hiện có ấn ký tồn tại, chỉ là e ngại Ma Vực có thủ pháp gì đó đặc biệt để che mắt mới không dám luyện hoá tuỳ tiện. Nếu Thạch huynh đã nói thế, vậy kiểm tra giúp ta một chút, ta liền luyện hoá bây giờ, cũng là thêm một thủ đoạn nghênh địch.” Hàn Lập suy nghĩ một lúc mới nói.
“Ta cũng đang có ý đó.” Thạch Xuyên Không gật đầu.
Dứt lời, y nhận lấy Phệ Hồn Đăng từ tay Hàn Lập, quan sát cẩn thận.
Một lúc lâu sau, y trả lại Phệ Hồn Đăng cho Hàn Lập rồi nói:
“Ta đã tra xét qua, xác thực không có thủ đoạn ẩn dấu của Thánh Vực trên Phệ Hồn Đăng.”
“Được, vậy ta yên tâm luyện hoá rồi.” Hàn Lập gật đầu.
“Lệ huynh chớ vội, người có biết bốn con dị thú trên ngọn đèn này không?” Thạch Xuyên Không khoát tay hỏi.
“Mời Thạch huynh chỉ giáo.” Trong lòng Hàn Lập rung động.
“Thoạt nhìn bốn con dị thú này gần giống nhau nhưng vẫn có những điểm khác biệt nhỏ. Đầu thú một sừng này là "Tham Nhiếp" ưa thích săn bắt sinh hồn. Còn con có hai mắt hõm sâu chuyên ăn tàn hồn tên là "Phong U", con con có hai tai khép lại được đặt tên là "Bất Văn" yêu thích giam cấm thần hồn, cuối cùng là con miệng đầy răng nanh này, sở thích chiếm đoạt thần hồn. Bốn con dị thú đại biểu cho bốn loại năng lực của Phệ Hồn Đăng.” Thạch Xuyên Không chậm rãi nói ra.
“Thạch huynh, ngươi đã biết rõ như vậy, tại sao lúc trước lại không nhận ra Phệ Hồn Đăng?” Hàn Lập nghe xong chợt có chút nghi hoặc.
“Ài, vốn năm đó Phệ Hồn Đăng xuất hiện ở Thánh Vực, sắp bị Quảng Nguyên Trai chúng ta thu lấy. Đáng tiếc là lúc đó ta bận rộn nhiều việc, không xử lý kịp thời làm mất đi tin tức của bảo vật này. Thật không ngờ nó lại rơi vào tay đại ca ta.” Thạch Xuyên Không cười khổ.
“Ra là thế, vậy tại sao ngươi lại bảo ta khoan vội luyện hoá Phệ Hồn Đăng?” Hàn Lập cười một tiếng rồi hỏi.
“Bởi vì bốn con dị thú này cũng không phải là loại hiền lành. Căn cứ theo tin tức trước đây, luyện hoá Phệ Hồn Đăng cần có phương pháp đặc thù. Nếu không, có thể bị dị thú cắn trả, làm tổn thương đến thần hồn.” Thạch Xuyên Không thở dài.
Nghe vậy, trên mặt Hàn Lập nở ra một nụ cười, thuận tay lấy ra một quyển cổ tịch màu xanh, trên bìa có bốn chữ “Phệ Hồn Luyện Nguyên”.
“Đây chính là phương pháp mà Tử Thanh Song Thù sử dụng để luyện hoá trước đây.” Tay hắn giơ quyển cổ tịch nói ra.
“Thảo nào ngày đó ngươi nhất quyết chọn vật này, Lệ huynh đúng là không bao giờ chịu thiệt.” Thạch Xuyên Không nhìn thấy quyển cổ tịch thì cứng đờ miệng lưỡi.
“Đoạn đường tiếp theo cũng không có việc gì, có lẽ ta sẽ luyện hoá Phệ Hồn Đăng luôn, biết đâu sau này sẽ hữu dụng.” Hàn Lập nói.
“Đúng vậy, tình thế bây giờ nguy hiểm, có thêm thủ đoạn thì càng an toàn. Ngươi cứ chuyên tâm luyện hoá, việc hộ pháp cứ để cho ta.” Thạch Xuyên Không gật đầu.
Tiếp đó, Hàn Lập cũng nhanh chóng dựa theo phương pháp trong quyển "Phệ Hồn Luyện Nguyên" kia bố trí pháp trận ngay trên thuyền nhỏ. Pháp trận vừa bày xong, hai tay Hàn Lập ấn pháp, bắt đầu khởi động trận pháp.
Chỉ thấy Phệ Hồn Đăng bị bao phủ bên trong trận pháp, ở giữa sáng rực tầng tầng kim quang.
Nguyên bản Phệ Hồn Đăng chỉ toả ánh sáng lưu ly ảm đạm, bị kim quang bên trong trận pháp bao phủ, bỗng nhiên sinh ra từng đạo tơ xanh tím nho nhỏ.
Hàn Lập nhìn những sợi tơ giăng đầy bên trong ngọn đèn thì khẽ cau mày.
Đây chính là những sợi thần niệm của Tử Thanh Song Thù đã ẩn dấu trong Phệ Hồn Đăng.
Trong lòng Hàn Lập thoáng động, một cỗ nhiệt lực nóng bỏng từ trong trận pháp sinh ra, bao trọn lấy Phệ Hồn Đăng.
Từng sợi tơ trong ngọn đèn kia đột nhiên run lên, trông như lươn bị xát muối, kịch liệt rung động.
Ngón tay Hàn Lập chỉ thẳng ngọn đèn, cổ tay chuyển một cái, hắn quát khẽ một tiếng: ”Khu”.
Lập tức, từng đoàn kim quang tràn vào trong Phệ Hồn Đăng, đốt cháy toàn bộ những sợi tơ màu xanh tím, như mặt trời làm tan chảy tuyết vậy.
Khu trừ hết thần niệm của Tử Thanh Song Thù, khoé miệng Hàn Lập nở ra nụ cười, liền dung nhập thần niệm của mình vào trong đó.
Pháp quyết hắn biến đổi liên tục, hai mắt khép lại, tinh quang nơi mi tâm chợt loé lên, từng đạo tinh thần ý niệm hoá thành những sợi tơ nhỏ trong suốt tràn vào Phệ Hồn Đăng, bắt đầu dung hợp.
Thời gian dần trôi, vài tháng sau.
Chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng đi, đã ra khỏi khu vực Mộng Đào Lâm. Trước mắt lại đến một huyễn cảnh khác của Thập Mộng Vực: Mộng Thiên Thê.
Thạch Xuyên Không đứng trước mũi thuyền, ánh mắt đảo qua hai bên bờ sông. Thế núi nơi đây hiểm trở, hùng vĩ, phía xa xa có vách đá nhô cao như muốn đâm vào bầu trời.
Thuyền nhỏ đi đến thuỷ vực trước vách núi, xung quanh là một mảnh vắng lặng.
Bình minh vừa đến, ánh nắng cùng sương sớm hoà với nhau tạo thành một màu đỏ trải khắp trên mặt sông.
Ánh sáng mặt trời càng lên cao, ánh sáng màu đỏ cũng dần đổi sang màu vàng.
Thạch Xuyên Không cau mày nhìn vào một bên vách núi, chỉ thấy ở nơi đó khúc xạ kim quang bổng xuất hiện một thang đá hướng thẳng lên đỉnh núi.
Nhìn kỹ lại mới thấy, thang đá còn vượt qua cả đỉnh núi, một mực kéo dài trong hư không, xuyên qua tầng tầng mây trắng.
Thạch Xuyên Không cảm khái, đang thầm tiếc cho Hàn Lập bế quan bỏ lỡ kỳ cảnh thì đột nhiên trong lòng chợt động, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hàn Lập vốn đang bế quan tĩnh tu mấy tháng, bất ngờ phát ra một tiếng "Hừ" khó chịu, cả người bắt đầu trở nên lung lay.