"Đã tra ra thân phận người này, kẻ sát hại Phương sư điệt và Trọng Loan sư điệt là một tu sĩ tên là Lệ Phi Vũ. Người này vốn là tán tu, mấy trăm năm trước gia nhập Chúc Long Đạo. Chúng ta chưa kịp hành động thì Chúc Long Đạo xảy ra biến cố Bách Lý Viêm, nghe nói tiểu tử kia cũng bị liên quan trong đó, hôm nay không rõ tung tích. Tiên Cung đã ra lệnh truy sát hắn, nhưng theo ta được biết đến nay vẫn chưa bắt được." Nam tử một mắt lắc đầu nói.
"Lệ Phi Vũ..." Nam tử cương thi nhướng mày, trong miệng thì thào nói ra.
"Sư huynh yên tâm, sau khi việc nơi đây chấm dứt, ta sẽ tăng cường nhân thủ đuổi bắt tiểu tử này để Nhâm sư huynh xử trí." Nam tử một mắt nói gấp.
"Ta đã đưa Cách Nguyên Pháp Liên cho Phương Bàn và Trọng Loan, chỉ sợ đã rơi vào trong tay người này rồi, vật ấy tuyệt không được đánh mất." Nam tử cương thi trầm mặc một lát, trầm giọng nói.
"Vâng!" Nam tử một mắt đáp.
Nam tử cương thi gật đầu nhẹ, sau đó nhắm mắt lại.
Nam tử một mắt thấy vậy, cáo từ một tiếng, đi vào phía trong khoang thuyền, chỗ đó lờ mờ có không ít bóng người đang ngồi.
...
Ở Hắc Phong hải vực, bên trong một mảnh hỗn độn bừa bãi Lạc Phách Kinh Phong, có một đoàn kim quang lớn hơn mười trượng đang bay nhanh.
Kim quang chói mắt vô cùng, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đó là một thân hình bọ cánh cứng màu vàng khổng lồ, toàn thân vàng óng ánh, bên ngoài thân hiện ra từng đường vân màu tím, thoạt nhìn có vẻ dữ tợn.
Giữa kim quang xen lẫn từng đạo tinh ti chói mắt, tản mát ra rậm rạp hàn quang, thoạt nhìn vô cùng sắc bén.
Bọ cánh cứng màu vàng mở lớn miệng, phát ra một cỗ lực cắn nuốt, âm phong xung quanh gào thét đi tới đều bị nó nuốt vào, không ngăn cản được chút nào.
Trên thân thể trùng này có một thân ảnh nữ tử mặc áo màu bạc đang ngồi.
Thoạt nhìn nàng này khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, đầu đội ngân quan, tai đeo một đôi khuyên màu bạc, hai chân để trần, trên mắt cá chân đeo hai cái vòng màu bạc, phía trên trang trí mấy cái chuông nhỏ, nhìn trang phục có vẻ là người dị tộc.
Nàng này dung mạo xinh đẹp, chẳng qua đôi mắt cực lạnh, giống như sông băng vạn năm.
Âm thanh câu hồn trong Lạc Phách Kinh Phong chung quanh phô thiên cái địa đến, nhưng dường như không có tác dụng với nàng chút nào.
Nữ tử áo bạc thấy kim trùng thôn phệ âm phong thế như chẻ tre, chậm rãi gật đầu, lộ ra vẻ vui mừng, thì thào lẩm bẩm:
"Rất tốt, không uổng công ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy."
Chi chi chi...
Vào thời khắc này, kim trùng chợt phát ra một hồi tiếng thét chi ... chi, thân hình cực lớn đung đưa mãnh liệt, làm thân hình nữ tử ngồi xếp bằng phía trên cũng rung theo một hồi.
Sắc mặt nữ tử áo bạc trầm xuống, trong miệng vội lẩm bẩm, mười ngón tay trắng động liên tục.
Từng đạo pháp quyết từ trong tay bắn ra, toàn bộ chui vào trong cơ thể kim trùng.
Thân thể kim trùng run lên bần bật, bên ngoài thân lập tức hiện ra từng đạo tơ bạc, ngưng tụ thành một sợi xích màu bạc vừa thô vừa to, chui vào sâu trong cơ thể.
Sợi xích lắc lư mãnh liệt, kim trùng lập tức phát ra một tiếng hét thảm giống như tiêm minh, rơi nhanh xuống dưới.
Nữ tử áo bạc thấy vậy, lúc này mới tản đi pháp quyết trong tay.
Sợi xích màu bạc vừa thô vừa to hóa thành trạng thái hư vô, biến mất vô tung.
"Kỳ quái, rõ ràng đã thi triển Tù Thần Thuật, vì sao còn xao động như thế?" Đôi mắt thanh tú của nữ tử áo bạc nhíu lại, thì thào tự nói.
Mặt nàng lộ vẻ do dự, sau một lát lắc đầu, nói: "Được rồi, việc này sau này hẵng tính."
Nữ tử áo bạc bấm niệm pháp quyết, trên thân thể mềm mại chợt đại phóng ngân quang, hóa thành một quang đoàn ngân sắc sáng vô cùng, từ từ chui vào cơ thể kim trùng.
Thân hình kim trùng chấn động mạnh, kim quang tản mát ra sáng hơn gấp bội, thân hình hóa thành một đoàn ảo ảnh kim sắc cực lớn, tốc độ bay cũng theo đó nhanh hơn không ít.
...
Trong nháy mắt, gần năm năm trôi qua.
Bí cảnh Luân Hồi Điện vẫn yên tĩnh trước sau như một, trong đại sảnh một ngọn núi có hai thân ảnh ngồi đối diện nhau, là nam tử mặt sẹo trước kia cùng Giao Tam.
Sắc mặt nam tử mặt sẹo thoạt nhìn có chút âm trầm, Giao Tam đang mang mặt nạ nên không nhìn thấy cảm xúc, bất quá từ ánh mắt có thể thấy cũng không được thoải mái cho lắm.
"Nói đi, hôm nay tình huống bên ngoài thế nào rồi?" Giao Tam mở miệng hỏi.
"Mấy năm trước Tiêu Tấn Hàn đã tới Hắc Phong hải vực, Thương Lưu Cung cùng Phục Lăng Tông đều do tông chủ dẫn đầu đến đây. Nhất là Phục Lăng Tông kia, nghe nói Đại trưởng lão Phong Thiên Đô cũng đã tới." Nam tử mặt sẹo có chút lo lắng nói ra.
"Xem ra lần này bọn hắn tính chơi không nhỏ." Giao Tam cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Tình thế bây giờ đã có chút vượt quá dự liệu của chúng ta, để phòng ngừa vạn nhất, hay là chúng ta nên xin chỉ thị từ cấp trên?" Nam tử mặt sẹo đề nghị.
"Không cần, Bắc Hàn Tiên Cung, Thương Lưu Cung, Phục Lăng Tông, tâm tư bọn hắn khác nhau, cũng không phải một lòng, chúng ta có thể dựa vào đó để bọn họ tranh đấu với nhau, thừa cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của mình." Giao Tam lắc đầu nói.
"Nếu hết thảy thuận lợi, tự nhiên là tốt rồi. Chỉ sợ sau lưng ba nhà bọn họ đã đạt thành hiệp nghị liên thủ đối phó chúng ta, như vậy thì phiền toái rồi." Nam tử mặt sẹo nhíu mày nói ra.
"Bắc Hàn Tiên Cung mượn cớ đối phó Bách Lý Viêm, khống chế Chúc Long Đạo, Thương Lưu Cung và Phục Lăng Tông đều thấy rõ, lúc này bọn hắn mặc dù không biểu hiện gì với Bắc Hàn Tiên Cung, nhưng khả năng hợp tác là rất nhỏ. Dù cho bọn chúng có hợp tác, ta cũng đã có kế sách đối phó, hết thảy kế hoạch cứ tiến hành như cũ là được rồi." Giao Tam chậm rãi nói ra.
"Nếu như Giao Tam đạo hữu đã chuẩn bị sớm, ta cũng yên tâm." Sắc mặt nam tử mặt sẹo buông lỏng, gật đầu nhẹ nói ra.
"Về tình huống Hồng Nguyệt Đảo, đạo hữu đã điều tra kỹ chưa?" Giao Tam lại hỏi.
"Ngươi yên tâm, toàn bộ đã điều tra xong, tuyệt không làm chậm trễ đại sự." Nam tử mặt sẹo nói.
"Vậy là tốt rồi." Giao Tam gật đầu nói.
"Hết thảy đều đã sẵn sàng, hôm nay chỉ còn thiếu Hư Nguyên Đan thôi. Thời hạn ngươi cho mười lăm năm đã đến, Long Ngũ kia luyện chế đan dược như thế nào rồi?" Nam tử mặt sẹo chuyển chủ đề hỏi.
Giao Tam nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, không nói gì.
"Người này quả nhiên không chịu nổi áp lực, thời gian lúc này cũng không còn nhiều, bây giờ nên làm gì?" Sắc mặt nam tử mặt sẹo có chút khó coi, hỏi.
"Việc đã đến nước này, chỉ có thể áp dụng phương án thay thế khác, chẳng qua tỷ lệ thành công sẽ giảm xuống không ít." Ánh mắt Giao Tam lạnh lùng mở miệng nói.
"Đành phải như thế, người này không đáp ứng kỳ vọng của chúng ta, cũng nên hủy bỏ tư cách Luân Hồi chi tử. Với lại hắn biết nhiều bí mật của chúng ta như vậy, phải..." Nam tử mặt sẹo cũng thở dài, lạnh giọng nói ra.
Kết quả gã còn chưa kịp nói xong, hư không bốn phía chấn động mạnh một cái, truyền đến một hồi cảm giác đất núi rung chuyển.
Lúc này hai người đứng trong đại sảnh cũng lắc lư theo, từng thanh âm bén nhọn nổ vang cực lớn từ bên ngoài truyền vào.
Hai người biến sắc, liếc nhìn nhau, lập tức phi độn ra ngoài, lóe lên liền xuất hiện bên ngoài lòng núi.
Chỉ thấy nguyên bản bầu trời bí cảnh trong sáng, lúc này phong vân biến sắc, từng mảnh mây đen đông nghịt không biết từ chỗ nào toát ra, cuồn cuộn kịch liệt.
Từng tia chớp màu đen tán loạn trong mây đen, phát ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, toàn bộ bầu trời giống như một nồi nước sôi.
"Chẳng lẽ..." Giao Tam thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
Sắc mặt nam tử mặt sẹo vốn cả kinh, lập tức cũng lộ vẻ vui mừng.
Thiên địa linh khí bên trong bí cảnh cũng theo đó nổi lên sóng gió, sau đó như thủy triều hội tụ lại phía mây đen.
Mây đen nhanh chóng lớn lên, khuếch tán ra chung quanh, hơn nữa bắt đầu chuyển động, ở trung tâm mây đen từ từ hiện ra một vòng xoáy màu đen ở phía trên động phủ Hàn Lập.
Lúc này lại có vài tên tu sĩ từ các nơi trong bí cảnh bay ra, đều là tu sĩ Chân Tiên Cảnh, một người trong đó là Ly Thập Lục, trước kia đã dẫn Hàn Lập vào đây.
"Nhanh, khởi động cấm chú!" Giao Tam quát to một tiếng với đám người Ly Thập Lục, hai tay vội bấm pháp quyết.
"Vâng!"
Đám người Ly Thập Lục đáp ứng một tiếng, thân hình biến thành độn quang bay về các nơi trong bí cảnh.
Trong miệng Giao Tam lẩm bẩm, kim sắc quang mang chói mắt từ trên người tán phát ra, bắn lên không trung, hình thành một cột sáng kim sắc cự đại.
Vô số phù văn kim sắc trên cột sáng lập loè, từng cỗ chấn động lực lượng khổng lồ từ trong tán phát ra, làm hư không xung quanh cũng rung rung không thôi.
Nam tử mặt sẹo bị cổ ba động này xông lên, thân hình cũng rung một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thân hình gã lóe lên, bay ra bên cạnh hơn mười trượng, ánh mắt nhìn lại phía Giao Tam.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Các khu vực khác của Bí Cảnh cũng hiện ra từng cột sáng kim sắc vừa thô vừa to, có chừng tám đạo.
Chín đạo cột sáng kim sắc phóng lên trời, chui vào hư không phía trên bí cảnh.
Các nơi bí cảnh sáng mãnh liệt, hiện ra mảng lớn hào quang kim sắc, như từng vòng gợn nước khuếch tán ra chung quanh, trong nháy mắt hình thành một quang trận kim sắc bao trùm toàn bộ bầu trời bí cảnh.
Từng trận thanh âm phạm âm từ trong quang trận kim sắc tán phát ra, làm cho người ta nghe được cảm thấy thể xác và tinh thần không minh, say mê.
Mây đen trên không trung bị quang trận kim sắc bao phủ, dường như bị hạn chế nên ngừng biến lớn.
Trong mây đen tản mát ra khí tức pháp tắc khổng lồ, cũng bị hào quang kim sắc cầm cố, chỉ kích động trong phạm vi bí cảnh, không có truyền ra bên ngoài.
Giao Tam thấy vậy, sắc mặt buông lỏng.
Mây đen tuy bị giam cầm, nhưng thiên địa linh khí chung quanh cũng không bị quang trận kim sắc ảnh hưởng, tiếp tục hội tụ lại phía mây đen.
Thời gian trôi qua, mây đen giữa không trung càng lúc càng đậm đặc, cuối cùng hầu như biến thành thực chất.
Từng cỗ chấn động pháp tắc vô cùng cường đại từ trong mây đen tán phát ra, trùng kích về phía quang trận chung quanh.
Quang trận kim sắc run rẩy không thôi, khu vực gần hắc vân liền vỡ vụn ra.
Giao Tam cả kinh, hai tay bấm pháp quyết liên tục, từng đạo pháp quyết bắn ra, lập tức cột sáng kim sắc sáng lên mãnh liệt, kim quang liền chui vào trong quang trận kim sắc trên không trung.
Quang trận bị vỡ vụn sáng lên mãnh liệt, vô số phù văn kim sắc phóng tới, rất nhanh khôi phục lại, càng sáng hơn so với trước.
Mây đen tản mát ra chấn động càng thêm mãnh liệt, quang trận xung quanh chống đỡ một hồi, lần nữa bị xung kích xé rách, nhưng lập tức đám người Giao Tam thi pháp liền tái lập lại.
Quang trận kim sắc không ngừng vỡ vụn, tái lập, tuy rằng rung động lắc lư không thôi, nhưng thủy chung vẫn cầm cố được mây đen bên trong bí cảnh.