“Giao Nhị Thập Ngũ, có phát hiện gì dưới mặt đất à?” Giao Bát vui mừng, vội hỏi.
“Mọi người có thể cảm ứng chỗ sâu trăm trượng bên dưới một chút” Giao Nhị Thập Ngũ đứng lên, liền nói.
Đám người nghe được lời này liền nhao nhao thả ra thần thức, hướng sâu vào trong lòng đất quét qua, con mắt rất nhanh đều sáng lên.
Ở sâu dưới lòng đất, thình lình xuất hiện một khoảng đất trống rỗng, diện tích khá lớn, hiển nhiên là do người tạo thành.
“Cũng may là ngươi cẩn thận, nếu không là đã bỏ lỡ một địa điểm khả nghi rồi.” Con mắt Giao Bát híp híp, miệng tán dương.
“Đều là do tại hạ tu luyện công pháp đặc thù, cho nên có chút cảm giác linh mẫn với tình hình dưới mặt đất.” Giao Nhị Thập Ngũ khiêm tốn cười một tiếng.
“Đi, đi đến cung điện dưới đất kia nhìn thử xem.” Giao Bát cũng không nói thêm gì, dẫn đầu mọi người tiềm nhập vào lòng đất.
Hai thành viên còn lại của tiểu đội Giao Bát lập tức đuổi theo gã, Giao Nhị Thập Ngũ cũng theo sau, tiềm nhập rất nhanh xuống đất.
Trên mặt đất chỉ còn lại ba người Hàn Lập.
Sắc mặt Giao Cửu có vẻ không vui, không lập tức đi theo đám người kia tiềm nhập lòng đất.
Giao Thập Lục cùng Hàn Lập thoáng nhìn nhau, cũng đứng yên tại chỗ.
Bảy người mặc dù cùng nhau hành động nhưng bởi vì lúc trước được Giao Tam phân chia, đã tách ra thành từng nhóm nhỏ hoạt động riêng.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Giao Cửu trầm mặc một chút, thân hình tỏa ra lam quang, cũng bắt đầu tiềm nhập vào trong lòng đất.
Hàn Lập cùng Giao Thập Lục cũng thi pháp tiến vào theo, sau một lúc liền đi đến chỗ không gian nằm trong lòng đất.
Diện tích không gian trong lòng đất cực lớn, chu vi tối thiểu cũng cỡ mấy ngàn trượng
Mặt đất xung quanh mười phần vuông vức, toàn bộ đều được lát những phiến đá màu xanh đen, tạo thành một quảng trường hình tròn, có chút vắng vẻ giống như từ lâu đã không có người đến.
Mọi người thấy cảnh này, nhìn nhau.
Hàn Lập hướng ánh mắt nhìn về một nơi khác trong thạch thất, mũi hít nhẹ.
Hơi nước trong thạch thất này rất nặng, mà trong đó lại tản mát ra một mùi máu tanh, bao quanh bởi một luồng khí âm hàn rất nhạt.
Hắn ngồi xổm xuống, một âm thanh nhỏ bỗng vang lên, năm ngón tay cắm vào một khối đá. Sau khi hắn rút tay ra, phía dưới lộ ra miếng đất màu đỏ sậm.
Kì lạ là trên lớp bùn đất màu đỏ sâm này lại nhiễm một tầng màu đen nhàn nhạt.
Hàn Lập cầm một nắm bùn đất lên, nhìn một lát, rồi phất tay ném đi.
"Giao Thập Ngũ, ngươi có phát hiện gì không?" Giao Thập Lục đi tới, hỏi.
“Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy thạch thất này có chút gì đó quỷ dị, mùi máu tanh hòa cùng âm khí lởn vởn xung quanh, giống như là đã có không ít người chết ở đây. Bùn đất dưới phiến đá này đều đã biến thành Âm Thổ.” Hàn Lập trầm ngâm nói.
“Nơi đây chắc hẳn là nơi đối phương chuyên xử trí địch nhân." Giao Thập Lục nói như thế.
Hàn Lập chậm rãi lắc đầu. Nếu muốn giết người thì chỗ nào chẳng được, cần gì phải tốn công đưa xuống dưới lòng đất này, lại còn cố ý xây dựng một tòa thạch thất?
Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy việc này có chút quỷ dị nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra là tại sao.
Cùng lúc đó, mấy người Giao Bát cũng đang nghị luận sôi nổi, đang suy đoán về công dụng của không gian trong lòng đất này.
"Cũng là không cần phiền não, muốn biết tại sao nơi này lại có một không gian trong lòng đất như vậy, chỉ cần bắt một người tra khảo chút là biết liền.” Giao Cửu chợt mở miệng, phất tay đánh ra một cỗ hoàng mang, là một cây tiểu kỳ màu vàng, lóe lên chui vào đỉnh thạch thất, liền không thấy bóng dáng.
Tại một nơi nào đó bên ngoài quảng trường thành Hồng Nguyệt, một tên tu sĩ trung niên Nguyên Anh Kỳ mặc áo bào Huyết Nguyệt màu xanh đang tuần tra các nơi trong thành để bảo đảm an ninh trật tự.
Vào thời khắc này, mặt đất dưới chân y hoàng mang lóe lên, một bàn tay lớn màu vàng nhanh như điện nhô ra, tóm lấy đôi chân của y kéo vào trong lòng đất.
Mặt đất dưới chân tên nam tử trung niên hiện ra từng vòng gợn sóng màu vàng, mặt đất cứng rắn giống như bị biến thành bùn.
Một tiếng “Sưu”, thân thể tên nam tử trung niên trong nháy mắt chui vào trong lòng đất, biến mất không còn tăm tích. Gợn sóng màu vàng trên mặt đất cũng biến mất theo.
Mọi người xung quanh đang chuyên tâm lo Triều Thánh, không người nào phát hiện chuyện vừa mới xảy ra.
Trên đỉnh chóp của quảng trường dưới mặt đất, loé lên hoàng mang, rồi một cỗ hoàng quang bao trùm tên nam tử trung niên rơi xuống. “Bịch”, âm thanh gã rớt xuống đất vang lên.
Tên nam tử nhìn thấy bọn người Hàn Lập, liền biến sắc.
Bất quá, y đang bị hoàng mang giam cầm, không thể cử động cũng như không thể phát ra được âm thanh nào.
Giao Cửu chụp một phát vào đầu tên nam tử, hắc quang trong lòng bàn tay phóng lớn ra, hóa thành đạo chỉ đen, trực tiếp chui vào đầu nam tử.
Cơ bắp trên mặt tên nam tử trung niên trở nên vặn vẹo, thất khiếu chảy máu.
Thần sắc Giao Cửu lạnh lùng, chỉ đen trong lòng bàn tay không ngừng tuôn ra liên tục.
Vào thời khắc này, thân thể tên nam tử trung niên rung lên bần bật, đầu y bỗng phát ra một tiếng “bụp” trầm đục, giống như có cái gì đó mới nổ tung.
Thần thái trong mắt của tên nam tử lập tức ảm đạm, không còn khí tức.
Giao Cửu sầm mặt lại.
Tình huống của người này giống như tình huống tu sĩ Hợp Thể kỳ ngày trước bị bắt tại thành Thiên Thủy , thần hồn bị thiết hạ cấm chế, một khi sưu hồn lấy được một ít ký ức liền sẽ tự động nổ tung.
“Coi như là có thể sưu hồn thì những sự tình mà tên tu sĩ cấp thấp Nguyên Anh kỳ này biết cũng không nhiều. Tiếp tục lưu lại nơi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, mau chóng đi tới một tòa thành Hồng Nguyệt khác.” Giao Bát thấy vậy, hơi trào phúng nói.
Nói xong lời này, thân hình gã phóng lên trời cao. Ba người bên cạnh gã cũng lập tức đuổi theo.
"Hừ, chúng ta cũng đi thôi." Giao Cửu hừ lạnh, quay đầu nhìn lại Hàn Lập cùng Giao Thập Lục nói. Ba người cũng phóng đi.
Nhóm bảy người rất nhanh lập tức rời thành này, ngựa không ngừng vó hướng về tòa thành Hồng Nguyệt tiếp theo
. . .
Mấy ngày sau, bảy người đi tới một tòa thành trì nằm cạnh một hồ nước lớn, đang bị cấm chế màu xanh lam to lớn bao phủ.
Nói là hồ nước nhưng thật ra hồ này thông ra biển lớn, là biển nằm trong đất liền.
Ngoài thành là một bến cảng, hàng trăm hàng ngàn thuyền đang ra vào liên tục. Cảnh tượng thật tráng lệ.
Thành này chính là thành Hồng Nguyệt của Phụng Châu.
Đây là tòa thành Hồng Nguyệt thứ sáu mà bọn hắn đã ghé qua trong mấy ngày gần đây.
Mỗi tòa thành đều giống với thành Hồng Nguyệt ở Lan Châu, cư dân trên đảo đang tiến hành Triều Thánh cùng với không gian trong lòng đất. Ngoại trừ những điểm đó ra thì không có chỗ nào khác thường cả.
Bảy người hạ xuống ở ngoài thành, sau đó cũng xâm nhập vào bên trong thành trì
Bên trong thành chia thành hai hướng chính, liên thông với bốn cửa thành xung quanh. Trung tâm tòa thành là một quảng trường hình tròn cực lớn.
Bên trong thành lúc này dầy đặc người giống như là kín hết chỗ, trên quảng trường thì đông đúc tín đồ từ bốn phương tụ tập về Triều Thánh.
Hàn Lập dùng Minh Thanh Linh Mục quét qua, rồi nhắm mắt lại.
Nơi này giống với những tòa thành Hồng Nguyệt trước đây, bên trong thành căn bản không có tu sĩ cấp cao, chỉ sợ lần này lại là một chuyến về tay không, không có thu hoạch gì. Tòa thành này cũng chỉ là một tòa thành bình thường mà thôi.
Giao Bát khẽ nhếch miệng, đang định nói cái gì thì gió thổi nhẹ qua người gã, Giao Cửu đã mang theo Hàn Lập cùng Giao Thập Lục đi vào bên trong thành.
Mắt Giao Bát lóe lên một tia lạnh lẽo, cũng không thèm nói lại gì, mang theo ba người còn lại đi theo một con đường khác.
Một lát sau, ba người Giao Cửu đi tới một nơi hẻo lánh.
Thời điểm chuẩn bị chia ra hành động, Giao Cửu đột nhiên nói với Hàn Lập cùng Giao Thập Lục: “Trong Minh có một quy định bất thành văn là trong khi làm nhiệm vụ, người nào phát huy tác dụng trọng yếu sẽ được khen thưởng thêm, phần thưởng thì cực kỳ phong phú. Mặc dù bây giờ chưa có nhiều manh mối nhưng các ngươi nhất định không thể phớt lờ, không được để những chỗ tốt này rơi vào tay bọn người Giao Bát.”
Hàn Lập cùng Giao Thập Lục nghe lời này, ngơ ngác một chút, rồi lập tức chắp tay về phía Giao Cửu nói:
"Đa tạ đạo hữu chỉ điểm."
Giao Cửu gật đầu nhẹ, rồi đi về một hướng.
Giao Thập Lục chào Hàn Lập một tiếng, sau đó bước nhanh về một hướng khác, thần sắc ra vẻ nôn nóng.
Hàn Lập thì quay người hướng về một con đường khác hai người kia, mắt đảo quanh cửa hàng hai bên đường, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Giờ phút này, lễ Triều Thánh bên trong thành sắp kết thúc. Trong thành, không ít người đang đi lại, Hàn Lập vẫn di chuyển bình thường, không có ẩn nấp thân hình.
Sau một lát, Hàn Lập bước nhanh vào một cửa hàng bên đường, hóa ra là một cửa hàng chuyên bán điển tịch.
Cửa tiệm có quy mô không nhỏ, tổng cộng có bốn tầng, tầng thứ nhất có ba gian phòng, mỗi một phòng đều rộng khoảng bốn, năm trượng, bên trong chứa đầy giá sách.
Bởi vì vẫn đang trong lễ Triều Thánh nên cửa hàng khá vắng vẻ, không có bao nhiêu khách hàng.
"Vị khách quan, ngài cần điển tịch gì?" Nhìn thấy Hàn Lập tiến đến, một nam tử trung niên mập mạp với bộ râu cá trê trên môi, vẻ mặt tươi cười tiến lên đón, thoạt nhìn giống như chưởng quỹ nơi này.
"Nơi này của ngươi có địa đồ cổ xưa hoặc là điển tịch địa lý không, niên đại thì càng xa càng tốt.” Hàn Lập thoáng nhìn qua giá sách bên trong tiệm, nói.
"Địa đồ. . . Dĩ nhiên là có, bất quá niên đại đều không phải là rất xa xưa." Trong mắt nam tử trung niên mập mạp lóe lên một tia dị sắc, xong lập tức khôi phục, thong dong nói.
Mặc dù dị sắc trong mắt nam tử trung niên chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, bất quá cũng không thể qua khỏi mắt của Hàn Lập.
Trong lòng của hắn khẽ động, hai con ngươi hiện ra một tầng tinh quang.
Tên trung niên mập mạp ngơ ngác nhìn vào mắt Hàn Lập, thần sắc lập tức trở nên ngây dại.
“Đem địa đồ cùng với điển tịch địa lý cổ xưa nhất của các ngươi lấy ra đây.” Hàn Lập từ tốn nói.
"Vâng." Tên trung niên mập mạp chất phác nói, xoay người đi vào bên trong.
Hàn Lập cất bước đi theo.
Sau một lát, hắn đi ra khỏi cửa hàng, liếc nhìn một quyển sách có trang bìa màu nâu trong tay, chất liệu tựa hồ là một loại da thú nào đó, nhìn cực kỳ cổ xưa.
"Quả nhiên... " Trong mắt Hàn Lập lóe lên vẻ hưng phấn, tự lẩm bẩm.
Gần nửa ngày sau, nhóm bảy người lần nữa tụ tập, sắc mặt đều trở nên cực kì âm trầm.
Tại tòa thành này, bọn hắn vẫn không có chút phát hiện nào. Không gian trong lòng đất vẫn trống rỗng như cũ, không có chút manh mối nào.
“Công Thâu Hồng này đến cùng là trốn ở chỗ nào? Chẳng lẽ muốn mấy tên Chân Tiên như chúng ta một mực tìm kiếm trong lòng đất ở đảo này sao?” Giao Bát nhìn thủ hạ là Giao Nhị Thập Nhất, nhịn không được liền phàn nàn.
“Không cần phải gấp gáp, mặc dù Công Thâu Hồng đã trốn đi, nhưng nơi này chính là nơi ở của hắn. Chỉ có hai mươi mấy tòa thành Hồng Nguyệt, chúng ta tìm qua từng cái một, chắc chắn sẽ có thể phát hiện một chút manh mối. Tiếp theo, chúng ta đi đến thành Hồng Nguyệt ở Tàng Châu.” Giao Bát nói, rồi định quay người rời đi.
"Đạo hữu Giao Bát chờ một chút, về chỗ trốn của Đảo chủ Hồng Nguyệt, có khả năng ta tìm được một chút manh mối.” Một thanh âm đột nhiên vang lên, lại là của Hàn Lập.
Nghe được lời này, mọi người nhất thời giật mình. Tất cả đều nhìn về phía Hàn Lập.
"Thật chứ? Manh mối như thế nào?" Trong lòng Giao Cửu vui mừng, liền vội vàng hỏi.
Hàn Lập bấm tay một chút, một mảnh thủy quang nổi lên, ngưng tụ thành mặt thủy kính, phía trên hiện ra một đồ án.
"Mời chư vị xem." Hàn Lập nói ra.
Ánh mắt mọi người nhao nhao rơi vào trên thủy kính. Trên đó là địa đồ một hòn đảo, so với địa đồ hòn đảo mà Giao Bát lúc trước cho mọi người xem cơ bản là giống nhau, chỉ khác là có vài chỗ chi tiết hơn.
"Địa đồ này không phải là địa đồ lúc trước của đạo hữu Giao Bát đã cung cấp à. Chúng ta đã sớm xem qua rồi." Giao Nhị Thập Ngũ hừ một tiếng, có chút khinh thường nói.
Trong mắt người khác cũng hiện ra vẻ nghi hoặc.
"Ồ!"
"Ồ!"
Nhưng vào lúc này, bỗng truyền ra hai tiếng thốt nhẹ, là từ Giao Bát cùng Giao Cửu.