"Cái này... Lão đạo ta gần đây bận việc đến hoa mắt váng đầu, sẽ không làm phiền.." Lão đầu Hô Ngôn nghe thấy lời nói ấy của Vân Đạo chủ thì khoát tay lia lịa nói.
"Hoa mắt váng đầu... Đến bên trong động phủ của thiếp có cái giường huyền băng vạn năm mà nằm trên đó một đêm thì tinh thần sẽ trở nên sảng khoái..." Đôi mắt đẹp của Vân Đạo chủ liếc một cái, rồi nàng nói.
"Ôi chao, trí nhớ của ta thật tệ! Lúc ta tới đây thì ở động phủ đang luyện chế một lò đan dược, hiện tại không sai biệt lắm đã đến thời điểm mở lò rồi. Xin lỗi không tiếp chuyện được, xin lỗi không tiếp chuyện được." Trên trán lão đầu Hô Ngôn mơ hồ đổ mồ hôi, lời còn chưa dứt, trên người lão ta đã lóe lên lam quang. Cả người "bụp" một cái hóa thành vô số quang điểm, tan biến không còn dấu tích.
Vân Nghê thấy vậy thì môi anh đào hơi mím lại, đôi mắt sáng xoay tròn. Nàng xem như không có ai ở xung quanh, cười khanh khách vài tiếng lộ ra không sót chút nào vẻ phong tình vạn chủng.
Nữ tử váy đen và thanh niên tóc vàng coi như không thấy cuộc trò chuyện giữa Vân Đạo chủ và lão đầu Hô Ngôn. Sau khi lão đầu Hô Ngôn rời đi, cả hai cũng không nói một lời nào, rời khỏi đại điện.
Hùng Sơn thấy vậy cũng thấp giọng cáo từ, rồi rời đi.
Trong điện chỉ còn lại có hai người Âu Dương Khuê Sơn và Vân Nghê.
"Ngươi dự định xử trí hai người kia như thế nào?" Lúc này Vân Nghê đột nhiên dừng cười, nghiêm mặt hỏi.
Âu Dương Khuê Sơn trầm mặc không nói, dáng vẻ không dứt khoát.
"Nói trước, lần này ít nhiều có tên Lệ Phi Vũ thì Viện nhi mới không có bị bắt đi. Ta cũng sẽ không ngồi xem bởi vì cân nhắc mà làm ra việc đổi trắng thay đen đâu." Vân Nghê thâm ý sâu sắc nói.
"Bản thân ta chấp chưởng tông môn không thể thiên vị, bằng không dễ dàng khiến song phương nảy sinh mâu thuẫn gay gắt, di hoạn vô cùng. Lần này đúng là Lệ Phi Vũ lập công nhưng thân làm trưởng lão hộ vệ, quả thực cũng là có chỗ thất trách. Ta coi như là công tội ngang nhau. Còn như tên Tô Đồng Tiêu kia thì khó mà thoát khỏi tội nhưng dù sao sự tình xảy ra là có nguyên nhân, sẽ chỉ khiển trách qua một chút. Ngoài ra, nếu đạo hữu Hô Ngôn đã lên tiếng, ngươi dùng danh nghĩa của mình ban thưởng cho Lệ Phi Vũ một chút!" Âu Dương Khuê Sơn chậm rãi nói.
Vân Nghê gật đầu, không nói một lời, xoay người hóa thành một đạo bạch quang, bay ra khỏi điện.
Sau một lát, thân ảnh của nàng xuất hiện trên đỉnh của một ngọn núi khác.
Nàng hạ xuống một cung điện. Cung điện này màu trắng cao vài chục trượng, óng ánh trong suốt, thoạt nhìn là được điêu khắc ra từ một khối ngọc thạch màu trắng vô cùng to lớn.
Ngọc thạch này không biết là loại tài liệu nào, tản mát ra ánh trăng dìu dịu, chung quanh đại điện tràn đầy khí âm hàn nồng đậm khắp nơi.
Vân Nghê đi vào cung điện. Khí lạnh vô cùng này ngưng tụ thành sương trắng đập vào nhưng khi tới gần đến bên ngoài thân liền bị một lực vô hình ngăn lại, không thể mảy may chạm được vào người.
Ngay chính giữa điện là một đầm nước, do thiên nhiên hình thành, có hình dạng vầng trăng tròn, nhìn đen sẫm, sâu thăm thẳm không thấy đáy. Trên mặt đầm có một vòng tròn lớn gần trượng đang lơ lửng. Vòng tròn này óng ánh trong suốt, bề mặt có vô số phù văn li ti trong suốt hiện rõ, lượn lờ xung quanh, tản ra hào quang màu nhũ bạch, như được chế từ băng mà thành.
Khí âm hàn nơi này so với bên ngoài càng thêm mạnh mẽ gấp bội, bắt nguồn từ chính cái đầm nước này.
Một thiếu nữ váy trắng đang khoanh chân gồi giữa vòng tròn trên đầm nước. Chính là Bạch Tố Viện.
Trên người nàng được một tầng bạch quang mềm mại bao phủ, không ngừng hấp thu khí âm hàn trong nước đầm. Nàng tản ra khí tức so với thí luyện năm đó lại mạnh hơn rất nhiều, mơ hồ tới gần Luyện Hư hậu kỳ.
Vân Nghê thấy cảnh này, gật đầu.
Nghe được động tĩnh, đôi hàng lông mi rất dài của Bạch Tố Viện khẽ run, nàng mở đôi mắt sáng.
"Sư tôn, người đã đến." Nàng tươi cười, từ trên vòng tròn bay ra, hạ xuống bên cạnh Vân Nghê.
"Tiểu Viện nhi nhà ta thực sự là càng ngắm càng đẹp, không biết sau này tiểu tử nào may mắn có được tiện nghi." Vân Nghê khẽ vuốt mái tóc Bạch Tố Viện, cười khúc khích nói.
"Sư tôn, người nói gì vậy! Sư phụ người không lấy chồng, con cũng sẽ không lấy." Bạch Tố Viện vừa nghe nói thế, hai gò má hơi đỏ lên, giậm chân hờn dỗi.
"Viện nhi thực sự là càng ngày càng huyên thuyên." Vân Nghê không khỏi mỉm cười.
Nàng kéo đồ nhi của mình ngồi xuống một chỗ, nói: "Viện nhi, con chăm chỉ tu luyện cố nhiên là tốt, nhưng cũng đừng có vội vàng quá. Hàn Nguyệt Đầm nơi này có âm khí rất sâu nặng, con tuy là mang Nguyệt Hoa tiên thể có thể hấp thu khí Hàn Nguyệt nơi này, tu bổ cơ thể nhưng dù sao thì khí Hàn Nguyệt cũng có khả năng gây tổn hại sức khỏe nên con cũng cần chú ý nhiều hơn. Thực hiện từng bước, tuần tự như tiến mới đúng."
"Vâng." Bạch Tố Viện đáp.
Vân Nghê lập tức lại chỉ điểm mấy vấn đề trong tu luyện cho Bạch Tố Viện. Với thiên tư thông minh, Bạch Tố Viện nghe qua, sau đó hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ.
Vân Nghê thấy Bạch Tố Viện lĩnh ngộ nhanh như vậy, nụ cười trên mặt càng tươi.
"Đúng rồi, sư tôn. Sau hôm nay người lại tới?" Bạch Tố Viện hỏi.
"Sao vậy, sư tôn không thể ghé thăm ngươi một chút à?" Vân Nghê giả vờ mắng.
"Sư tôn, đệ tử không có ý đó đâu..." Bạch Tố Viện tự biết có chút, lay lay cánh tay của Vân Nghê.
"Được rồi, không giỡn với ngươi nữa. Hôm nay ta và mấy lão già cùng nhau thương lượng một chút sự tình trong thí luyện." Vân Nghê nghiêm mặt nói.
Bạch Tố Viện hơi biến sắc mặt, thả cánh tay Vân Nghê ra, thần tình ngưng trọng lại.
"Mấy người chúng ta sau khi thảo luận, đáng tiếc vẫn là không thể nhận ra lai lịch tên kia." Vân Nghê thở dài, nói.
"Bắc Hàn Tiên Vực rộng lớn vô cùng, không gì sánh được, nhân tài dị sĩ nhiều vô số kể. Chúc Long Đạo chúng ta tuy là thế lực khổng lồ nhưng cũng không thể biết rõ tất cả mọi chuyện được." Thần tình Bạch Tố Viện hơi trầm lại, nói.
"Tìm không ra lai lịch tên kia. Về sau Viện nhi con tận lực không nên đi ra ngoài, tu luyện ở trong tông môn. Vi sư sẽ tiếp tục điều tra việc này, nhất định sẽ bắt tên đó lại." Vân Nghê nói.
"Vâng." Bạch Tố Viện gật đầu, nói.
Nàng lập tức nghĩ tới điều gì, do dự một chút, rồi hỏi: "Thí luyện lúc đó có bốn đệ tử bị bị hủy diệt thân thể. Lúc sư tôn các ngươi thương thảo việc thí luyện có nói về việc xử trí nhóm người Lệ trưởng lão như thế nào không?'
Vân Nghê nghe nói thế, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú.
"Tiểu Viện nhi dường như rất quan tâm đến tên Lệ Phi Vũ kia. Thường ngày cũng không có thấy ngươi đối với nam đệ tử nào như vậy. Chẳng lẽ..."
"Sư tôn, người nói tới chỗ nào rồi vậy. Năm đó Lệ trưởng lão đã cứu Bạch gia con, sau đó lại dẫn con tới Chúc Long Đạo. Lần thí luyện này cũng là do trưởng lão xuất thủ tương trợ nên con mới không bị người ta bắt đi. Đệ tử chịu rất nhiều ân huệ của Lệ trưởng lão, cho nên mới hỏi một câu." Bạch Tố Viện vội vã giải thích.
"Đúng thế không?" Vân Nghê cười khẽ, trong ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc.
"Đương nhiên... Sao con lại coi trọng tên gia hỏa đen thui đó chứ!" Bạch Tố Viện vừa bị sư tôn nhìn như thế, không biết sao lại có chút chột dạ nhưng lại tỏ vẻ không thèm nói.
Vân Nghê không nói gì, ngược lại còn khẽ cười khanh khách.
"Sư tôn..." Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Viện nóng lên, nhỏ giọng lầm bầm.
...
Tại một dãy núi ở bên ngoài cách Chúc Long Đạo không biết bao nhiêu vạn dặm, non xanh nước biếc, linh khí nồng đậm.
Một thanh niên dáng tiều phu khoanh chân ngồi bên trong một sơn động bí ẩn. Trên người y được bao phủ một tầng bạch quang dày đặc, hình thành một vòng sáng to lớn, theo nhịp thở của y, lúc phồng lên lúc xẹp lại.
Sau một hồi lâu, tên tiều phu mở mắt.
"Cái thân thể này coi như tư chất không tệ, đã khôi phục chừng một thành tu vi." Tên tiều phu đứng lên, hoạt động thân thể một chút, miệng thì thào.
"Lệ Phi Vũ, thù hủy diệt thân thể, lão phu sớm muộn phải tìm ngươi đòi lại!" Trong mắt tên này hiện lên vẻ oán độc khắc cốt ghi xương.
Tiều phu đi ra khỏi sơn động, thân thể hóa thành một đạo bạch quang, bay tới phía xa.
...
Trong nháy mắt, thời gian mười mấy năm trôi qua.
Trong những năm này, Hàn Lập vẫn chuyên tâm làm nhiệm vụ Vô Thường Minh.
Bởi vì còn phải để ý tới đậu binh và các loại linh thảo linh dược bên trong dược viên, nên hắn đều chỉ nhận nhiệm vụ ở gần đại lục Cổ Vân.
Bởi chấp hành nhiệm vụ tập trung ở một khu vực, hơn nữa tần suất tham gia nhiệm vụ rất nhiều, các thành viên Vô Thường Minh khác ở đại lục Cổ Vân dần dần đã biết gần đây có một thành viên Giao Thập Ngũ, là một cuồng nhân nhiệm vụ có thực lực không tầm thường.
Nhất là ở trong một lần nhiệm vụ nào đó, Giao Thập Ngũ đã chém giết ba con âm thú Chân Tiên trung kỳ.
Kể từ đó, rất nhiều người đều cho rằng hắn ta một cường giả có tu vi Chân Tiên hậu kỳ.
Khi thanh danh Giao Thập Ngũ vang dội, không ít thành viên ở khu vực lân cận đại lục Cổ Vân lúc thi hành nhiệm vụ đều hy vọng có thể cùng tổ đội với hắn, thậm chí còn có người tuyên bố nhiệm vụ trực tiếp liên hệ, đề nghị thẳng với hắn làm một vài nhiệm vụ có độ khó cao.
So với thanh danh to lớn ở Vô Thường Minh thì ở bên trong Chúc Long Đạo, Hàn Lập vẫn duy trì tác phong khiêm tốn.
Từ sau khi làm xong ba nhiệm vụ tông môn, hắn liền tuyên bố với bên ngoài là bế quan tu luyện, cơ bản không liên hệ gì với người khác.
Tuy là trong lúc đó đột nhiên bị Âu Dương Đạo chủ và Vân Đạo chủ triệu kiến một lần, một người thì hỏi thăm về lần ám vệ, một người thì không nói hai lời ban thưởng một ngàn điểm công trạng. Tất nhiên là hắn vui vẻ nhận lấy.
Hắn ở bên trong tông vốn là không có gì danh tiếng, mấy năm nay lại càng yên tĩnh, càng không có tiếng tăm gì.
Chẳng qua những thứ này đều đúng như hắn mong muốn.
Tại dược viên bên trong động phủ ở ngọn Xích Hà.
Hàn Lập đứng ở một bên bờ, ngắm nhìn dược viên sinh sôi nảy nở mạnh mẽ, thì khẽ vuốt cằm.
Những năm gần đây, hắn không ngừng thực hiện các loại nhiệm vụ, trên người đã tích lũy một số lớn linh thạch, cộng thêm dùng lục dịch gieo trồng một bãi Chúc Linh Thảo năm vạn tuổi, cũng có thể phục vụ một thời gian cho việc tu luyện tiếp theo rồi.
Ở góc Tây Nam linh điền, có một dải đất tương đối bao la, bề mặt trơ trụi so với vẻ vẻ xanh biếc dạt dào ở xung quanh có vẻ rất khác biệt.
Chỗ linh điền đó trồng trọt chính là hạt mẫu đậu.
Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng dùng linh dịch tưới nhiều lần, nhưng hạt mẫu đậu này vẫn không có vẻ muốn nảy mầm.
Dựa theo tâm đắc trưởng lão Hô Ngôn ghi lại, nhân tố ảnh hưởng đến đậu binh nảy mầu thực sự rất nhiều, cho dù dưỡng dục mấy trăm năm vẫn không thể nẩy mầm. Đây cũng là bình thường, không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
Đúng lúc này, Hàn Lập đột nhiên hơi nhíu mày, xoay người trở về mật thất trong động phủ.
Vừa vào bên trong phòng, hắn liền xoay cổ tay một cái, lấy ra mặt nạ đầu trâu đang lóe lên thanh quang, đội lên trên đầu.
Chỉ thấy phù văn trên mặt nạ đầu trâu sáng ngời, một đạo thanh quang từ đó bắn ra ngoài, cách trước người Hàn Lập không xa, ngưng tụ thành bóng người mơ hồ màu xanh.
Người này có vóc người cồng kềnh, mặc một cái áo khoác dài, trên đầu mang mặt nạ đầu hươu màu xanh, chắp tay đứng ở đó, trên người tỏa ra khí khái không tầm thường.
"Đạo hữu Lân Cửu đột nhiên đưa tin đến cho ta là vì chuyện gì vậy?" Hàn Lập nhìn về phía người nọ, mở miệng hỏi.
Người này không phải ai khác chính là người mà hắn vẫn hoài nghi thân phận thật sự là Hùng Sơn, là thành viên cao giai có tu vi Chân Tiên cảnh hậu kỳ.