Không bao lâu, trong toà Bạch Thủ cốc kia, liền xuất hiện một nam tử mặc thanh bào, đương nhiên chính là Hàn Lập.
Trước đó nghe trưởng thôn nói, hắn đã cảm thấy mắt linh tuyền này không đơn giản, Thời Gian Pháp Tắc chi lực ẩn chứa trong đó có thể cải biến thể phách thôn dân ở một mức độ nào đó, làm xuất hiện tình huống phản lão hoàn đồng hoặc mục nát hóa cốt.
Nếu hắn tu luyện Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết ở đây, ngược lại rất có khả năng trong thời gian ngắn phá cảnh, đến lúc đó đối phó Kỳ Ma Tử và các loại ưng khuyển Thiên Đình truy sát sẽ nắm chắc hơn mấy phần.
Chỉ là Thời Gian Pháp Tắc trong suối này tựa hồ không ổn định, dựa theo lời nói của trưởng thôn, hơn trăm năm mới xuất hiện một lần, mà thời gian duy trì không quá dài. Do đó, hắn muốn sử dụng thì phải tìm ra nguồn gốc tồn tại của lực lượng pháp tắc này mới được.
Vừa vào sơn cốc, Hàn Lập không lập tức chạy vào chỗ sâu trong cốc, mà đứng trong cốc xem xét quái thạch lởm chởm hai bên.
Sau một lát, đúng là hắn đã nhìn ra một chút cổ quái.
Bên trong những quái thạch lộn xộn kia lại có không ít quái thạch được minh khắc phù văn bằng Kim Triện Văn. Trong đó có phù văn gần như là nguyên vẹn, có cái đã bị tàn phá quá mức rồi, nhưng tất cả, không có ngoại lệ, đều đã mất đi linh tính vốn có.
"Trách không được lúc trước mơ hồ nhận ra một tia ba động Thời Gian Pháp Tắc, sau khi vào trong sơn cốc Thanh Ti này lại không cảm giác được. Những phù văn này có hiệu quả ẩn giấu quả thật không tệ, dù đã bị tàn phá vẫn còn hiệu lực như vậy." Hàn Lập vuốt nhẹ lên phù văn trên một tảng đá lớn, tán thán nói.
Vừa nói xong, tâm thần hắn bỗng nhiên khẽ động, nếu nơi đây có hiệu quả ẩn giấu tung tích mạnh như vậy, vậy sao không ẩn thân nơi đây?
Trong hai năm qua, mặc dù hắn không bị người Tiên Cung đuổi kịp nhưng vẫn có cái đuôi theo phía sau không rời, khiến cho hắn không dám dừng lại nghỉ chút nào. Thành ra cứ chạy một đoạn thời gian, hắn lại thả ra một bộ khôi lỗi, trên thân nó lưu lại ấn ký của mình, bố trí nghi trận cho truy binh.
Dù như vậy, hắn cũng chưa từng chân chính thoát khỏi người Tiên Cung và Cửu Nguyên Quan truy tung.
Tâm niệm đã định, trong Bạch Thủ cốc Hàn Lập bắt đầu cẩn thận xem xét, thỉnh thoảng duỗi ngón tay vẽ trong hư không, mô phỏng theo những phù văn khắc trên đá kia.
Thẳng đến khi chân trời phía đông nổi lên màu trắng bạc, hắn mới ngồi xuống một tảng đá lớn, đầu đầy mồ hôi.
Trải qua hơn nửa đêm bận rộn, sau khi cẩn thận tra xét tất cả phù văn, Hàn Lập tự mình động thủ tu bổ lại tất cả những phù văn không nguyên vẹn, còn di dời không ít cự thạch bị lệch vị trí, tận lực bố trí lại hình dáng vốn có của phù trận sơn cốc trở lai như cũ.
Khi đại trận tu bổ hoàn thành, trong nháy mắt, toàn bộ cốc bắt đầu từ từ dâng lên sương mù. Một tầng sương mù màu trắng sữa bắt đầu bao phủ tứ phương, hầu như che giấu toàn bộ sơn cốc vào trong đó.
Hàn Lập bay lên trời, buông ra thần thức cẩn thận tra xét một lát, phát hiện ngay cả một điểm chấn động nhè nhẹ của Thời gian pháp tắc chi lực mà lúc trước hắn phát hiện được thì giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.
Nếu lấy lực lượng thần thức của hắn còn không thể phát giác được dị dạng nơi đây, vậy ít người có thể phát hiện ra được.
Thân hình Hàn Lập một lần nữa rơi vào sơn cốc, bắt đầu đi về phía dòng linh tuyền ở sâu trong cốc.
Lần nữa tiến vào chỗ sâu trong Bạch Thủ cốc, nhìn thấy hai khối cự thạch dựng thành hình chữ "Nhân" kia, ánh mắt Hàn Lập hơi trầm xuống, lại phát hiện lúc này trong linh tuyền cũng có một tầng sương mù màu trắng.
Bất quá tất cả sương mù trong suối nước đều ngưng tụ không tan, tụ tập lại phía dưới cự thạch, không tiêu tán chút nào.
Thần thức Hàn Lập quét qua, ánh mắt hơi đổi, mũi chân điểm xuống mặt đất, bay nhanh tới phía trước. Khi đi tới một bên đầm nước nhỏ do nước suối tụ lại thành, hắn liếc mắt liền thấy mấy lão giả trên tám mươi tuổi ngã trái ngã phải trong sương mù.
Giờ phút này, con mắt tất cả bọn họ đều lồi ra ngoài, xương gò má hõm xuống, làn da toàn thân u ám khô quắt, hiển nhiên đã khí tuyệt bỏ mình từ lâu.
Hơn nữa, ngay lúc Hàn Lập nhìn chăm chú, quần áo trên người những lão giả này vậy mà bắt đầu nhanh chóng mục nát, rất nhanh liền biến thành tro tàn, nhục thân trần trụi lộ ra cũng theo đó hủ hóa, thời gian dần trôi lộ ra từng đoạn từng đoạn xương trắng lành lạnh.
"Xem ra lần này, vận khí của bọn hắn không tốt a. . ." Hàn Lập hít một hơi.
Nói xong, hắn đưa một bàn tay ra, vươn vào trong đầm nước, nhẹ nhàng khoắng một cái, chỉ thấy một cảm giác mát mẻ xuyên thấu qua làn da truyền đến, không khó chịu gì cả.
Hàn Lập còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên cảm thấy từ vị trí nguồi suối ở sâu dưới làn nước bỗng nhiên có một dòng nước ấm như có như không tràn ra, quấn đến bàn tay của hắn. Dòng nước này cảm giác rõ ràng hơi trơn trơn, rất khác với nước suối chung quanh.
Khi dòng nước ấm đó chạm tới bàn tay của hắn, Hàn Lập lập tức nhận ra một cỗ ba động Thời Gian pháp tắc chi lực đánh tới, lông tơ trên bàn tay hắn bắt đầu tăng trưởng phi tốc, rụng đi rất nhanh, cứ như vậy, lặp đi lặp lại không thôi.
Hàn Lập chậm rãi thu bàn tay về, tra xét một lát, cười nói: "Vậy mà có thể làm tăng tốc độ thời gian, xem ra phía dưới này quả thật có giấu dị bảo gì đó."
Hắn đứng dậy vung tay lên, thu bảy tám bộ bạch cốt kia vào một chỗ, đặt bên đầm nước, còn mình thì từng bước đi vào đầm.
Đi vào tới gần tuyền nhãn, Hàn Lập cúi người, bàn tay dò xét tìm tòi. Rất nhanh, hắn liền gạt những hòn đá nhỏ chồng chất xung quanh tuyền nhãn qua một bên, phía dưới lộ ra một cái cửa hang nho nhỏ bị bùn dưới đáy đầm vùi lấp, cũng không có gì kỳ dị cả.
"Không đúng, ngay cả thần thức cũng dò xét không ra điểm cổ quái. Chẳng lẽ. . ." Hàn Lập nói, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía đỉnh hai khối cự thạch bên kia.
Vừa quan sát tới, hắn quả nhiên phát hiện, trên hai khối cự thạch dựng thành hình chữ "Nhân" kia, mỗi bên trái phải minh khắc một đạo phù văn hình vòng tròn, chỉ là phía trên không hề có ba động linh lực truyền ra.
Hai mắt Hàn Lập hơi ngưng tụ, trong mắt sáng lên hào quang màu tím nhìn lại phù văn kia thì thấy có biến hóa.
Chỉ thấy bên trong hai đạo phù văn hình tròn kia, ở chỗ khảm sâu vào cự thạch mơ hồ có hào quang màu vàng lưu chuyển, như hai đầu cá chép màu vàng nối đuôi nhau theo hướng trái ngược nhịp nhàng, tới lui không ngừng.
Trong lòng Hàn Lập hơi động một chút, thân hình bay lên, lơ lửng trên không, hai bàn tay đặt lên trên hai đạo phù văn hình tròn.
Công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết trong cơ thể vận chuyển lên, hai đạo hào quang màu vàng từ trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, liên kết với hai đạo phù văn hình tròn kia, ngoắc một cái liền đảo chiều trái phải.
Hào quang trên phù văn hình tròn kia bỗng nhiên sáng ngời, trong nháy mắt tốc độ chuyển động tăng gấp mấy lần, chính giữa hai vòng tròn có hai phù tự đồng thời sáng lên kim quang, phun ra ngoài, hóa thành một tầng màn sáng màu vàng, che đậy hoàn toàn hai khối cự thạch vào trong.
Hàn Lập đã sớm thối lui một bước ra xa cự thạch, nhìn trước mắt trống rỗng xuất hiện đạo quang môn màu vàng kia, ánh mắt do dự.
Sau một lát, hắn ngửa đầu nhìn thoáng qua sắc trời đã hơi sáng, tâm tư đã định, quanh thân sáng lên một tầng bảo quang hộ thể, Chân Cực Chi Mô cũng lập tức sáng lên bên ngoài thân. Thân hình hắn bỗng nhiên lóe lên, lọt vào trong màn sáng.
Một tiếng "bụp" vang nhỏ, màn sáng màu vàng trong nháy mắt biến mất, đầm nước nhỏ bốn phía yên tĩnh lại.
Lại qua không bao lâu, nước suối trong đầm dần dần thấm xuống dưới mặt đất, chỗ tuyền nhãn kia không còn dòng nước chảy ra nữa.
Toàn bộ đầm nước dần dần cạn, bị mặt trời đốt nóng một hồi, triệt để khô cạn, không còn thấy tung tích nước suối nữa, chỉ còn lại vài bộ xương trắng nằm trên loạn thạch bên bờ đầm.
. . .
Chỗ Kim Nguyên sơn mạch giáp với Tây Bộ, phía trên một ngọn núi thẳng đứng cô độc.
Một tên nam tử tóc đỏ tay chân rất to như quạt bồ hương vậy, trên da khắc họa từng vòng từng vòng đường vân cổ quái. Chân y đang giẫm lên một bộ khôi lỗi đã vỡ vụn, ánh mắt nhìn về phương xa, trên đầu thỉnh thoảng bốc lên từng ngọn lửa đỏ thẫm.
Lão chính là Kỳ Ma Tử, một đường truy tung Hàn Lập đến đây.
"Đây đã là bộ khôi lỗi thứ một trăm ba mươi sáu, lần này mặc dù hắn lưu lại tinh huyết trên khôi lỗi nhưng lại còn bày ra Nhiên Huyết ấn ký, một khi khôi lỗi bị chúng ta đuổi tới, tinh huyết sẽ bị đốt hết, đúng là nửa điểm vết tích cũng không lưu lại cho chúng ta. Hùng Sơn a, ngươi nói tên này làm sao lại giảo hoạt như vậy?" Kỳ Ma Tử nhìn về phía một tên thanh niên nam tử sau lưng, nhíu mày nói ra.
Nếu Hàn Lập ở nơi đây, mặc dù chưa chắc có thể nhận ra hình dáng tên thanh niên nam tử này nhưng nhất định sẽ quen thuộc khí tức trên người gã. Người này chính là năm đó tại Chúc Long đạo kết giao khá thân với hắn, cuối cùng chết bởi tay hắn, là Hùng Sơn Phó Đạo Chủ.
"Đại nhân không cần kỳ quái, vị Hàn đạo hữu này tính toán tỉ mỉ, vãn bối đã từng tự mình trải nghiệm, hơn nữa còn bỏ ra một cái giá lớn rất thê thảm đau đớn. Chỉ là ta không sao có thể nghĩ tới hắn trưởng thành nhanh như vậy, bây giờ đã trở thành mối hoạ lớn trong lòng Thiên Đình rồi." Hùng Sơn nhớ tới chuyện cũ, trong lòng không khỏi lo lắng, mở miệng nói ra.
"Vốn định âm thầm bắt hắn, không ngờ hắn dám trực tiếp chém giết tới Kim Nguyên Tiên Cung, thật sự đã giết chết tên phế vật Đông Phương Bạch kia, dù Thiên Đình bên kia mắt có mù thì cũng sẽ chú ý tới hắn. Thế cũng tốt, ta không cần thiết che giấu hành tung nữa, có thể lấy danh tiếng Tiên Ngục, quang minh chính đại đuổi bắt hắn rồi." Kỳ Ma Tử như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói ra.
"Đại nhân, xem một đường truy tung, đại khái là hướng trung bộ Kim Nguyên Tiên Vực bên này. Chỗ đó thế lực phức tạp, chúng ta đuổi bắt chỉ sợ có chỗ không tiện. . ." Hùng Sơn chần chờ nói.
"Hừ, Thiên Đình bất mãn bên đó đã rất lâu rồi, nếu có tông môn nào dám can đảm vào lúc này thò đầu ra, vậy liền vừa vặn mượn cơ hội gõ đầu chúng. Bất quá, gia chủ trưởng lão những tông môn thế gia này có tên nào mà không phải lão hồ ly thành tinh? Bọn chúng sẽ biết khôn ngoan mà giữ mình, không chủ động trêu chọc chúng ta. Chỉ sợ vì không tham gia vũng nước đục này, bọn chúng còn nghiêm lệnh đề phòng, không để Hàn Lập chui vào địa bàn của mình." Kỳ Ma Tử hừ lạnh một tiếng, nói ra.
"Lại nói, Hàn Lập này luôn luôn quen độc hành, hơn phân nửa sẽ không tiềm ẩn tại một thế gia tông môn nào đó, chúng ta cứ tập trung điều tra từng tông môn thế lực hoặc là địa phương còn trống, chắc chắn sẽ có thu hoạch." Hùng Sơn tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói như thế.
Kỳ Ma Tử không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, hiển nhiên cũng đồng ý với ý kiến của gã.
"Đi thôi, lúc trước cảm ứng được một chút khí tức, hẳn là hướng Đông Nam. Ta ngược lại muốn nhìn xem, hắn còn có thể chạy được bao lâu!" Sau một lát, Kỳ Ma Tử nói ra.
Bàn tay lão vung lên, một phi toa hoả hồng xung quanh lượn lờ lửa đỏ nổi lên.
Lão và Hùng Sơn lần lượt nhảy lên, tiếp theo toàn bộ phi toa đột nhiên hoá thành một đạo hỏa tuyến, xẹt qua, trong nháy mắt biến mất cuối chân trời.