"Ầm" một tiếng!
Tại chỗ móng ngựa màu trắng đạp xuống, không gian phía trước rung động giống như mặt nước, sau đó "ầm" một tiếng bạo liệt ra, trực tiếp xuất hiện một lỗ thủng không gian to lớn.
Móng ngựa không ngừng lại chút nào, trực tiếp xuyên qua lỗ thủng không gian, hung hăng giẫm trên mũi cự kiếm hư ảo.
"Ầm" một tiếng vang kinh thiên động địa!
Sau khi chỗ móng ngựa màu trắng đánh tới cự kiếm hư ảo truyền ra một trận ba động dập dờn kịch liệt, toàn bộ hư không theo đó mà chấn động, bốn phía hiện ra từng vết rạn nứt, lóe lên liên tiếp rồi biến mất.
Chỉ thấy móng ngựa kia bị cự kiếm hư ảo xuyên thủng bạo liệt ra, nhưng cự kiếm hư ảo cũng bị vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành vô số điểm lưu quang màu vàng rồi phiêu tán.
Lốc xoáy màu trắng bị dư âm của hai vật va chạm ảnh hưởng đến cũng rung động kịch liệt, phía trên hiện ra từng vết nứt.
Sau khi móng ngựa màu trắng bạo liệt, hơn một trăm sợi pháp tắc tinh ti kia liền nổi lên, vậy mà không bị hao tổn chút nào, vẩn óng ánh như lúc ban đầu.
Hơn một trăm sợi pháp tắc tinh ti vừa mới động, chuẩn bị tập hợp lại bay tới lốc xoáy màu trắng. Nhưng vào thời khắc này, hai cái Linh Vực màu lam đột nhiên nổi lên, bao phủ tất cả vào bên trong.
Xuất hiện đồng thời với Linh Vực là một thanh băng kiếm màu lam xấp xỉ trăm trượng và một nắm đấm màu xanh lam như tòa núi nhỏ ở ngay bên cạnh lốc xoáy màu trắng. Chúng cùng lúc đánh vào khiến lốc xoáy màu trắng run rẩy kịch liệt, vết rạn phía trên lần nữa lớn thêm một chút, nhưng vẫn không bị phá vỡ.
"Ha ha, hai người các ngươi lén lút trốn ở một bên, cho rằng ta không phát hiện ra sao? Bằng chút năng lực ấy của các ngươi mà cũng muốn phá thần thông của ta. Đi ra cho ta!" Thanh âm bén nhọn cười ha ha, đồng thời hào quang trong Linh Vực màu trắng quay cuồng, đón gió ngưng tụ hóa thành một bàn tay màu trắng to lớn, trảo xuống một chỗ trong hư không bên dưới.
"Ầm" vang lên một tiếng thật lớn!
Chỗ bị đại thủ vồ xuống bỗng nhiên bộc phát ra một đoàn lam quang chói mắt, tiếp theo hai đạo nhân ảnh lảo đảo xuất hiện. Chính là Tô An Thiến và Cận Lưu bị bàn tay lớn màu trắng theo sát phía sau bắt được.
Nhưng vào thời khắc này, hư không gần cột lốc xoáy màu trắng lại lóe lên lần nữa, một đạo chỉ ảnh màu vàng dài mười trượng, to bằng vại nước từ trên trời đâm xuống, tản mát ra một cỗ khí tức lăng lệ xuyên thủng hết thảy, hơn nữa đầu ngón tay còn bạo phát ra đạo đạo tia chớp màu vàng.
Những tia chớp màu vàng kia không phải là lực lượng lôi điện, mà do khí tức chỉ ảnh màu vàng vặn vẹo hư không hình thành tia lửa.
Chỉ ảnh màu vàng điểm trên lốc xoáy màu trắng, bạch quang mặt ngoài lốc xoáy chớp động, cố sức liều mạng ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn bị xuyên thủng ra một cái lỗ lớn.
Hào quang của cột lốc xoáy màu trắng cuồng thiểm, rồi lập tức phát ra một tiếng nổ lớn bạo liệt ra, phiêu tán biến mất.
Đám người Lôi Ngọc Sách mắt thấy cảnh này, vừa mừng vừa sợ, vội vàng bay ra bên ngoài, hợp lực xông lên, bay ra khỏi Linh Vực màu trắng.
"Thời Gian Pháp Tắc! Kẻ nào phá thần thông của ta? Nếu dám ra tay, cần gì phải trốn trốn tránh tránh không dám hiện thân." Thanh âm bén nhọn không chú ý đuổi theo đám người Lôi Ngọc Sách, cất giọng quát, ánh mắt quét qua bốn phía.
"Ta vẫn luôn đứng ở chỗ này, chỉ là các hạ không phát hiện ra thôi." Một nơi nào đó trong hư không bên ngoài Linh Vực màu trắng lóe lên kim quang, thân ảnh Hàn Lập bỗng nhiên hiện ra, mỉm cười nói.
Sau khi tu dưỡng gần một ngày, các loại thần thông cùng Chân Ngôn Bảo Luân trong thể nội hắn đã khôi phục được một phần.
Lúc vừa mới tới gần nơi đây, Hàn Lập liền thi triển thần thông ẩn nấp Vạn Khiếu Không Tịch Thuật cùng Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, hoàn toàn tránh được dò xét của thân ảnh màu trắng, xuất kỳ bất ý thi triển thần thông Kinh Thiên Chỉ, nhất cử phá cột lốc màu trắng.
Thân ảnh màu trắng kia nhìn thấy Hàn Lập đột nhiên xuất hiện mà trước đó không có dấu hiệu nào, thần thức của gã hoàn toàn không thể dò xét được, trong lòng lập tức cả kinh.
Bởi vì kinh ngạc mà người này nhất thời phân tâm, bàn tay lớn màu trắng đang bắt lấy Tô An Thiến và Cận Lưu hơi chút cứng đờ. Hai người Tô An Thiến lập tức nắm lấy cơ hội, thân hình uốn éo, hóa thành hai đạo lam quang vặn vẹo giãy mạnh mà thoát khỏi bàn tay lớn màu trắng ra ngoài, bay về phía Hàn Lập.
Liên tiếp bị người từ trong tay chạy thoát, trong lòng thân ảnh màu trắng rất tức giận, không chút nghĩ ngợi đưa tay đánh ra một kích.
Bàn tay lớn màu trắng kia lập tức giống như lưu tinh bắn ra, cơ hồ trong chớp mắt đuổi kịp hai người Tô An Thiến, hung hăng trảo xuống một cái.
Đại thủ màu trắng lúc này phát ra hào quang rực rỡ, còn chưa hạ xuống thì một cỗ khí tức khủng bố giống như có thể đập vụn hư không đến trước một bước, bao phủ trên thân Tô An Thiến và Cận Lưu, khiến cho thân ảnh hai người đang phi độn trở nên trì trệ.
Nhưng vào thời khắc này, hư không phía trước chấn động cùng một chỗ, một quyền ảnh màu vàng giống như tòa núi nhỏ nổi lên, bên trong vô số lưu quang phù văn màu vàng chớp động, tản mát ra một vầng sáng màu vàng mênh mông cuồn cuộn, cùng bàn tay lớn màu trắng kia chạm vào nhau.
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền đến!
Đại thủ và quyền ảnh đồng thời vỡ vụn ra, hư không phụ cận run rẩy kịch liệt, hiện ra đạo đạo vết nứt.
Thân thể Hàn Lập ở nơi xa đại chấn, phải lui về sau một bước. Mà bên trong lốc xoáy màu trắng, thân ảnh màu trắng kia cũng lắc lư một cái.
Bàn tay lớn màu trắng bị đánh nát, lực lượng giam cầm trên thân Tô An Thiến và Cận Lưu lập tức biến mất, hai người vội vàng lần nữa bắn ra, trong nháy mắt hạ xuống bên cạnh Hàn Lập.
Cùng lúc đó, mấy người Lôi Ngọc Sách cũng lập tức bay vụt tới, tụ hợp một chỗ cùng Hàn Lập, Tô An Thiến, Cận Lưu.
"Tô đạo hữu, Cận đạo hữu, Thạch đạo hữu, các ngươi cũng tới, vừa rồi đa tạ ba vị xuất thủ tương trợ." Sắc mặt tái nhợt của Lôi Ngọc Sách đã khôi phục vài phần huyết sắc, chắp tay về phía Tô An Thiến, Cận Lưu còn có Hàn Lập nói ra.
Mặc dù y nói chuyện với hai người, nhưng ánh mắt thủy chung chỉ nhìn Tô An Thiến, ôn nhu như nước.
"Người cứu các ngươi thoát ra không phải ta và Cận Lưu, mà là Thạch đạo hữu, những lời cảm tạ này, ngươi đi nói với hắn thôi." Tô An Thiến tránh khỏi ánh mắt nhiệt tình của Lôi Ngọc Sách, miệng từ tốn nói.
"Thạch đạo hữu, đa tạ cứu giúp." Lôi Ngọc Sách nghe vậy nhìn về phía Hàn Lập, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, trong miệng một lần nữa nói lời cảm ơn.
Những người khác nghe vậy thần sắc cũng tràn đầy kinh ngạc, nhưng vẫn quay về phía Hàn Lập liên tục nói lời cảm tạ.
Chỉ có Lam Nhan đã biết rõ thực lực Hàn Lập, cũng không giật mình chút nào, thần tình trên mặt âm trầm bất định, các loại thần sắc phẫn hận, kinh hoảng, kiêng kị theo thứ tự hiện lên.
Hàn Lập hơi gật đầu với bọn người Lôi Ngọc Sách, đối với phản ứng của Lam Nhan cũng không có để ý, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi bóng người màu trắng kia.
Mặc dù hắn xuất kỳ bất ý phá được lốc xoáy màu trắng, nhưng thực lực thân ảnh màu trắng kia rất mạnh, hắn không dám phân tâm chút nào.
Cũng may giờ phút này đám người Lôi Ngọc Sách đã thoát khốn, dưới sự liên thủ của mọi người, tình thế cuối cùng xoay chuyển lại.
"Không tệ, không tệ, cuối cùng có một tên có chút thực lực tới, không uổng công lão tổ ta vất vả chạy đi chuyến này." Thân ảnh màu trắng im lặng một chút, cười lên ha hả.
Trong tiếng cười, sợi tinh ti màu trắng tán loạn bốn phía đều bắn ra, chui vào trong thể nội của người nọ, cột lốc xoáy quanh người y đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng tiêu tán hết. Thân ảnh bên trong hiện ra lại là một đầu Ngọc Mã màu trắng, toàn thân trắng như tuyết, trên sống lưng mọc ra một bờm ngựa màu tuyết trắng, nhìn rất thần tuấn.
Giờ phút này bạch mã đứng thẳng bằng hai chân sau, hai chân trước giống như người, một cái bắt chéo bên hông, một cái khác lại cầm một tẩu màu xanh, hút rất điệu nghệ, nhấp nhả khói thuốc.
Bọn người Hàn Lập thấy rõ thân ảnh đối phương đều lắp bắp kinh hãi.
"Xin hỏi tính danh các hạ?" Ngay từ đầu đúng là Hàn Lập kinh ngạc thoáng một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn lướt qua lông bờm trên lưng bạch mã, hỏi.
"Hây, đúng là có con mắt vụng về, vậy mà không biết bản lão tổ! Nhớ cho kĩ, bản lão tổ chính là Lợi Kỳ Mã! Tiểu tử, ngươi bản lĩnh không kém nha, tu luyện chính là Thời Gian Pháp Tắc, nhục thân cũng phi thường cường đại, rất hợp tính khí lão tổ ta. Đến đây, trước tiên chúng ta đại chiến ba trăm hiệp." Ánh mắt Lợi Kỳ Mã phát ra chiến ý mãnh liệt, buông tẩu thuốc trong tay ra, liền muốn tiến lên.
Bất quá vào thời khắc này, đột nhiên ánh mắt của y lóe lên, khẽ hừ một tiếng, dừng thân hình lại.
Linh Vực màu trắng chung quanh Lợi Kỳ Mã lóe lên rồi biến mất, ngoài thân lóe lên bạch quang, hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng bay về phía xa, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Hàn Lập vốn đã chuẩn bị xuất thủ, nào biết đột nhiên Lợi Kỳ Mã kia nói đi là đi, đảo mắt đã không còn bóng dáng, cảm thấy mờ mịt không hiểu nổi.
Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ ràng cho lắm.
Bất quá thực lực Lợi Kỳ Mã kia cực mạnh, giờ phút này đột nhiên rời đi cũng là chuyện tốt.
Nhất là bọn người Lôi Ngọc Sách đã kịch chiến cùng Lợi Kỳ Mã đến bây giờ, tiên linh lực đều đã tiêu hao hơn phân nửa, rất cần thời gian khôi phục, trong lúc nhất thời vội vã lấy ra đan dược ăn vào.
"Tô đạo hữu các ngươi tới nơi này khi nào?" Lôi Ngọc Sách thổ nạp một lát ngăn chặn thương thế do lúc trước kích phát tiềm năng, rồi hỏi thăm tình cảnh ba người Tô An Thiến khi tới đây.
Tô An Thiến nhìn phía xa, phảng phất giống như không nghe thấy câu hỏi của Lôi Ngọc Sách, còn Hàn Lập lộ vẻ mặt do dự, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, không nói gì.
Cận Lưu ở một bên nhìn thấy cảnh này, tiến lên tiếp chuyện, nói đại khái quá trình bọn họ trải qua đoạn đường này tới đây, bất quá một chút sự tình bí ẩn, tỉ như việc lấy được tổ trùng trên đường, việc y giấu giếm những người khác trong Không Gian Tiên Khí cũng không nói ra, mà che giấu đi.
Hàn Lập nghe những lời này, trong lòng hơi động, liếc qua gã. Sự tình tổ trùng thì không nói, còn việc Cận Lưu dùng Không Gian Tiên Khí giấu những tu sĩ Thiên Thủy tông khác, hắn cảm thấy không hề bình thường, chỉ sợ ở trong đó có chuyện kỳ quặc, vì vậy dùng ánh mắt thăm dò.
Cận Lưu chú ý tới ánh mắt Hàn Lập, lập tức nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia bao hàm ý cảnh cáo nhè nhẹ.
Hàn Lập đạt được kết quả thăm dò, trong lòng hơi lạnh, nhưng cũng không có ý tứ vạch trần việc này, dời ánh mắt đi.
Cận Lưu thấy thế, trong lòng buông lỏng, tiếp tục bắt chuyện cùng Lôi Ngọc Sách, cũng hỏi thăm đối phương trên đường đi đã trải qua những gì.
Lôi Ngọc Sách cũng nói một lượt những chuyện trải qua trên đường, đại khái giống như bọn họ bên này, con đường đi tới cũng gặp phải không ít nguy hiểm, người đồng hành dần dần tổn thất hầu như không còn, trong đó không thiếu người mất tích ly kỳ, sau khi trải qua một phen khó khăn trắc trở, bây giờ chỉ còn lại năm người này.
Bởi vì không có đường lui, hơn nữa không cam lòng, những người này liền quyết định tiếp tục đi về phía trước, để xem có thể tìm được một chút hi vọng sống hay không, hoặc là tìm được một chút cơ duyên.
Hơn nửa ngày trước, bọn họ lại gặp Lam Nhan lẻ loi một mình tại tầng này, liền đồng hành cùng một đường, kết quả bị Lợi Kỳ Mã kia đột nhiên tập kích, đành phải chiến đấu liên tục cho tới bây giờ.
"Xem ra cho dù đi con đường kia, bên trong Tuế Nguyệt Tháp này đều hung hiểm dị thường. Lúc trước chúng ta mấy trăm người tiến nhập tháp, nghĩ không ra giờ này chỉ còn lại mấy người chúng ta." Cận Lưu có chút hoài nghi đối với quá trình mà Lôi Ngọc Sách nói, nhưng cũng không có vạch trần, dù sao chính y cũng che giấu rất nhiều chuyện, trên mặt làm ra vẻ bi thống, thở dài nói.
Bọn người Lôi Ngọc Sách nghe vậy, thần sắc cũng ảm đạm một trận, chỉ có điều rút cuộc có mấy phần tình cảm chân thực thì không ai biết.