Hàn Lập không để ý chút nào đến Chân Ngôn Bảo Luân sắp bị tan vỡ, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, nhập vào trong Huyền Thiên Hồ Lô.
Huyền Thiên Hồ Lô lần nữa tản ra quang mang sáng ngời, “Phốc” một tiếng, phun ra một mảnh quang mang xanh biếc, bao lại tám thanh cự binh màu đen, đồng thời nhanh chóng xoay tròn, hình thành một vòng xoáy màu xanh biếc.
Hắc mang trên cự binh lập tức tiêu tán, nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt hóa lại thành tám tấm phù lục màu đen.
“Thu!”
Hàn Lập quát khẽ một tiếng, tay bấm tiếp pháp quyết, quang mang xanh biếc đang bao vây tám tấm phù lục màu đen bắn ngược về, lóe lên chui vào trong Huyền Thiên Hồ Lô.
Quỷ Mộc thấy cảnh này, nao nao.
Động tác trong tay Hàn Lập cũng không dừng lại, toàn lực thôi động Huyền Thiên Hồ Lô.
Huyền Thiên Hồ Lô lại loé lên quang mang lần nữa, nhanh chóng xoay tròn, mấy tiếng ken két như vỡ vụn giòn tan từ trong Hồ Lô truyền ra.
Sau một khắc, miệng Hồ Lô đột nhiên nở rộ hắc mang chói lòa, sau đó một đạo tinh quang màu đen thô to từ đó bắn ra, chém cực nhanh lên mộc lao màu đen kia.
Một cỗ dao động pháp tắc cực kỳ cường đại trùng trùng điệp điệp từ trong tinh quang màu đen tản ra, “Xoẹt” một tiếng, mộc lao màu đen dễ dàng bị chém làm hai như một tờ giấy mỏng, thân hình Đề Hồn trong đó rơi xuống phía dưới.
Giờ phút này Đề Hồn bị thương rất nặng, khắp người hiện ra rất nhiều lỗ máu như bị ngàn chiếc gai đâm, máu me đầm đìa nhìn cực kỳ thê thảm.
Thân hình Hàn Lập mơ hồ một cái, sau một khắc xuất hiện trong hư không bên cạnh Đề Hồn, đỡ lấy người nàng rồi lập tức bay về nhanh như điện xạ.
Liên tiếp biến hoá diễn ra nhanh chóng vô cùng, Quỷ Mộc chưa kịp phản ứng thì Hàn Lập đã mang theo Đề Hồn tránh xa.
Quỷ Mộc nhất thời kinh sợ, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Huyền Thiên Hồ Lô kia cũng hiện ra một tia tham lam.
Tám tấm phù lục phong ấn cự binh kia vốn có tên “Tà Phá Thiên Trận Huyền Binh”, chính là một bộ Tiên Khí do một vị Hôi Giới Đại La đỉnh phong luyện chế, lúc còn hoàn hảo đạt đến cấp bậc Tiên Khí ngũ phẩm.
Năm đó lúc lão có được bộ Tiên Khí này, tám thanh tà binh gần như đã hỏng, lão đã sử dụng bí thuật Hôi Giới, cuối cùng dẫn xuất được lực lượng Pháp Tắc trong tà binh ra, phong ấn vào bên trong tấm phù, luyện chế thành một dạng tương tự phù bảo.
Tám tấm phù lục Huyền Binh này đã giúp lão đánh đuổi rất nhiều cường địch, mặc dù uy năng còn lại không nhiều, nhưng vừa đối mặt Huyền Thiên Hồ Lô đã nhanh chóng bị xoắn nát thu lấy, hơn nữa còn có thể sử dụng lực lượng pháp tắc ẩn chứa bên trong bắn ngược trở lại.
Huyền Thiên Chi Bảo huyền diệu như thế, lão chưa từng thấy qua.
“Rống…”
Đúng lúc này, Hỗn Hầu bỗng nhiên ngửa đầu gầm lên giận dữ, vô số Nghiệp Hỏa giống như rắn lửa màu đen từ trong bàn tay và đầu của nó phun ra ngoài.
Xiềng xích quấn quanh trên người Hỗn Hầu bị Nghiệp Hỏa đen kịt cuốn lấy, nhanh chóng tan rã.
Hai người Âm Khư thấy cảnh này, sắc mặt lần nữa biến đổi, vội vàng rót thêm pháp lực vào lệnh bài màu đen, chín cái đầu quỷ mặt ngoài lệnh bài lại cuồng trướng lên, bắt đầu vặn vẹo trở nên cực kỳ dữ tợn.
Chín sợi xiềng xích màu đỏ tươi quấn quanh người Hỗn Hầu cũng to thêm mấy vòng.
Nhưng không chờ hai người Âm Khư buông lỏng một hơi nào, Nghiệp Hỏa trên thân Hỗn Hầu bỗng nhiên ly thể, đồng thời chín sợi xiềng xích màu đỏ tươi tán loạn ra hai bên, sau đó Nghiệp Hỏa cuồn cuộn ngập trời ngưng tụ hóa thành một bàn tay hắc diễm to lớn, đập xuống hướng hai người Âm Khư ầm ầm.
Hư không phụ cận bàn tay hắc diễm to lớn trực tiếp bị thiêu đốt, liên tục không ngừng phát ra âm thanh bạo liệt.
Những nơi bàn tay lo lớn này lướt qua, hư không như một sợi bún yếu ớt, dễ dàng bị vò nát xé rách ra, không gian trở nên vặn vẹo biến dạng.
Trong lòng Âm Khư run sợ, u quang màu đen trên thân đại thịnh, ngưng tụ lại trước người thành một thứ giống như con mắt với đồng tử lo lớn đen kịt.
Một đạo hắc mang giống như ánh kiếm từ trong đồng tử con mắt bắn ra, đánh vào bàn tay hắc diễm to lớn.
“Phanh” một tiếng, ánh kiếm màu đen bạo liệt ra, bàn tay hắc diễm to lớn cũng dừng lại một chút, nhưng lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục đập xuống.
Sau khi Âm Khư thi triển thần thông con mắt kia, lập tức kéo Quỷ Mộc một cái, hai người liền hóa thành một đạo huyễn ảnh màu đen tán loạn bay ra bên ngoài, hiểm hiểm tránh thoát bàn tay hắc diễm to lớn oanh kích.
Bàn tay đó đập xuống, nhưng không nổ vang rung trời như dự liệu, mà không gian dưới đất nơi bị đập trúng đó trực tiếp sụp xuống, hóa thành một cái hố khổng lồ đen thẫm sâu chừng mấy ngàn trượng.
“Ồ!” Hàn Lập thừa dịp hỗn loạn đã chạy trốn ra xa tầm ngàn trượng, trong mắt loé lên tử quang, nhìn về chỗ sâu nhất dưới cái hố, sau đó thân hình thoắt một cái bay vào trong đó.
“Các ngươi cũng nhanh đến đây!” Thanh âm Hàn Lập vang lên trong đầu hai người Hồ Tam và Thạch Xuyên Không, hai người hơi ngẫn ra nhưng vốn tin tưởng Hàn Lập, đều bay theo vào hố sâu kia.
Mấy người vừa bay xuống cái hố, tiếng vang ầm ầm lập tức từ bên trên truyền xuống, tựa hồ Hỗn Hầu cùng hai người Âm Khư lại bắt đầu giao chiến.
“Lệ đạo hữu, ngươi dẫn chúng ta xuống nơi này làm gì, ở đây mặc dù có thể tạm thời tránh khỏi chém giết, nhưng lại không có đường ra, ngược lại nếu bị người ta vây khốn thì cực kỳ nguy hiểm.” Hồ Tam nhìn về phía Hàn Lập, nhíu mày bộ dáng không hiểu nói ra.
Hàn Lập không có trả lời, một tay ôm Đề Hồn, Tiên linh lực trong cơ thể không ngừng truyền vào trong cơ thể giúp nàng trị thương.
Tay còn lại của Hàn Lập vung lên, bắn ra một đạo kiếm khí màu xanh, chém mạnh một kích lên trên vách đá vẫn còn nóng đỏ.
“Rầm” một tiếng, vách đá lập tức bị chém xuống một mảng lớn, chỗ sâu bên trong vách đá lộ ra một cái thông đạo màu đen.
“Đây là… Ta đã hiểu, nhiều nơi bên dưới Tu La thành bị đào rỗng, mở ra rất nhiều không gian dưới đất. Vừa nãy Hỗn Hầu đánh một kích xuyên sâu xuống lòng đất, liên thông đến một chỗ không gian khác dưới này. Lệ đạo hữu, cũng nhờ ngươi mới phát hiện được chỗ thông đạo này.” Mắt Thạch Xuyên Không sáng lên, mừng rỡ nói ra.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chúng ta mau nghĩ cách rời đi. Hiện tại chỉ sợ toàn bộ Tu La thành đều chú ý đến động tĩnh nơi này, chẳng mấy chốc sẽ có những tu sĩ Đại La cảnh khác, thậm chí là tồn tại khủng bố hàn lâm.” Sắc mặt Hàn Lập vẫn không buông lỏng, thả người bay vào trong thông đạo màu đen.
Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không nghe vậy, không nói hai lời bay theo vào trong, ngay lúc đó tay trái vung lên.
“Phần phật” một tiếng!
Một ngọn lửa màu trắng bắn ra, chui vào trong vách đá, vách đá lập tức bị tan chảy, chặn lại thông đạo màu đen, thanh âm từ bên ngoài liền giảm đi nhiều.
Ba người cũng không quay đầu lại mà bay nhanh về phía trước.
Không gian trong thông đạo màu đen này cũng khá lớn, cao chừng bảy tám trượng, hai bên vách đá có khắc từng đường vân, giống như là một loại phù văn phong ấn nào đó.
Chỉ là phía trước một mảnh tăm tối, thần thức không thể dò xét nên không biết thông đến nơi nào.
“Phía trước chẳng lẽ lại phong ấn thứ gì?” Thạch Xuyên Không đột nhiên hỏi thầm một tiếng.
“Hắc hắc, một con Hỗn Hầu đã đủ cho Cửu U tộc bận rộn, nếu lại thêm một con nữa, chỉ sợ Hôi Giới này phải hỗn loạn rồi.” Hồ Tam cười nói.
“Giải cái phong ấn lúc trước đã khiến tinh lực ta gần như cạn kiệt, hiện cũng không còn khả năng giải cái nào nữa đâu.” Thạch Xuyên Không cười mắng.
Nhưng vào lúc này, hai mắt Hàn Lập chợt loé lên tử quang, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, hóa thành một đạo thanh quang vọt tới phía trước.
Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không thấy vậy, lúc này không nói thêm gì nữa, lập tức tăng tốc đuổi theo.
Rất nhanh ba người đã tới cuối thông đạo, nơi đây cũng xuất hiện một cái sảnh lớn.
Chỗ sâu nhất bên trong sảnh có một cái cửa đá đứng vững ở đó, trên mặt chớp động các loại hào quang, phía ngoài cùng là một màn sáng bạc lóa mắt, tản mát ra từng trận dao động không gian, giống như đúc với tình huống trước đó.
Chỉ là cấm chế trên cửa đá, ngoại trừ cấm chế không gian màu bạc phía ngoài, còn lại là bốn đạo cấm chế lôi điện.
Bốn đạo cấm chế lôi điện này phân biệt thành bốn màu lục, tím, bạc, vàng, tản mát ra dao động Lôi Điện Pháp Tắc vô cùng mạnh mẽ.
Đạo cấm chế lôi điện màu vàng kia tản ra lôi điện lực, lại chính là Hoán Cốt Kim Lôi!
“Hoán Cốt Kim Lôi! Chẳng lẽ trong đó là…” Mắt Thạch Xuyên không sáng như ánh sao, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Hồ Tam nhìn cửa đá cũng vui vẻ, nhưng trong mắt hiện lên một tia phức tạp khó có thể nhìn thấy.
“Thạch đạo hữu, không gian cấm chế nơi này vẫn phải nhờ ngươi a.” Hàn Lập đánh giá trên dưới một chút, nói với Thạch Xuyên Không.
“Không gian cấm chế nơi này cùng một dạng với trên cánh cửa trước đó, ta đã có kinh nghiệm phá giải, hẳn là không vấn đề gì.” Thạch Xuyên Không trả lời, sau đó vung tay lên bấm niệm pháp quyết, trong tay áo bay vụt ra từng đạo quang mang màu bạc, hóa thành từng cái trận kỳ màu bạc, bay lượn xoay quanh.
Hai tay gã bấm niệm pháp quyết, những trận kỳ màu bạc này lập tức xoay quanh hình thành mấy cái pháp trận, bay tới màn sáng không gian cấm chế trên cửa đá rồi chậm rãi hạ xuống.
Ánh sáng màu bạc chói mắt nở rộ ra, phát ra âm thanh va chạm liên tiếp.
Lúc này Hồ Tam không giúp được gì, liền đứng ở một bên, cảnh giác xem có truy binh phía sau hay không.
Hàn Lập thì lùi đến chỗ trống một bên, nhẹ nhàng đỡ Đề Hồn nằm xuống, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, mấy tấm phù lục màu xanh lá từ trong tay hắn bay ra, hóa thành ánh sáng xanh lá chui vào trong cơ thể Đề Hồn.
Vết thương trên người Đề Hồn nổi lên vô số sợi tơ mỏng màu xanh lá, quấn quanh dung hợp vào nhau, những vết thương kia nhanh chóng khép miệng lại.
Mắt Hàn Lập sáng lên, một đạo hắc quang từ ngón tay bắn ra, một cỗ mùi thuốc lan tỏa, chính là một viên đan dược màu đen phía trên có khắc mấy đạo huyết sắc tinh ti, chính xác chui vào trong đôi môi đỏ xinh xắn hơi mở của Đề Hồn.
Một đoàn hắc quang từ trên bụng nàng nổi lên, nhanh chóng khuếch tán đến các nơi toàn thân.
Khí tức trên thân Đề Hồn cấp tốc khôi phục, sau vài hơi thở nàng khẽ nhíu mày, chầm chậm mở hai mắt ra nhưng sắc mặt vẫn còn vô cùng nhợt nhạt.
“Chủ nhân… ” Nàng ngồi dậy, nhìn Hàn Lập cảm kích, đang tính nói chuyện.
“Khoan hãy nói gì, luyện hóa hết dược lực còn lại của đan dược trong cơ thể trước đi rồi nói.” Hàn Lập khoát tay chặn lại, nói ra.
Đề Hồn gật đầu nhẹ, ngồi xếp bằng, trên thân chớp động quang mang.
Hàn Lập nhìn lại hướng thông đạo, trong mắt chớp động tử quang, cảnh giác thời khắc này.
Cũng may phía sau không có động tĩnh gì, Quỷ Mộc và Âm Khư cũng không có đuổi theo.
Trước cửa đá, hai tay Thạch Xuyên Không bấm niệm pháp quyết, toàn lực thôi động mấy bộ pháp trận màu bạc kia, từng cây trận kỳ nhanh chóng đâm vào màn sáng màu bạc lần nữa, so với trước đó nhanh hơn rất nhiều.
Gã hít sâu một hơi, trong ngực lóe lên ánh bạc, lại hiện ra La Trá Tỳ Bà, mười ngón tay nhanh chóng khảy, âm thanh “tranh tranh…” vang lớn tràn ngập toàn bộ không gian, nghe như thiên quân vạn mã xung phong liều chết, giáo vàng ngựa sắt, khí thế hùng hổ vạn dặm!
Hư không phụ cận chấn động, trực tiếp vỡ vụn thành từng mảnh.
Thạch Xuyên Không điều khiển La Trá Tỳ Bà đã tự nhiên hơn trước rất nhiều, theo từng ngón tay khảy, từng đạo âm phù ánh bạc từ trên tỳ bà bắn ra, chui vào trong màn sáng màu bạc.
Màn sáng màu bạc lập tức run rẩy kịch liệt, liền trở nên mỏng lại, nhanh chóng chỉ còn lại một lớp mỏng manh.
Nhưng lớp mỏng cuối cùng của màn sáng này lại cứng chắc dị thường, dù đã mỏng như cánh ve lại không có dấu hiện tan vỡ.
Trong mắt Thạch Xuyên Không chớp động quang mang, ngón tay hơi nhấc lên, sau đó trùng điệp khảy lên dây tỳ bà năm lần liên tiếp.
Tranh tranh tranh tranh tranh!
Năm cỗ phong bạo âm phù màu bạc từ trên La Trá Tỳ Bà cuốn ra ngoài, ngưng tụ lại thành năm đạo ánh kiếm màu bạc.
Dao động pháp tắc cuồn cuộn từ trên ánh kiếm tản ra, khiến cho người nhìn không khỏi kinh hãi.
Năm đạo ánh kiếm màu bạc bắn đi, lóe lên rồi chém lên màn sáng màu bạc.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng vang thật lớn!
Màn sáng màu bạc rốt cuộc không thể kiên trì, trực tiếp bạo liệt ra, hóa thành vô số ánh sáng bạc phiêu tán.
Sắc mặt Thạch Xuyên Không hơi tái nhợt, hiển nhiên vừa rồi thi triển thần thông khiến gã tiêu hao cực lớn, nhưng cuối cùng đã phá vỡ được không gian cấm chế này.
Gã thở phào một hơi, quay đầu tính gọi bọn Hàn Lập tới.
Vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra dị biến!