Đông Phương Bạch nghe lão giả tóc xám nói vậy, lông mày cau lại, năm ngón tay búng ra, một vệt kim quang từ lòng bàn tay gã bay ra, cuốn những ngọc giản kia về. Gã đặt từng ngọc giản lên mi tâm, tra xét từng cái.
Càng xem, lông mày của gã càng nhíu lại, vẻ kinh nghi trên mặt càng ngày càng sâu đậm.
"Ngươi xác định? Người nói tới trên ngọc giản này là cùng một người?" Một lát sau, Đông Phương Bạch buông ngọc giản cuối cùng xuống, thần sắc ngưng trọng hỏi.
"Bẩm cung chủ, trong hơn trăm năm qua, thuộc hạ sử dụng tất cả thám tử dưới tay mình đi tra xét. Mặc dù thực lực bọn chúng không cao nhưng việc tìm hiểu tin tức lại có chút bản lĩnh. Ban đầu chúng ta tra sự việc nảy sinh từ Bắc Hàn Tiên Vực, không tra thì không biết nhưng tra xét thì mới phát hiện năm đó lúc Bắc Hàn Tiên Cung tiêu diệt Chúc Long đạo Bách Lý Viêm, tên Hàn Lập này đã từng lọt vào tầm mắt của bọn họ, bất quá khi đó hắn dùng tên giả là Lệ Phi Vũ." Tiếng nói Lữ Vân lanh lảnh, nói ra.
"Đào Vũ con ta chính là bị hắn giết tại thời điểm này." Mặt Đào Cơ lộ vẻ thống khổ, nói ra.
"Trong Chúc Long đạo có giấu thời gian công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, có lẽ Thời Gian Pháp Tắc chi lực của hắn chính là tu luyện từ nơi đó." Đông Phương Bạch không để ý đến Đào Cơ, chậm rãi nói.
"Không sai, sau này trong một số tin tức, danh hào Lệ Phi Vũ còn hiện qua mấy lần, bất quá mỗi một lần tin tức đều không rõ ràng, có thể thấy được hắn cố ý che giấu tung tích. Trừ lần đó ra, một tính danh là Lệ Hàn cũng xuất hiện qua một chút, có chút đặc thù rất tương ứng với tên Hàn Lập này, rất có khả năng là hắn dùng tên giả." Lữ Vân gật gật đầu, còn nói thêm.
"Việc này sao có thể? Nếu theo những ngọc giản này ghi lại, lúc này mới qua bao nhiêu năm, mà dấu chân của hắn đã trải rộng khắp mấy cái Tiên Vực như Bắc Hàn, Hắc Sơn, Hắc Thổ, Man Hoang và Kim Nguyên. Mà xét về mặt thời gian, những sự kiện lớn ở những khu vực này năm đó tựa hồ như có như không quan hệ với hắn." Đông Phương Bạch nghi ngờ nói.
"Theo thuộc hạ điều tra, Chúc Long đạo bị hủy diệt, Minh Hàn Tiên Phủ hiện thế và di tích Chân Ngôn môn khởi động lại xét về mặt thời gian đều rất khớp với người này, đồng thời cũng có một ít chứng cứ chứng minh hắn đã từng tham dự qua. Đón đọc bản dịch ra sớm nhất tại Bạch ngọc sách. Lại thêm, hai huynh đệ Công Thâu gia tộc Công Thâu Thiên và Công Thâu Cửu chết, tựa hồ hắn không thoát khỏi liên quan." Lữ Vân không nhanh không chậm nói ra.
Đông Phương Bạch càng nghe, thần tình trên mặt càng ngưng trọng, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
"Sau chuyện di tích Chân Ngôn môn, hắn đã đi đâu? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Kim Nguyên Tiên Vực chúng ta?"
"Cung chủ, trước ngài nhìn cái này một chút." Vừa nói, Lữ Vân lại lấy ra một ngọc giản, đưa tới.
"Đây không phải là đạo tổ Phùng Thanh Thủy năm đó đi công chuyện ở Hôi giới sao?" Đông Phương Bạch nhận lấy, rất nhanh liền tra xét qua, ánh mắt nghi ngờ hỏi.
"Lần hành động trong Hôi giới đó thì không ít người từng xuất hiện trong di tích Chân Ngôn môn cũng xuất hiện ở nơi đó. Cho nên ta nghĩ, Hàn Lập này hơn phân nửa cũng đã đi nơi đó, sau đó không biết sao lại đến Ma Vực, rồi lại gián tiếp trở về Tiên giới, rồi mới phát sinh sự tình sau này." Lữ Vân nói xong lời cuối cùng, nhìn Đào Cơ một cái.
Lời nói của lão vừa buông ra, đại điện trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.
Trên mặt Đào Cơ lúc xanh lúc đỏ, nhưng tiếp theo tựa hồ nghĩ tới điều gì, trán chảy ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, vừa nghĩ vừa cảm thấy sợ hãi.
"Người này qua lại rất thân thiết với Luân Hồi điện, hơn nữa có thể du tẩu giữa các đại giới vực mà vẫn không tổn thương chút nào, tu vi càng liên tục tăng lên, các ngươi nghĩ như thế nào?" Thân thể Đông Phương Bạch nghiêng về phía trước, ánh mắt đảo qua mọi người tại đây, ngưng trọng hỏi.
"Không nói đến thực lực của hắn, chính là tốc độ tiến cảnh nhanh chóng nên có thể thấy thân phận hắn không đơn giản. Có thể đồng thời cùng một phe với Luân Hồi điện và Ma tộc chỉ sợ bối cảnh sau hắn . . . không đơn giản." Hắc Đao trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng nói ra.
Hàn Lập nếu ở đây, chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười, hắn làm sao cũng không thể nghĩ ra, mấy người kia sau một phen phân tích, vậy mà đưa đến kết luận như thế?
"Nói như vậy, chẳng phải ta trêu chọc phải một tồn tại mà chính mình căn bản không trêu chọc nổi?" Đào Cơ sau một phen tự định giá, trên mặt lập tức toát ra vẻ hối hận.
"Cung chủ. . ." Lữ Vân khẽ khom người, chậm rãi nói ra.
Mặc dù Hắc Đao không nói tiếp, rõ ràng cũng đang chờ Đông Phương Bạch quyết định.
Đông Phương Bạch từ trên ghế lớn Kim Long đứng lên, thong thả bước tới bước lui, lông mày nhíu chặt, tâm tư xoay chuyển liên hồi nhanh như bị điện.
Trầm ngâm một lúc lâu, gã mới dừng bước lại, nhìn về phía mấy người, nói ra:
"Mặc kệ tu vi hắn như thế nào, cũng mặc kệ bối cảnh phía sau hắn như thế nào, chỉ cần liên quan đến món đồ kia, ta vẫn một đường truy đuổi hắn. Sau khi tìm ra tung tích của hắn, nhớ không được tự tiện hành động, nhất định phải thông báo về, chờ ta bên này thống nhất bố trí đã."
"Vậy nếu xảy ra xung đột, nên làm thế nào cho phải?" Lữ Vân lại hỏi.
"Nếu xảy ra xung đột, cũng không cần tránh, đại khái trước hết không cần hạ sát thủ. . . Đương nhiên, tận lực bắt sống hắn, chờ sau khi xác định rõ ràng món đồ kia thì lúc đó áp giải hắn về Cửu Nguyên Quan định đoạt." Đông Phương Bạch ra lệnh.
"Tuân. . . mệnh." Ba người Lữ Vân đều có chút chần chờ nói.
"Nhớ kỹ, việc này chỉ các ngươi được biết, nếu có người lộ tin tức ra ngoài, để đám giám sát sứ Thiên Đình kia biết được, chớ trách Kim Nguyên Tiên Cung ta không tha các ngươi." Thần sắc Đông Phương Bạch ngưng lại, lạnh lùng nói.
"Vâng!" Lần này, ba người đáp vội, không dám chần chờ.
Đợi ba người lui ra, Đông Phương Bạch đi đi lại lại trong điện, bước chân thong thả nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Đây là lần đầu tiên gã đụng phải loại người cổ quái như Hàn Lập, rõ ràng bất luận thực lực hay là bối cảnh đều rất kinh người, lại tham dự nhiều sự kiện lớn như thế nhưng có thể ẩn giấu hành tung tốt đến như vậy.
Huống hồ, đường đi của rắn ẩn náu trong cỏ kéo dài ngàn dặm, những gì triển lộ trước mắt gã rất có thể chỉ là một phần nhỏ của Hàn Lập.
Một người như vậy lại không bị Thiên Đình chú ý tới, đây mới thật là chỗ đáng sợ.
. . .
Trung Thổ Tiên Vực.
Một mảnh không gian hư vô không biết tên, trong hư không lơ lửng từng đoàn từng đoàn mây đen màu máu.
Trong mây đen che phủ đầy trời, khắp nơi lộ ra một mùi huyết tinh, xa xa có thể thấy được từng kiến trúc màu đen với mái hiên uốn lượn, hình dạng dữ tợn, từ trong đám mây màu máu lộ ra một nửa góc mái hiên.
Huyết vân tựa như tán cây trong rừng núi, chồng lên nhau tầng tầng, càng lên cao càng nồng đậm dày đặc.
Chỉ thấy phía dưới cùng của huyết vân, một ngôi đền đá trắng cao mấy trăm trượng đứng sừng sững, phía trên dùng chữ cổ triện văn khắc hai chữ lớn bắt mắt màu đỏ như máu: "Tiên Ngục".
"Đinh đương. . ."
Cách ngôi đền không xa là một toà đại điện màu đen có mái hiên uốn lượn bên trong huyết vân.
Ở trên mỗi góc mái trước đại điện có treo một cái chuông gió tám cạnh lớn chừng đầu con trâu, mặc dù không thấy có gió thổi, nhưng thỉnh thoảng vẫn đung đưa, vang lên một trận tiếng chuông thanh thuý.
Khi tiếng chuông vang lên, trong hư không liền có một vầng sáng màu vàng nhạt lăn tăn, ở trong có phù văn lóng lánh, xua tan đi mấy phần mùi huyết tinh dày đặc ở xung quanh đại điện.
Ngay chỗ cửa đại điện có hai tên võ sĩ giáp đen thân cao hơn trượng canh gác, đều mặt xanh nanh vàng, lưng hùm vai gấu, một tên tay cầm Khai Thiên Cự Phủ, một tên tay giơ cao Phương Thiên Họa Kích, trong hai mắt tơ máu dày đặc, lộ ra vẻ hung sát.
Hai tên canh giữ đại điện, còn cửa điện thì khóa chặt, trên cánh cửa có treo một tấm hoành phi to lớn, nền màu đen chữ triện đỏ viết ba chữ lớn, mảnh màu vàng "Tài Quyết Điện".
Trong đại điện, hai hàng cột lớn màu son đứng song song, phía trên treo từng cái thiết bài thú văn, bề mặt dùng triện văn tuyên khắc từng văn tự lớn chừng nắm đấm, nội dung đều mở đầu bằng hai chữ "Hình Khởi".
Tỷ như, hình khởi bêu đầu: phạt phản loạn chư ác, hình khởi diệt hồn: phạt lạm sát phàm nhân, hình khởi đốt hồn đăng: phạt liều tu cấm thuật. . .
Trong điện ánh lửa lờ mờ, chậu than treo cao, bên trong có từng ngọn lửa màu đỏ sậm, âm u đung đưa.
Chỗ sâu trong đại điện, đứng trước một bàn trà hắc thiết rộng lớn, đưa lưng về phía cửa điện là một bóng người cao lớn, hình dáng tướng mạo cổ quái, tay chân dài hơn rất nhiều so với thường nhân, bàn tay và bàn chân đều to lớn dị thường, nhìn tựa như quạt bồ hương.
Một tay gã vịn bàn trà, tay kia nắm một ngọc giản, cởi trần, làn da hiện ra màu hỏa hồng, nhìn tựa như bị thiêu chín, phía trên khắc rõ từng vòng từng vòng đường vân cổ quái.
Trên đỉnh đầu của gã còn mọc lên một chùm tóc đỏ giống như hỏa diễm, phía trên thỉnh thoảng có từng đoàn từng đoàn ngọn lửa từ đó thoát ra.
Nếu Hàn Lập ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, đúng là một trong năm vị đệ tử phụng dưỡng một bên Di La lão tổ giảng pháp mà hắn thấy năm đó, cũng là nghịch đồ phản bội lão tổ, Kỳ Ma Tử.
"Nhiệt Hỏa a Nhiệt Hỏa, vi sư năm đó một phen khổ tâm, ngươi có hiểu?" Kỳ Ma Tử chậm rãi thả ngọc giản trên tay xuống, thở dài một hơi, tự lẩm bẩm.
"Xem ra người đệ tử ngươi quan tâm nhất, vẫn là hắn a. . ." Lúc này, trong chậu than bên cạnh gã cách đó không xa, bỗng nhiên có một mặt người hỏa diễm bay lên, chậc chậc khen ngợi.
"Vốn chỉ hy vọng hắn có thể rời xa vòng xoáy này, không ngờ cuối cùng vẫn bị liên lụy vào. Mặc dù Xi Dung một mực không được lòng ta, nhưng lần đi Chân Ngôn môn đó nói cho cùng cũng là vì người sư tôn này. Không nghĩ tới, hai người trời xui đất khiến tiến vào Hôi giới, kết quả tất cả đều chết ở trong đó." Kỳ Ma Tử thở dài một hơi nói ra.
"Chết thì như thế nào, không phải đều không thể tìm về Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết sao? Đã chết không có chút ý nghĩa nào, đó chính là ngu xuẩn. . ." Mặt người trong chậu than không để ý chút nào tới cảm thụ của gã, mở miệng cười khẩy nói.
"Không! Sau chuyện này, ta điều tra, bọn chúng không phải là không thu hoạch được gì. Trước khi Xi Dung tiến vào Hôi giới, từng truyền về tin tức, ở trong chạm trán với một người. . . rất cổ quái. Hắn rất có khả năng chính là người có thu hoạch lớn nhất trong lần truy tìm di tích Chân Ngôn Môn này, mà hoàn hảo chính là Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết rất có thể ở trên tay hắn." Kỳ Ma Tử không thèm để ý chút nào, chậm rãi nói ra.
"Tên kia là ai? Hiện tại nơi nào?" Mặt người hỏa diễm hỏi vội.
"Hắn tên là Hàn Lập, gần trăm năm trước, từng lộ diện tại Kim Nguyên Tiên Vực." Ánh mắt Kỳ Ma Tử hơi chớp động, mở miệng nói ra.
"Khặc khặc. . . Xem ra đúng là thời điểm để cho ta ra tay, ở Tiên Ngục này thời gian dài như vậy, thật đúng là nhớ đến không khí bên ngoài. Chúng ta đã thoả thuận, lần này chỉ cần ta giúp ngươi bắt tên này về, ngươi sẽ để ta thỏa thích đốt sông nấu biển một lần? Yên tâm, ta đã chọn địa phương tốt, chỉ là một chỗ hạ giới không đáng chú ý, sẽ không đưa tới bất cứ phiền phức gì cho ngươi." Mặt người hỏa diễm bay lên cao, dừng tại nóc nhà, phát ra một tiếng khặc khặc quái dị nói.